Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 172

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 172


Chiếc xe nhanh chóng đến trước cục cảnh sát. Mộc Tịch Vãn theo Dạ Mặc Diễm bước vào, thấy khắp nơi đều là những người lính trẻ mặc quân phục xanh lục giống anh. Khi họ thấy Dạ Mặc Diễm, liền bắt đầu xôn xao hỏi:

Cô nghĩ một lát, lùi một bước: (đọc tại Qidian-VP.com)

Dạ Mặc Diễm chỉ cảm thấy mọi chuyện thật tình cờ. Hôm qua xem livestream của cô, anh còn ước gì có thể ở bên cạnh cô. Đến tối, cấp trên đã có thông báo, giao cho anh dẫn đội đến đây để phối hợp điều tra vụ án.

“Vâng, em cũng muốn góp một phần sức lực của mình!”

Chương 172

Điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa là, lão đại của họ ấy vậy mà lại nhận lấy tất cả bùa chú. Này… chuyện này quá phi khoa học rồi!

Mộc Tịch Vãn nhìn thái độ cứng rắn của Dạ Mặc Diễm, cô biết anh lo lắng cho sự an toàn của mình. Nhưng cô không thể yên lòng khi nghĩ đến những đứa trẻ ở trong tay bọn buôn người.

Mộc Tịch Vãn nghe thấy cách họ gọi mình, hai má không kìm được hơi nóng lên. Dạ Mặc Diễm tuy rất hài lòng với cách xưng hô đó, nhưng thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô, anh giả vờ giận dữ:

“Lão đại, anh đi đâu vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô lấy lại bình tĩnh, quay đầu sang, vừa lúc nhìn thấy góc nghiêng hoàn hảo của anh. Dạ Mặc Diễm đang nghiêm túc giúp cô thắt dây an toàn.

Xe của cục? Mộc Tịch Vãn đang băn khoăn thì thấy Dạ Mặc Diễm dừng lại trước một chiếc xe. Hóa ra… là xe cảnh sát!

“Dạ đại ca, em có thể tham gia vào nhiệm vụ lần này không?”

“Ừ, anh mượn xe của cục.”

“Có phải bình thường luyện tập chưa đủ nên giờ rảnh rỗi quá phải không? Muốn về luyện tăng cường không?”

“Lão đại, không thể vô tình như vậy được. Cẩn thận dọa chạy mất cô gái xinh đẹp bên cạnh!”

Những người lính của Dạ Mặc Diễm đều có chút hoang mang. Cô gái nhỏ này nhìn tuổi không lớn, sao lại tin vào những thứ phong kiến mê tín này như ông bà của họ thế?

“Muốn đi như vậy à, hửm?”

Bùa ẩn thân?

Những người lính cũng chỉ trêu chọc vài câu rồi quay lại chủ đề chính là bọn buôn người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộc Tịch Vãn cũng không ngồi yên. Cô mượn chiếc ba lô, lấy từ không gian ra dụng cụ vẽ bùa và giấy vàng, lặng lẽ vẽ một vài lá bùa ẩn thân và bùa hộ mệnh. Có những lá bùa này, sẽ giúp mọi người hành động thuận tiện hơn và bảo vệ an toàn cho họ.

“Vãn Vãn, hôm nay anh đến thành phố L là vì vụ án bọn buôn người. Bọn anh cần em hỗ trợ, nên anh đến đón em.”

Khóe miệng Dạ Mặc Diễm khẽ cong lên, ánh mắt đầy ý cười. Mộc Tịch Vãn thầm mắng một tiếng “yêu nghiệt” lại tới "câu" mình, rồi hoảng loạn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng cách đó để che giấu sự bối rối và gương mặt đang nóng bừng của mình.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu nhìn lại. Bốn mắt nhìn nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dạ Mặc Diễm nhìn cô, không kìm được đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô:

“Dạ đại ca, anh cũng có xe ở đây sao?”

Dạ Mặc Diễm vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ bên cạnh. Ánh mắt anh tràn đầy ý cười, đáp:

“Không được. Có bọn anh ở đây, em yên tâm, nhất định sẽ cứu được những đứa trẻ đó!”

Vì vậy, sau khi Dạ Mặc Diễm và các đồng đội họp xong, Mộc Tịch Vãn đưa những lá bùa đã vẽ cho Dạ Mặc Diễm, đồng thời hướng dẫn cách sử dụng.

Vì Mộc Tịch Vãn đã cung cấp chi tiết thông tin về bọn chúng cho Dạ Mặc Diễm, nên anh lập tức triệu tập một cuộc họp để bàn bạc phương án vây bắt.

Chẳng phải chỉ có trong phim mới có thôi sao?

“Vâng, được ạ!”

Giả sao ?

“Vậy em không vào hiện trường trước, em sẽ đợi bên ngoài. Sau khi mọi người chế ngự bọn buôn người rồi, em sẽ vào. Em muốn kiểm tra sức khỏe cho những đứa trẻ đó.”

Ánh mắt Dạ Mặc Diễm càng thêm dịu dàng. Anh nhìn cô gái nhỏ đang ngượng ngùng, không kìm được khóe môi cong lên, nụ cười rạng rỡ. Đã lâu lắm rồi anh mới cảm thấy vui vẻ như vậy. Nhưng bây giờ tạm thời không phải lúc nói đến những chuyện này, chính sự mới quan trọng. Dạ Mặc Diễm vừa khởi động xe, vừa nói:

“Đừng mà, lão đại!”

Thấy Dạ Mặc Diễm đồng ý, Mộc Tịch Vãn vui vẻ hẳn lên. Cô vội vàng ngồi thẳng dậy, bắt đầu tu luyện.

Mộc Tịch Vãn nhìn Dạ Mặc Diễm, gật đầu lia lịa:

“Này này, các cậu nói xem đây có phải là chị dâu nhỏ không? Nhưng chị dâu nhỏ có phải tuổi nhỏ quá rồi không ? Chắc chưa đến tuổi vị thành niên đâu !”

Ngồi trên xe cảnh sát, Mộc Tịch Vãn có chút bất đắc dĩ. Mới hôm qua cô vừa ngồi xe cảnh sát, không ngờ hôm nay lại được ngồi thêm lần nữa.

Mộc Tịch Vãn và Dạ Mặc Diễm rời khỏi khách sạn, cô còn nghĩ rằng họ sẽ bắt taxi đi đâu đó. Ai ngờ Dạ Mặc Diễm lại dẫn thẳng cô đến bãi đỗ xe. Cô tò mò hỏi:

“Tớ thấy giống đó. Cậu thấy lão đại có bao giờ đi bên cạnh phụ nữ đâu? Ngay cả con muỗi cái cũng không dám lại gần anh ấy !”

“Lão đại, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”

“Được rồi. Vậy thì em mau chóng hồi phục linh lực đi. Hôm qua có phải em đã dùng cạn rồi không?”

Những người này ban đầu chào hỏi rất nhiệt tình, sau đó bắt đầu xì xào bàn tán. Mặc dù là nói nhỏ, nhưng âm thanh vẫn đủ rõ để Dạ Mặc Diễm và Mộc Tịch Vãn nghe thấy.

Lúc nhận được thông báo, chỉ có anh biết bản thân mình đã vui mừng cỡ nào, vì anh sẽ được gặp lại cô gái nhỏ của anh ngay lập tức. Xuống máy bay, anh để đội viên đến thẳng cục cảnh sát, còn bản thân thì mượn một chiếc xe, đến khách sạn tìm cô. Chuyện này vốn dĩ cần sự hợp tác của Mộc Tịch Vãn, nên anh đến tìm cô cũng không vi phạm quy định gì.

“Tớ thấy lão đại lạ quá. Không còn là "Diêm Vương mặt lạnh" nữa, không "lạnh" thật là không quen tí nào!”

Dạ Mặc Diễm nói đơn giản về nhiệm vụ truy bắt bọn buôn người. Mộc Tịch Vãn nghĩ đến những kẻ đó và những đứa trẻ bị b·ắ·t· ·c·ó·c, cô nghiêm túc gật đầu. Sau đó, cô kể lại chi tiết vị trí của bọn chúng và nơi giam giữ những đứa trẻ mà cô đã nhìn thấy.

Hôm qua, khi xem livestream, Dạ Mặc Diễm nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Mộc Tịch Vãn, anh đã muốn xuyên qua màn hình để truyền linh khí cho cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không được! Quá nguy hiểm!”

Mộc Tịch Vãn đã đoán trước được anh sẽ nói vậy, cô cố gắng thuyết phục:

Dạ Mặc Diễm nghe cô hỏi, lập tức từ chối không do dự:

....

Bùa hộ mệnh?

Dạ Mặc Diễm quay đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt tha thiết của cô, anh lại quay về phía trước, ngữ khí vẫn kiên quyết:

“Anh xem, hôm qua em đã làm rất tốt mà. Em có bùa ẩn thân và bùa hộ mệnh, em có thể bảo vệ bản thân.”

Nói xong, cô nhìn Dạ Mặc Diễm, nghiêm túc hỏi:

Dạ Mặc Diễm đóng cửa xe cho cô rồi đi sang ghế lái. Thấy cô chưa thắt dây an toàn, anh nghiêng người về phía cô, đưa tay kéo dây an toàn bên phải lại. Mộc Tịch Vãn vẫn còn chưa hoàn hồn, giật mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 172