Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Công Tử Văn Tranh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 198: Trước mặt tôi mà dám giở trò tay chân với vợ tôi, chán sống rồi à? (2)
Tống Vãn Huỳnh mỉm cười: “Giờ khổ tận cam lai rồi, mẹ cứ yên tâm đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không còn là cô gái tinh nghịch trước mặt Minh Vi, cũng không phải là người dịu dàng nhỏ nhẹ bên cạnh Văn Nghiên, càng không phải là kẻ rụt rè dè dặt trước mặt Văn Việt. Lúc này đây, cô đầy khí chất, nụ cười tự tin rạng rỡ, nói chuyện mạch lạc trôi chảy.
Bài phát biểu kết thúc.
Bốp!
Bài phát biểu có đến hai mươi lăm phiên bản, cho đến hôm nay vẫn không ngừng được chỉnh sửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng động làm các vị khách trong hội trường chú ý, họ bắt đầu thì thầm bàn tán. Minh Vi chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông không nói một lời.
Khi tất cả các ngôi sao và người mẫu đã trình diễn xong trên sàn catwalk, Tống Vãn Huỳnh biết đã đến lượt mình, cô từ tốn đứng dậy bước lên sân khấu.
“Vậy ăn nhiều một chút nhé.”
Sau phần giới thiệu sản phẩm dài lê thê, cuối cùng cũng đến giờ dùng bữa. Tống Vãn Huỳnh bụng đói cồn cào liên tục uống nước. Đợi món ăn được dọn lên, cô lập tức cắm đầu ăn ngấu nghiến. Có vài vị khách đến bắt chuyện nhưng đều được Văn Nghiên lịch sự đón tiếp thay.
Tống Vãn Huỳnh quay sang nhìn bà: “Mẹ, sao vậy ạ?”
Tống Vãn Huỳnh chỉ cười, không nói gì.
Nhìn Minh Vi đang đứng trên sân khấu, Văn phu nhân bật cười khẽ: “Ừ, yên tâm rồi. Không thì cả đời này mẹ cũng không thể thanh thản được.”
Cô lập tức buông đũa, hùng hổ đứng dậy sải bước về phía trước định quát tháo tên đàn ông kia. Nhưng chưa kịp nói gì thì một luồng gió mạnh lướt qua trước mặt, chỉ thấy tên đàn ông hống hách kia đã bị đá bay như cái bao tải biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Tống Vãn Huỳnh hít sâu một hơi, nhìn xuống dưới sân khấu, mọi người đều yên lặng nhìn cô, không thúc giục cũng không tỏ vẻ khó chịu. Cô nhìn về phía Văn Nghiên, ánh mắt hai người chạm nhau, trong ánh nhìn chan chứa dịu dàng và động viên kia là tình cảm sâu đậm khó diễn tả.
“Minh Vi đứa nhỏ đó vừa thông minh vừa xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, một cô gái ưu tú thế này lại gả cho Văn Việt... May mà chân Văn Việt khỏi rồi, nếu không thì đúng là uổng phí đời con bé.”
Mất mặt trước bàn dân thiên hạ, hắn ta nổi cơn thịnh nộ túm lấy Minh Vi đòi cô phải cho hắn một lời giải thích. (đọc tại Qidian-VP.com)
Các ngôi sao và người mẫu tham gia catwalk trong buổi ra mắt hôm nay đều đeo những món trang sức mới ra mắt. Sau khi rời sàn diễn, các vị khách mời tụ tập thành từng nhóm nhỏ để quan sát kỹ hơn.
Chương 198: Trước mặt tôi mà dám giở trò tay chân với vợ tôi, chán sống rồi à? (2)
Cô cảm ơn rất nhiều người, cảm ơn các vị khách mời và giới truyền thông đã đến tham dự buổi lễ, cảm ơn các đồng nghiệp đã cùng cô làm việc chăm chỉ, cảm ơn những người bạn và gia đình đã luôn giúp đỡ cô trong cuộc sống.
Khi bước xuống sân khấu và trở về chỗ ngồi, cô chạm mắt với Văn Nghiên, anh không tiếc lời khen: “Em làm rất tốt.”
Cô nói rất nhiều điều — nói về tiền thân của Trang Sức Trung Tuấn, nói về những năm tháng yên ắng và lặng lẽ của công ty, nói về sản phẩm mới trong buổi ra mắt hôm nay và kể về những nỗ lực của mọi người trong suốt thời gian qua.
Giọng nói rõ ràng và nhẹ nhàng vang lên trong hội trường.
Tống Vãn Huỳnh vừa định làm anh hùng cứu mỹ nhân, môi run run, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ dừng bước.
Tống Vãn Huỳnh mỉm cười đón nhận lời khen ngợi từ mọi người.
Cả khán phòng vang lên tràng pháo tay như sấm dậy.
Tống Vãn Huỳnh, luôn để mắt đến Minh Vi nhìn thấy cảnh này thì lửa giận bốc lên đầu — dám bắt nạt người của cô ngay tại sự kiện của cô? Tưởng cô là mèo bệnh chắc? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng, cô cũng không quên cảm ơn chính mình — cảm ơn sự nỗ lực không ngừng nghỉ đã khiến bản thân trở thành một phiên bản tốt hơn.
Cô nhận lấy micro từ tay MC, tim đập thình thịch vì hồi hộp, tay cầm micro đẫm mồ hôi, mãi vẫn chưa cất lời, bầu không khí ở hiện trường lập tức trở nên có chút ngượng ngùng.
“Ăn từ từ thôi, đói đến vậy à? Hôm nay chưa ăn gì sao?”
Văn Việt từ trong đám đông chậm rãi bước đến cạnh Minh Vi, nắm chặt tay cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía tên đàn ông đang nằm co rúm trong góc: “Trước mặt tôi mà dám giở trò tay chân với vợ tôi, chán sống rồi à?”
Chỉ một khoảnh khắc đó, mọi lo lắng trong lòng Tống Vãn Huỳnh đều tan biến, cô khẽ cười, bình tĩnh đưa micro lên miệng, không sai một chữ mà đọc bài phát biểu mình đã thuộc lòng từ lâu.
Sau vài vòng rượu, một người đàn ông trung niên ban đầu còn tỏ ra đứng đắn, nhưng sau hai ly rượu đã bắt đầu lộ bản chất. Hắn ta đứng càng lúc càng gần Minh Vi, nụ cười càng lúc càng lộ liễu, đứng không còn vững rồi bắt đầu đổ người về phía cô.
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: “Khoảnh khắc quan trọng thế này, em còn tâm trí đâu mà ăn, ngay cả nước cũng không dám uống,” nói đến đây, cô hạ thấp giọng: “Sợ lúc phát biểu lại buồn đi vệ sinh nên em nhịn suốt.”
Bên cạnh Minh Vi, dòng người đến xem trang sức không ngớt. Cô vừa trò chuyện vừa cười đùa với các vị khách.
Tống Vãn Huỳnh ngồi dưới sân khấu, Văn phu nhân ngồi bên cạnh không khỏi thở dài: “Nhiều lúc nghĩ lại cũng thấy có lỗi với Minh Vi thật.”
Minh Vi lạnh lùng tránh sang một bên khiến người đàn ông đó loạng choạng rồi ngã lăn ra đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Vãn Huỳnh nhìn thấy Văn Việt vừa tung một cú đá cực mạnh, đá văng tên đàn ông đó vào góc tường khiến hắn mặt trắng bệch chỉ còn thoi thóp như sắp c·h·ế·t.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.