Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Làn da trắng như tuyết dần dần ửng hồng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Làn da trắng như tuyết dần dần ửng hồng


Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng phản ứng lại, kéo nhẹ ống tay áo của Ân Mặc: "Không phải anh nói là tiệc xem mắt sao?"

Đặc biệt là trên phương diện dung mạo.

Bà cụ vui mừng nhìn Phó Ấu Sanh.

Ân Mặc kéo Phó Ấu Sanh ngồi xuống ghế sô pha: "Nhận lấy đi, quà gặp mặt của bà nội cho cháu dâu."

Thậm chí còn quên hỏi Ân Mặc, đây không phải là tiệc xem mắt của anh sao, vì sao người gì cũng có, càng giống với buổi tiệc xã giao hơn.

Ân Mặc nhìn Phó Ấu Sanh ngoan ngoãn nói chuyện với bà cụ.

"Có thể viết người tạo hình và trang điểm là chị không?"

Hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt quanh quẩn trên người cô, nồng đậm đến mức bắt đầu làm đau lòng người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hiện tại dẫn cô đi gặp người nhà, chẳng qua là vì Phó Ấu Sanh hiện giờ đã không còn phụ thuộc toàn bộ vào anh nữa, ngay cả là đối mặt với sự giục sinh của mẹ anh, cũng sẽ không vì không thể cự tuyệt trưởng bối, sẽ không vì không muốn khiến anh khó xử, mà dối lòng đồng ý.

Khách của ai?

Đẹp đến mức khiến người ta khôi thể rời mắt, thậm chí bắt đầu hoài nghi, dung mạo đẹp như vậy, có thật sự tồn tại hay không.

Nhìn thấy vết sẹo màu trắng chỗ hổ khẩu của Ân Mặc, đó là vết sẹo lần trước cô dùng chai rượu đánh người lưu lại.

Phó Ấu Sanh nghĩ đến chiếc sườn xám bị cô vứt dưới đáy tủ kia.

- -------------------------------

Tuy rằng lần trước từng mặc thử một lần, nhưng không hề trang điểm. Một chiếc sườn xám như vậy, nếu không trang điểm kỹ càng, khuôn mặt Phó Ấu Sanh đẹp thì có đẹp, lại dễ dàng bị màu sắc lộng lẫy kia lấn át hoàn toàn dung mạo vốn có.

"Phải, em còn nhỏ, vẫn chưa muốn sinh con." Ân Mặc nhếch môi mỏng, "Cho nên, lần này chẳng qua là giúp anh từ chối xem mắt mà thôi."

Vì vậy trực tiếp tháo vòng ngọc trên cổ tay ra, tự mình đeo lên cho Phó Ấu Sanh: "Còn thiếu vòng tay, ừm, như vậy thì càng đẹp hơn rồi."

(*)Không có ý nghĩ xấu xa, quỷ quái...

Thấy vẻ mặt này của anh, không nhịn được: "Anh đây là có ý gì, tôi xấu đến nỗi khiến anh không nhìn nổi hả?"

Phó Ấu Sanh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng run một chút: "Xin lỗi, có lẽ tôi không thể giúp được anh."

Ân Mặc nhét thiệp mời vào tay Phó Ấu Sanh.

"Đẹp, thật sự quá đẹp."

"Lần trước lúc chị Sanh Sanh chụp ảnh bìa tạp chí, nhiếp ảnh gia cũng nói, chụp ảnh cho chị Sanh Sanh, rất dễ khiến nhiếp ảnh gia nâng lòng tự tin đối với kỹ thuật của mình."

Trước đây cô có lẽ từng nghĩ sẽ sinh một đứa con thuộc về chính bọn họ, tạo thành một gia đình chân chính.

Phó Ấu Sanh vốn cười được tính là tự nhiên, nhưng vừa nghe lời này, khóe môi đang cong lập tức dừng lại.

"Đến lúc đó nhiều nữ minh tinh sẽ tìm chị Lâm trang điểm, khi nào Sanh Sanh của bọn em hẹn chị, chị phải dành chút thời gian nha." Tiểu Nặc nói đùa.

"Chẳng lẽ người nhà anh còn để anh xem mắt với đàn ông?"

Phó Ấu Sanh do dự không biết nên mặc gì.

Nhìn bàn tay quen thuộc của người đàn ông trước mặt, Phó Ấu Sanh kiềm chế cảm xúc, vẫn đặt bàn tay nhỏ mềm mại không xương của mình lên đó.

Phó Ấu Sanh: "......"

Bàn tay đó vẫn khoác trên cánh tay anh, mới khiến Ân Mặc miễn cưỡng chịu đựng thu lại động tác muốn bắt cô lại.

Các phu nhân, danh viện(*) mặc lễ phục lộng lẫy tụm lại một chỗ, chia sẻ cho nhau những chủ đề thú vị, cười đến ưu nhã đoan trang, như thể đã trải qua cân đo đong đếm.

Thật vất vả thoát khỏi bọn họ, ra khỏi cổng khách sạn, ngồi trên chiếc Bentley mà Ân Mặc đã sai người đậu sẵn ở ven đường

Chuyên gia trang điểm thề thốt: "Đương nhiên đương nhiên, sau này trang điểm cho Sanh Sanh của chúng ta, chị bảo đảm tùy ý sai bảo!"

Không ít người chào hỏi Ân Mặc.

Anh cũng có lúc phái cầu người giúp đỡ sao?

Môi đỏ mím lại, không phải Ân Mặc bảo cô mặc sao, vậy cô cứ mặc thôi, đến lúc đó xem ai khó xử.

Chương 32: Làn da trắng như tuyết dần dần ửng hồng

"Để chị chụp một bức."

Có người cười nói: "Cái này còn cần giới thiệu sao, có ai ở đây chưa từng xem qua tác phẩm của Phó tiểu thư chứ."

Sau đó liền nhận được ánh mắt kinh diễm của hai người kia.

Nếu không phải cô thông minh, thì thật sự không nghe ra Ân Mặc là đang khen cô.

Những lời tương tự như này, cô nàng đã nghe qua vô số lần.

Ân Mặc liền gửi tin nhắn cho cô: [Ngày mai em mặc chiếc sườn xám anh đã đặt riêng cho em đi, anh vẫn chưa từng nhìn thấy em mặc.]

Đây chính là thế giới mà Ân Mặc đang sống sao.

"Vốn chính là chị làm mà."

Nhìn vào mái tóc xoăn đen dài của cô, được cột lên bởi một chuỗi dây chuyền kim cương mỏng manh, để lộ chiếc cổ thiên nga thon thả cao sang, trên vành tai đeo hoa tai cùng kiểu với dây chuyền kim cương, bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.

Cuối cùng vẫn bị Ân Mặc thuyết phục.

Ngoài ra, không có đồ trang sức nào khác, nhưng cũng đủ để phối hợp.

Nhưng bây giờ, Phó Ấu Sanh đã nghĩ thông rồi.

Edit: xanhngocbich

Đầu ngón tay run lên.

Phó Ấu Sanh còn chưa kịp phản ứng, cổ tay liền nhiều thêm một luồng ấm áp.

Vẻ đẹp cực hạn cùng phong tình của người phụ nữ cứ thế không hề phòng bị, hung hăng tiến vào tầm mắt của anh.

Phó Ấu Sanh mỉm cười: "Đương nhiên."

"Coi như nể mặt vết sẹo của anh vì em mà có, giúp anh đi, được không?"

Phó Ấu Sanh không do dự quá lâu.

"Nhưng mà......"

Phó Ấu Sanh: [Quá đỏ rồi, không thích hợp mặc ở trường hợp ngày mai]

Ân Mặc dường như không cảm thấy đau, bàn tay buông thõng bên người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phó Ấu Sanh, sau đó tự nhiên đổi tay ôm cô, môi mỏng nở nụ cười, đi thẳng về phía Ân lão phu nhân tóc bạc mặc sườn xám màu xanh lơ đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm với mấy cụ bà khác.

Có điều...

"Cuối cùng chị đã rõ cái gì là vưu vật nhân gian."

"Yên tâm, mẹ anh sẽ không đến đâu."

Nghe được lời của Tiểu Nặc, chuyên gia trang điểm cũng cười theo.

Vả lại còn là Ân gia tổ chức, tính tư mật không cần phải nói, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, có điều trễ chút hãy đăng."

"Sao có thể." Phó Ấu Sanh phủ nhận theo bản năng, "Tôi không muốn sinh con."

Chân mày đẹp của Phó Ấu Sanh nhíu lại.

Ân Mặc khép hờ mắt, lần nữa ngồi trở lại.

Ngay cả chuyên gia trang điểm hỗ trợ trang điểm cũng phải kinh diễm trước diện mạo của Phó Ấu Sanh.

Đặc biệt là có thể mặc sườn xám ra loại cảm giác phong nhã như này.

Trước đó còn lo lắng mình mặc chiếc sườn xám này quá lóa mắt, thật sự là nghĩ nhiều quá.

Phó Ấu Sanh nghe hai người họ chị một chữ em một lời ca ngợi, nghe đến sắp tê liệt rồi.

May mà ――

Hôm sau.

Cái gì gọi là trong lòng cô không có quỷ, đừng nghĩ nhiều quá, Ân Mặc rốt cuộc đang nói cái gì!!!

Nhưng mà ――

Ngũ quan của Phó Ấu Sanh vốn chính là khuôn mặt đậm nét rực rỡ, đặc biệt là khi trang điểm đầy đủ, càng có thể phô ra ngủ quan tinh xảo diễm lệ.

Ánh mắt rơi trên vành tai trắng như tuyết của Phó Ấu Sanh, lúc này ẩn ẩn một chút ửng đỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Bà nội, cháu đến thăm bà đây."

Lại không phải là con dâu gặp mẹ chồng, có gì đáng sợ chứ.

Khi Phó Ấu Sanh cùng Ân Mặc xuất hiện.

Không biết còn tưởng vì Ân Mặc trong lòng cô quan trọng nhường nào đấy.

Phó Ấu Sanh ngồi bên cạnh anh, đã kéo gọn tà váy.

"Không xinh đẹp thì có thể được Ân thiếu đưa tới sao."

Cô có cảm giác xấu hổ vì bị người ta nhìn thấu.

Bà cụ Ân nắm lấy tay Phó Ấu Sanh: "Thật xinh đẹp, ánh mắt của Mặc Mặc thật tinh tường, tìm cho bà một cháu dâu mặc sườn xám đẹp như vậy."

"Trước đây có người nói Triệu Thanh Âm là hoa phú quý nhân gian, thật sự phải để cho bọn họ mở mang kiến thức, cái gì mới là hoa phú quý hành tẩu nhân gian!"

Tiểu Nặc thấy thế cũng không nhịn được: "Em cũng muốn chụp, đúng lúc gần đây chị ngày ngày ở đoàn đóng phim, phòng làm việc lâu lắm rồi không có đăng ảnh mới cho fans."

Nhưng sau khi Phó Ấu Sanh xuống xe, đã rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh.

Chuyên gia trang điểm không nhịn được cảm thán: "Trang điểm cho em, thật sự rất dễ cho thợ trang điểm tự tin."

"Chuyện này là thế nào?"

Vừa thẹn thùng, thì tai sẽ lập tức ửng hồng.

Cô không thể nói ra lời từ chối.

Mới hung hăng véo một cái vào khuỷu tay của Ân Mặc: "Anh gạt tôi!!!"

(*)Phong tư yểu điệu (风姿绰约): Dùng để miêu tả khí chất tao nhã, thân hình mềm mại

Chụp bừa một tấm cũng thành bom tấn.

Dĩ nhiên Phó Ấu Sanh đồng ý.

Phó Ấu Sanh: "......"

Môi mỏng nhếch lên.

"Bị bắt gì chứ?" Phó Ấu Sanh cạn lời.

Nhưng mà mặc quá khiêm tốn bình thường, lỡ như ở đó có người phụ nữ xinh đẹp hơn cô thì sao đây?

Ân lão phu nhân nhìn thấy Ân Mặc đang nắm tay một cô bé, đôi mắt lập tức sáng lên.

Buổi sáng thức dậy liền bắt đầu trang điểm, thay quần áo.

Ở nơi này, mỗi một người phụ nữ đều đã trang điểm cẩn thận, trang phục lộng lẫy tham dự, đây mới là hiện trường cạnh tranh nhan sắc chân chính.

Tóm lại giúp Ân Mặc lần này, cứ coi như báo đáp ân tình lần trước anh cứu cô vậy.

Khẽ cắn nhẹ môi đỏ.

Cũng không phải dựa vào người khác dành cho.

"Tội trùng hôn." Ân Mặc nhàn nhạt nhìn cô, "Dựa theo tác phong hành sự của mẹ anh, một khi nhìn trúng con dâu tương lai, thì sẽ lập tức bắt anh bồi dưỡng tình cảm với cô ấy, một tháng sau sẽ kết hôn, hai tháng mang thai, tốt nhất là sinh con trai. Nếu như sinh con gái, sau một năm tu dưỡng, lại phải mang thai lần thứ hai, cho tới khi sinh ra được người kế thừa tương lai thì mới thôi."

Ân Mặc rũ mắt dùng cặp mắt sâu thẳm thâm trầm kia lẳng lặng nhìn cô: "Lẽ nào em muốn trơ mắt nhìn anh bị bắt."

Đẹp mà không tự biết là mê người nhất.

Bà cụ nắm lấy tay cô: "Người lớn tặng không thể chối."

Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Phó Ấu Sanh nháy mắt cứng đờ, có chút phản ứng không kịp.

Phó Ấu Sanh thả lòng đầu ngón tay, muốn trả lại thiệp mời.

Cô rất nhanh sẽ không phải rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)

Đôi mắt sáng của Phó Ấu Sanh mang theo chút kinh ngạc nhìn anh, có hơi không thể tin được đây là lời mà Ân Mặc nói ra.

Ân Mặc sẽ không để Phó Ấu Sanh trở thành công cụ sinh con của gia đình anh.

Không biết còn tưởng kỹ thuật chụp ảnh của nhiếp ảnh gia tốt lắm đấy.

Quả nhiên, cái thói quen muốn chiếm hữu này, Ân Mặc vẫn không thay đổi được.

Với lại quá đỏ rồi.

Phó Ấu Sanh còn nhìn thấy có người trên váy đính tầng tầng lớp lớp kim cương, được ánh sáng chiếu vào, quả thực lộng lẫy chói mắt.

Phó Ấu Sanh nghĩ hôm nay tham gia chính là bữa tiệc riêng.

Phó Ấu Sanh:......

Phó Ấu Sanh từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình nghiêm khắc, lần đầu tiên cảm thụ được sự yêu thương từ trong ra ngoài của trưởng bối, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của lão phu nhân, có những lời căn bản không nói ra được.

Mấy năm nay bà cụ vẫn luôn ở viện điều dưỡng nước ngoài, ngay cả đại thọ 80 tuổi của bà cũng được tổ chức ở nước ngoài, năm nay thân thể điều dưỡng tốt rồi mới trở về.

Vừa trở về cháu trai lớn đã mang đến cho bà một kinh hỉ lớn như thế.

Còn có người quen biết dò hỏi nhau để Ân Mặc giới thiệu bạn nữ bên người một chút.

"Mỹ nhân sườn xám danh bất hư truyền, tôi một người phụ nữ xem mà trái tim bé nhỏ cũng muốn nhảy thịch thịch."

Cô không muốn bị thua kém so với bất kỳ ai.

Quả nhiên, thói quen này vẫn không đổi.

Giúp anh?

Có thể dẫn đến trước mặt bà, chắc chắn là cháu dâu tương lai.

Tiểu Nặc bên cạnh nghe thế không nhịn được cười.

Phó Ấu Sanh dưới sự trợ giúp của Tiểu Nặc và chuyên gia trang điểm, đã thay xong bộ sườn xám kia.

Đây là điểm mấu chốt duy nhất của cô!

Nhìn xem, vừa ra trận đã khiến cho cô ngầm thừa nhận thân phận cháu dâu của mình.

Ánh mắt thường đen kịt lạnh lùng, lúc này lóe lên một tia kinh diễm.

Thật vất vả thoát khỏi bọn họ, ra khỏi cổng khách sạn, ngồi trên chiếc Bentley mà Ân Mặc đã sai người đậu sẵn ở ven đường.

Lại vẫn gây ra chấn động.

Phó Ấu Sanh ăn mềm không ăn cứng.

"Hóa ra là nữ minh tinh à, chẳng trách xinh đẹp như vậy."

Ngay lập tức đẩy mấy người bạn già bên cạnh đi: "Cháu trai của tôi đến rồi, lát nữa lại nói tiếp với mấy bà."

[Đừng nghĩ nhiều quá, trong lòng em lại không có quỷ(*)]

Có đôi khi, Ân Mặc cũng cảm thấy, Phó Ấu Sanh rời khỏi anh để trưởng thành là một chuyện tốt.

Vậy thì tại sao bây giờ lại muốn đưa cô đến bữa tiệc, mẹ anh chắc cũng ở đó.

Thậm chí còn cảm thán: "Ôi chao, lão Ân gia muốn ôm cháu trai rồi."

YM: [Một chiếc sườn xám mà thôi.]

Nghe Ân Mặc thừa nhận đây là cháu dâu, ánh mắt bà cụ lập tức sáng hơn.

Không phải chỉ là xem mắt thôi sao, làm gì mà tăng mức độ đến kinh khủng như vậy.

Quay đầu đi không nhìn Ân Mặc nữa, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Muốn nói tôi xinh đẹp thì cứ nói thẳng đi, còn mơ hồ như vậy."

Có điều, anh dường như chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Bữa tiệc được tổ chức tại sảnh tiệc trên tầng cao nhất của một khách sạn 5 sao đứng tên Ân gia ở Bắc Thành.

Cuối cùng chẳng phải đã khiến cô để tâm hơn đến bản thân sao.

(*)Danh viện là một tên gọi có nguồn gốc từ thời cổ đại, trở nên phổ biến vào những năm 1930, chuyên dùng để mô tả những người phụ nữ trên đỉnh tháp ngà (tháp ngà: thế giới riêng, tách biệt với xã hội của giới trí thức). Bọn họ là thục nữ trong thục nữ, người phụ nữ tinh hoa trong tinh hoa, cho dù không xinh đẹp thì cũng nhất định phải có khí chất, tuyệt đối chú trọng đẳng cấp và xuất thân, có tư chất và tài năng. Ngoài ra họ còn có cống hiến cho xã hội, và quan tâm đến từ thiện. (theo Baidu)

Thừa cơ nắm lấy ngón tay của cô, đem thiệp mời cuộn lại, không cho phép cô buông ra: "Bây giờ chúng ta vẫn còn là vợ chồng, em không giúp anh thì anh giúp anh chứ."

Mọi người nhìn người phụ nữ mặc bộ sườn xám màu đỏ rực rỡ đang đứng bên cạnh Ân Mặc. Dáng người được lớp lụa mỏng của sườn xám bao bọc hoàn hảo, rõ ràng là sườn xám khiêm tốn không phô trương, mặc trên người cô, lại phong tư yểu điệu(*), thướt tha hoa diễm(**) phong tình, cố tình lúc cau mày hay lúc tươi cười, lại phong nhã đoan nhiên thấm tận xương tủy.

Trời biết, anh đã phải dùng bao nhiêu tự chủ, mới khống chế được.

Ân Mặc nghe được lời của cô, thân mật gõ nhẹ lên đầu nhỏ của cô: "Nói linh tinh gì vậy." "Những người này đều là khách của bà nội." (đọc tại Qidian-VP.com)

Phó Ấu Sanh không biết chính là, mặc dù Ân phu nhân không đến, nhưng mà...... người quan trọng hơn sẽ đến đó.

Anh đã từng tưởng tượng dáng vẻ của Phó Ấu Sanh khi mặc bộ sườn xám này, nhưng khi thật sự xuất hiện trước mặt anh, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Ân Mặc cười nói: "Sao thế, sợ mình sẽ mềm lòng đồng ý với mẹ của anh sinh con cho anh hả?"

Ngón tay đặt trên đầu gối của Ân Mặc do dự hai giây, cuối cùng vẫn không có chạm vào.

Ngay trước khi xuống xe.

Ân Mặc bình tĩnh ung dung đưa Phó Ấu Sanh đi vào trong.

Mấy giây sau.

Chuyên gia trang điểm kinh hỉ nhìn Phó Ấu Sanh, "Có thể tưởng tượng, chị ở trong giới trang điểm có lẽ sắp hot rồi hahahaha."

Phó Ấu Sanh nghe thấy Ân Mặc đang thì thầm bên tai cô: "Thật sự không muốn để em bị người khác nhìn thấy." (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay trước khi đi.

Ngay khi cô muốn cởi nó ra trả lại cho bà cụ.

"Trời ạ, nếu đống ảnh này mà được đăng lên, tuyệt đối sẽ lên hot search."

Có hơi nghẹn ngào khi được anh khen bằng lời khen mơ hồ như thế.

Vì vậy bà cũng thích những cô gái trẻ mặc sườn xám.

Loại chuyện này cô giúp thế nào chứ.

Tiểu Nặc: "Đã rõ!"

Anh không cần lại phải thận trọng, lo lắng lời nói của ai đó, sẽ có thể đem trái tim vốn bị người nhà làm tổn thương, tiếp tục bị khoét thêm một lỗ hổng.

Nhà không phải dựa vào sự bố thí của người khác.

Lời này của Ân Mặc là có ý gì......

Cô có cuộc sống của riêng mình.

Tham gia buổi xem mắt của người ta, cô mặc đỏ như vậy làm gì.

Lỡ như truyền đến tai người nhà anh, còn tưởng rằng là cô cố tình đến phá đám.

Lại đụng phải cặp mắt u ám thâm trầm kia của Ân Mặc.

Đi xuống xe trước, đích thân mở cửa cho cô, sau đó vươn bàn tay thon dài về phía cô.

"Hay là chị thay sườn xám rồi chụp tiếp?"

Khi hai người Phó Ấu Sanh đến.

Sớm biết ngay bà nội là hữu dụng nhất.

Nhìn vòng bạch ngọc trong suốt đeo trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn mềm mại của Phó Ấu Sanh, bà cụ hài lòng nói.

Lúc này nhìn thấy Ân Mặc dẫn theo một cô bé, mấy bà lão đã sống bảy tám chục năm lập tức hiểu ra, "Hóa ra là cháu trai dẫn theo bạn gái về, được, chúng tôi không quấy rầy một nhà các người nói chuyện."

Ăn mặc quá khiêm tốn, vừa bước vào sẽ lập tức trở thành phông nền.

Mặc quá lộng lẫy, cảm giác có chút giống như đi phá đám.

Cháu dâu cái quần què.

Chuyên gia trang điểm cho Phó Ấu Sanh chụp một bức ảnh: "Đây là lần trang điểm đẹp nhất mà chị từng làm."

(**)Hoa diễm: xinh đẹp lộng lẫy

Lông mi của Phó Ấu Sanh run nhẹ vài lần.

Bà cụ vốn luôn thích sườn xám, bình thường bất luận là ở nhà hay ra ngoài, trên người đều mặc bộ sườn xám.

Phó Ấu Sanh vừa xong đồng tử đột nhiên co rúm lại.

Tia lửa li ti lóe lên trong đáy mắt xinh đẹp của Phó Ấu Sanh.

Cánh cửa lớn màu vàng kim cao lớn lộng lẫy được nhân viên phục vụ đang canh giữ bên ngoài đẩy ra, dưới ánh đèn sáng trưng, bên trong đã chật kín người quần là áo lượt, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những nhân vật nổi tiếng trong xã hội, tay bưng ly rượu, xã giao khắp nơi.

Khóe môi Ân Mặc nhếch lên, cuối cùng vẫn mở mắt ra nhìn cô, khẽ thở dài: "Em đúng là không hiểu tí gì về vẻ đẹp của mình hết."

Một gia đình sẽ không bỏ rơi cô.

Ánh mắt bà cụ rất tinh tường nha, vừa thấy ánh mắt cháu trai nhà mình nhìn cô gái nhà người ta, liền biết ngay, quan hệ thân mật.

Hồi còn trẻ mấy bà cụ đều từng sống cùng trong một đại viện.

Từ từ?

Lúc này đây......

"Phó tiểu thư là một diễn viên nổi tiếng xuất sắc."

Anh là đang giải thích lý do vì sao không nói chuyện kết hôn của họ với người trong nhà.

Cuối cùng, Ân Mặc vì để cho Phó Ấu Sanh yên tâm, nói.

Tác giả: Thần Niên

"Bà nội Ân, cháu không thể nhận......" Quá quý giá rồi.

Phó Ấu Sanh xin nghỉ một ngày.

Lúc mấy bà lão rời đi, cười hòa ái với Phó Ấu Sanh.

Vốn dĩ bộ phim điện ảnh thanh xuân lần này, chủ yếu là trang điểm nhẹ nhàng, đi theo con đường trẻ trung trong sáng, rất nhiều thủ pháp hóa trang của cô ấy đều không được phát huy tác dụng.

Ngón tay mảnh khảnh xúc cảm trơn bóng mịn màng, khiến Ân Mặc luyến tiếc buông tay.

Chuyên gia trang điểm bên cạnh cũng gật đầu, "Vậy ngày mai chị chuyển ảnh chụp cho phòng làm việc là được."

Chiếc sườn xám kia quá chói mắt.

Nghe được thanh âm xì xào bàn tán xung quanh của bọn họ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Làn da trắng như tuyết dần dần ửng hồng