Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh
Diệp Kiến Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Chương 16
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, đồ khốn!
Diêu Lộ còn chưa kịp nói hết chữ “tốt” thì đã phát hiện Tô Ngộ đang cầm chiếc bánh tart trên tay, thần sắc thất thần, rõ ràng không hề nghe cô nói.
Mắt Tô Ngộ hoe đỏ, giọng mềm đi vì tủi thân: “Sao anh có thể như vậy… Đây… đây là nụ hôn đầu của tôi…”
Phó Tu Ninh không nói gì.
Khóe môi Phó Tu Ninh cong lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay cô, giọng nói trầm ấm, quyến luyến: “Tôi chỉ hôn bạn gái của mình.”
“Muốn chứ, muốn chứ! Không cần bốc thăm nữa, đúng lúc bạn gái cậu ấy cũng ở đây, yêu cầu không cao đâu, chỉ cần hôn một cái là được!”
Phó Tu Ninh bật cười: “Em gán cho tôi cái tội to như vậy sao?”
Thấy vậy, Diêu Lộ giơ tay quơ quơ trước mặt Tô Ngộ: “Chị, chị sao vậy?”
“?”
Phó Tu Ninh nói: “Không cần phiền đâu, tôi nghỉ một lúc là được. Trễ thế này rồi, xin lỗi, hôm nay không thể đưa em về ký túc xá.”
“Ưm…”
Không bao lâu sau, Phó Tu Ninh nghe thấy tiếng cửa phòng bị ai đó từ bên ngoài đẩy ra. Anh mở mắt, mỉm cười nhìn về phía đó: “Nhanh vậy đã quay lại… Sao lại là cô?”
Cửa thang máy mở ra, Tô Ngộ chẳng buồn quay đầu, giận dữ bước nhanh ra ngoài, tiếng gót giày gõ xuống sàn vang lên cộc cộc.
“Không ngờ thiếu gia Phó lại là kiểu người si tình đấy.”
Tô Ngộ bừng tỉnh khỏi giấc mơ nồng nhiệt và quấn quýt ấy.
Trong căn phòng tĩnh lặng giữa đêm khuya, bóng tối bao trùm mọi thứ, chỉ có một tia sáng bạc mỏng manh len lỏi qua khe hở rèm cửa. Trên chiếc giường bên cạnh, Diêu Lộ vẫn đang say ngủ.
Anh không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý.
Sao cô lại có thể mơ thấy một giấc mơ như vậy?
Tô Ngộ ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt của Phó Tu Ninh, đôi môi đỏ mọng chậm rãi nhả ra từng chữ: “Phó tổng, anh thế là đang quấy rối đấy.”
Chỉ trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô đã lướt qua vô số lý do có thể khiến Phó Tu Ninh nói ra câu này.
“Để tôi đỡ anh lên.”
Lục Hy cười ha hả, rồi cuộc chơi lại tiếp tục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói rồi, cậu trai kia đẩy nửa chai rượu mạnh còn lại trên bàn về phía Phó Tu Ninh: “Ít nhất cũng phải có chút thành ý chứ?”
Tô Ngộ giãy giụa thêm vài lần, nhưng dần mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Tô Ngộ đáp một tiếng, nhìn theo cô ấy rời khỏi phòng.
Trái ngược với cô, Phó Tu Ninh vẫn ung dung tựa vào sofa, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, chẳng rõ là nghe thấy hay cố tình làm ngơ.
Chờ Diêu Lộ đi rồi, Tô Ngộ mới hoàn toàn thả lỏng, ngã xuống giường, mắt nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Nghe vậy, Phó Tu Ninh vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, anh nhìn cô hồi lâu rồi mới hỏi: “Ai nói tôi và Phùng Tiêu ở bên nhau?”
“Không thể nào, không thể nào…”
Khi đám đông càng lúc càng reo hò sôi nổi, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng bất chợt vang lên: “Đùa thì đùa, nhưng cô gái nhà tôi da mặt mỏng, đừng trêu chọc cô ấy.”
Tô Ngộ cố gắng giữ im lặng, hơi thở gấp gáp từng nhịp từng nhịp như muốn phá vỡ không gian yên tĩnh. Trái tim cô đập thình thịch, điên cuồng không khác gì năm năm trước.
Cảm xúc lạ lẫm xen lẫn xấu hổ dâng trào, trong khoảnh khắc đó, theo phản xạ, cô giơ tay lên nhưng không ngờ tay vừa nhấc lên giữa không trung đã bị chặn lại.
Phó Tu Ninh khẽ cười, ý cười rõ ràng hiện lên giữa chân mày: “Cũng là nụ hôn đầu của tôi.”
Khoảng cách đột nhiên bị rút gần, Tô Ngộ thậm chí có thể ngửi thấy hương tuyết tùng đặc trưng trên người Phó Tu Ninh, thanh lạnh mà trầm ổn.
Bàn tay đang giam cầm Tô Ngộ vẫn không chịu buông lỏng.
Đèn trong lối thoát hiểm vụt tắt rồi lại sáng lên, ánh sáng lạnh lẽo phủ lên bóng lưng cao lớn của người đàn ông, khiến anh trông có chút cô độc và trống trải.
“À, chỉ là đi thêm có một chút thôi mà, khách sáo với em làm gì.”
Phó Tu Ninh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng liếc qua: “Tôi biết cái gì?”
Nhận ra mình vừa bị Phó Tu Ninh trêu chọc, cô cạn lời: “Anh có bệnh à Phó Tu Ninh? Đùa giỡn tôi vui lắm hả?”
Cứ thế, ngay tại cửa ra vào, lưng quay về phía những người khác, cô bị Phó Tu Ninh chiếm lấy một nụ hôn sâu kéo dài.
Dứt lời, cô vội vàng khoác áo rồi rời khỏi phòng.
Phùng Tiêu vừa tức giận vừa ấm ức, tiến lên mấy bước: “Anh biết rõ tôi thích anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sự thay đổi thực sự diễn ra vào ngày sinh nhật hai mươi ba tuổi của Phó Tu Ninh.
Tô Ngộ vươn tay định ngăn lại nhưng còn chưa chạm đến vạt áo anh thì đã thấy anh dốc hết nửa chai rượu. Những tiếng cổ vũ xung quanh khiến đầu óc cô choáng váng, lỡ mất nhịp tim bất thường của mình trong khoảnh khắc ấy.
Tô Ngộ lúc này mới hoàn hồn: “Không… không có gì, xin lỗi, vừa rồi chị mải nghĩ đến công việc nên có chút lơ đễnh. Em vừa nói gì thế?”
“Tô—”
Thật ra những buổi tiệc như thế này, cô luôn tránh xa, nhưng hôm nay không còn cách nào khác—ai bảo cô mỗi tháng đều lĩnh lương từ ông chủ chứ, gọi là phải có mặt ngay.
“Vậy thì sao?”
Người đàn ông hoàn toàn phớt lờ: “Lớn tiếng hơn nữa đi, gọi tất cả mọi người đến đây.”
Cho đến khi cô sắp không thở nổi nữa, anh mới chịu buông ra: “Bây giờ hiểu chưa?”
Gọi “Phó tổng” chứng tỏ cô đang rất gấp.
Lần này, Phó Tu Ninh thua cuộc.
Giọng anh mềm mại, nhẹ nhàng trấn an: “Vừa nãy chỉ là hiểu lầm, tôi không cho cô ta chạm vào mình, cũng không ở bên cô ta, càng không hôn cô ta.”
Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại cúi xuống: “Không cần đâu, anh uống rượu rồi, nên nghỉ ngơi đi. Phùng Tiêu vẫn đang chờ anh trên lầu, anh mau quay lại đi.”
Phó Tu Ninh không trả lời, đôi mắt vương hơi men lặng lẽ quan sát cô, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“?”
Bất kể là vì lý do gì cũng không quan trọng.
Chỉ là, cô không biết rằng tất cả những điều này đã lọt vào mắt một cô gái ngồi đối diện.
Tô Ngộ không biết có phải bị những lời nói kỳ lạ của Phó Tu Ninh hôm nay kí.ch th.ích hay không, hay là do sau năm năm quay lại chốn cũ khiến cô nhớ đến những chuyện không nên nghĩ đến nữa. Cô mơ hồ chìm vào giấc mộng về quá khứ…
Nhưng chỉ sau hai giây, cô đã tỉnh táo lại.
Cảm giác quen thuộc từ lâu ập đến, tim cô không thể kìm nén mà đập nhanh hai nhịp.
Cùng lúc đó, tiếng “đinh” vang lên, chiếc thang máy phía sau họ cũng dừng lại ở tầng mười.
Gương mặt mộc của Tô Ngộ thoáng nét hoảng loạn: “Tôi… trời không còn sớm nữa, tôi phải về ký túc xá rồi.”
Cô gái đứng ngay cửa, tay cầm hộp thuốc giải rượu, cả người sững sờ như thể vừa bị một cú sốc mạnh. Biểu cảm ấy hệt như lần đầu tiên anh gặp cô vào đêm mưa bão mấy tháng trước. Nhưng nhìn kỹ lại, có gì đó không giống.
Có lẽ là do cả ngày nay đi chơi mệt mỏi, cộng thêm lúc về khách sạn lại bị Phó Tu Ninh quấn lấy không buông, sau khi tắm xong, Tô Ngộ cảm thấy cả người rã rời, vừa lên giường đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
…
Tô Ngộ sững lại, “Không phải sao? Nhưng hai người… chẳng phải vừa mới hôn nhau à?”
Sự kiên nhẫn của Phó Tu Ninh hoàn toàn cạn kiệt: “Cô ấy tốt hay không không cần ai phán xét. Còn nữa—”
Không phải điên rồi sao?
Một lúc lâu sau, cô bật người ngồi dậy, bước vào phòng tắm.
Anh lạnh lùng nói thẳng: “Tôi thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên cô là gì. Nếu mắc chứng hoang tưởng, thì nên đến bệnh viện mà chữa.”
…
“Đây mới là hôn, bảo bối.”
Mới đi được hai bước, cô đã cảm nhận được rõ ràng người phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo. Chưa kịp phản ứng thì cổ tay đột nhiên bị siết chặt.
“Được được, biết rồi biết rồi, đúng là cuồng vợ. Đã không chọn thật lòng hay thử thách thì chỉ có thể bị phạt uống rượu thôi.”
Ngực cô nghẹn lại, cổ họng khô khốc, không thể thốt nên lời.
Mà cô không thể vùng thoát, cũng chẳng thể trốn tránh.
C·h·ế·t tiệt.
“Thật không?”
Chạm phải ánh mắt giận dữ của cô, anh bỗng bật cười, giọng nói trầm thấp cất lên: “Sao lại né? Chột dạ à?”
Ban nãy bị Phó Tu Ninh trêu chọc khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống này. Thế nhưng sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ quá rõ rệt khiến cô không tài nào vùng ra được, buộc phải đối mặt với cục diện khó xử hiện tại.
Phó Tu Ninh bật cười khẽ, giọng điềm nhiên mà không trả lời trực tiếp: “Tôi đang nói về chuyện hôm qua.”
Cô không hiểu sao giọng mình lại nghẹn lại, sống mũi bỗng cay cay. Cô hít sâu một hơi: “Nếu… nếu anh cần tôi giải thích với Phùng Tiêu, tôi có thể nói rõ mọi chuyện.”
Tô Ngộ: ?
Ngay khoảnh khắc cửa thang máy sắp mở ra, vai cô bỗng bị đẩy mạnh.
Bóng lưng mảnh mai ấy như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim anh.
Giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở nhẹ, mơ hồ không rõ ràng. Nếu không phải khoảng cách quá gần, có lẽ Tô Ngộ còn tưởng rằng mình nghe nhầm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đã quần quật cả ngày, Phó Tu Ninh cũng có chút mệt mỏi, bèn nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ Tô Ngộ quay lại.
Không sai, bừng tỉnh.
Diêu Lộ tỏ vẻ đồng tình.
“Gì cơ?” Tô Ngộ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt anh.
Phó Tu Ninh nhíu mày, có chút chán ghét sự đụng chạm của cô ta, liền gạt tay ra: “Bạn học này, tôi không nhớ mình đã từng thể hiện bất kỳ tình cảm nào với cô ngoài mối quan hệ bạn bè bình thường. Trước đây không có, sau này càng không.”
Nói xong, cô không hề quay đầu lại, bước qua Phó Tu Ninh, đẩy cửa bước ra khỏi lối thoát hiểm.
Trong một giây trời đất đảo lộn, đến khi hoàn hồn lại, cô đã bị kéo vào lối thoát hiểm phía sau, bị ép sát vào cửa, cổ tay cô vẫn bị giữ chặt sau lưng.
Nhiệt độ bình thường.
Sự thay đổi tư thế cùng với việc cô mở miệng lại càng tạo điều kiện cho anh chiếm đoạt.
“Hầy, lo làm gì mấy chuyện này. Nếu thật sự cãi nhau thì chúng ta cũng không giúp được, cứ chơi tiếp đi.”
Tiệc sinh nhật của thiếu gia Phó vô cùng xa hoa, khách khứa kéo đến không chỉ trong trường mà còn từ bên ngoài. Là bạn gái duy nhất được công khai của anh, Tô Ngộ đương nhiên phải có mặt.
Ánh mắt ấy trở nên quá nóng bỏng và trực diện đến mức khiến Tô Ngộ không chịu nổi, định quay người rời đi, thì đột nhiên, anh giữ lấy mặt cô, không một lời báo trước mà hôn xuống.
Phó Tu Ninh nhìn thoáng qua chai rượu, nhướng nhẹ mày, không nói lời nào, trực tiếp cầm lấy rồi ngửa đầu uống cạn.
Anh hờ hững nâng mi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đỏ ửng vì giận của cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Nếu không có gì, tại sao em phải nổi nóng?”
“Tôi thấy vừa rồi Tô Ngộ đi ra ngoài, mà anh lại đang say, không có ai chăm sóc nên qua xem thử.”
Cùng lúc đó, thang máy vừa vặn dừng ở tầng mười.
Tô Ngộ vốn rất ghét mùi rượu, nhưng lạ là hôm nay cô lại không thấy mùi trên người Phó Tu Ninh khó chịu chút nào.
Diêu Lộ gật đầu: “Chỉ có điều hơi nhiều, hai người chúng ta ăn không hết, trong phòng lại không có tủ lạnh, để đến mai chắc là hỏng mất.”
Tô Ngộ mím môi cười: “Vị đúng là rất ngon, ngọt mà không ngấy.”
Phó Tu Ninh không nhịn được đá nhẹ vào chân cậu trai vừa nói, cười mắng: “Cút đi, không bảo vệ bạn gái mình chẳng lẽ bảo vệ cậu chắc?”
Lên lầu, Tô Ngộ đỡ Phó Tu Ninh nằm xuống giường: “Anh nằm nghỉ một chút đi, tôi ra ngoài mua thuốc giải rượu.”
Không biết bao lâu sau, Phó Tu Ninh khẽ nhếch môi, bật ra một tiếng cười lạnh rất nhỏ.
Nghe vậy, Phùng Tiêu càng uất ức hơn, mắt ầng ậng nước: “Tôi không tin! Rõ ràng trước kia chúng ta rất thân, thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi. Nếu không phải anh muốn chọc tức tôi, thì tại sao lại công khai yêu Tô Ngộ ngay ngày hôm sau khi tôi bắt đầu hẹn hò? Cô ta chỉ là một kẻ tầm thường, làm sao anh có thể thích cô ta được?”
“Nói gì vậy.”
Thái độ lạnh nhạt của Phó Tu Ninh khiến Phùng Tiêu tủi thân, mắt đỏ hoe: “Phó Tu Ninh, anh nhất định phải đối xử với tôi như vậy sao? Rõ ràng anh biết…”
Quan trọng là cô không thể tiếp tục sa vào vũng lầy này, càng không thể có bất kỳ dính dáng nào với Phó Tu Ninh nữa.
Tô Ngộ ngập ngừng một chút, có phần áy náy: “Có lẽ em sẽ phải chạy thêm một chuyến nữa rồi. Chị hơi mệt, muốn đi tắm rồi ngủ sớm.”
Cùng lúc ấy, người kia tiến thêm một bước, chỉ trong chớp mắt, cô đã bị kéo sát vào lòng anh.
Nhưng phản ứng của Phó Tu Ninh nhanh hơn. Ngay khi cô ta lao đến, anh đã kịp thời đưa tay chặn lại, giữ chặt bả vai cô ta. Cùng lúc đó, anh nghiêng đầu thật nhanh, khiến nụ hôn bất ngờ ấy rơi vào gần tai.
“Phó… Ưm…”
Mùi rượu nồng đậm quẩn quanh, nơi nào đầu lưỡi anh lướt qua đều để lại dấu vết của riêng anh.
Cùng lúc đó, hình ảnh trong khoảnh khắc đối diện ban nãy lại vụt qua đầu anh—đôi mắt hoe đỏ, dáng vẻ cố nén cảm xúc của Tô Ngộ.
Thấy vậy, Phó Tu Ninh khẽ nhướng mày, như cố tình trêu chọc, cũng nghiêng đầu theo, nhất định để ánh mắt cô không thể né tránh mình.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận về ý đồ của anh thì đã nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, sau đó giọng nói trầm thấp chậm rãi cất lên: “Thực ra tôi muốn hôn em thật.”
Anh bước tới, không nói lời nào mà nắm lấy vai cô, ép cô đối diện với mình: “Em chạy cái gì chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thua rồi thì chọn đi, thật lòng hay thử thách?”
Giọng điệu của Phó Tu Ninh lập tức trở nên lạnh nhạt. Anh ngồi dậy, nhìn cô gái đang bước vào phòng.
Những cậu ấm có tiền có thời gian tụ tập lại với nhau thì hoặc là uống rượu nói chuyện phiếm, hoặc là đánh bài, chơi xúc xắc. Tô Ngộ không biết làm gì cả, chỉ có thể im lặng ngồi bên cạnh Phó Tu Ninh, ngoan ngoãn đóng vai cô bạn gái nghe lời.
Tô Ngộ tròn mắt kinh ngạc, hai tay vội vàng chống vào ngực anh, cố gắng đẩy ra.
Tiếng hò reo vang dội gần như muốn làm tung nóc phòng.
“Tôi đưa em về.” Phó Tu Ninh buột miệng.
“Cũng đúng.”
“Phó Tu Ninh không phải đang say à? Hay là đang cãi nhau?”
—
Cuối cùng, cô đặt hộp thuốc giải rượu xuống sàn rồi xoay người bỏ đi thật nhanh.
Diêu Lộ gật đầu, rồi hỏi: “Vậy còn Phó tổng? Có mang qua cho anh ấy không ạ?”
“Hỏi thật lòng thôi, đừng làm khó cậu ấy.”
“Gì đây? Sao người trước vừa chạy ra, người sau lại đuổi theo?”
Rồi cô lập tức trừng mắt giận dữ nhìn người đàn ông trước mặt, tức tối hỏi: “Phó tổng, anh có ý gì đây?”
Phó Tu Ninh hạ mắt, trong đáy mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc. Sau một khoảnh khắc im lặng, anh bỗng cúi đầu, tiến sát lại gần: “Nếu tôi nhất quyết không công tư phân minh thì sao?”
Đôi mắt Phó Tu Ninh hơi đỏ lên: “Không có gì, chỉ hơi chóng mặt, tôi lên phòng nghỉ một lát.”
Nhưng sức cô làm sao đấu lại một người đàn ông trưởng thành? Phó Tu Ninh dễ dàng giữ chặt cổ tay cô, bẻ ra sau lưng, ép cô dựa chặt vào cửa.
Tô Ngộ dời mắt đi, bình thản hỏi lại: “Tôi có gì mà phải chột dạ chứ?”
Trong suy nghĩ của cô, chỉ có những người yêu nhau mới có thể hôn nhau.
Chương 16: Chương 16
Gương mặt Phó Tu Ninh không chút kiên nhẫn, thái độ hoàn toàn lạnh nhạt.
Sau vài giây suy nghĩ, Tô Ngộ nói: “Trợ lý Chu hình như ở phòng bên cạnh, em mang một ít qua cho anh ấy đi, coi như bữa khuya.”
Phó Tu Ninh khẽ nhướng mày, ánh mắt bình tĩnh quan sát gương mặt cô như muốn tìm kiếm chút manh mối nào đó qua từng biểu cảm của cô.
Khoảnh khắc ấy, cú sốc trong lòng cô quá lớn. Đến chính Tô Ngộ cũng không nhận ra giọng mình run rẩy, ngón tay cầm hộp thuốc cũng khẽ phát run.
Tô Ngộ nhỏ giọng hỏi: “Anh sao rồi, không sao chứ?”
“Nhưng mà.”
Lời vừa dứt, căn phòng liền vang lên một loạt tiếng xuýt xoa.
Phó Tu Ninh cúi đầu, giọng trầm thấp và dịu dàng: “Còn nữa—”
“Bánh tart trứng này ngon ghê, thương hiệu này lúc trước khi làm kế hoạch du lịch em đã thấy có người đề xuất rồi. Lúc đó định ghé mua thử mà hôm nay chúng ta lại đi ngược hướng hoàn toàn nên không nhắc tới. Chị, bạn thân của chị thật sự rất—”
Tô Ngộ không muốn tranh luận với anh, bèn nghiêng đầu tránh đi.
Nhắc đến Phó Tu Ninh, sắc mặt Tô Ngộ thoáng dừng lại một chút rồi mới lên tiếng: “Cứ mang một ít qua đi, dù sao hôm nay anh ấy cũng duyệt cho chúng ta nghỉ nguyên ngày, nếu chúng ta ăn một mình mà không chia cho sếp thì cũng không được hay cho lắm.”
Phó Tu Ninh có chất giọng rất hay, trầm thấp lạnh lùng nhưng lại mang theo chút mập mờ và trêu chọc vừa đủ, khó có thể phân biệt thật hay giả.
Ngay sau đó, cánh tay bị dễ dàng bẻ ngược ra sau.
Bằng không, tại sao hết lần này đến lần khác lại không kiềm chế được mà tự rước lấy đau khổ?
Vài giây sau, anh híp mắt, chậm rãi hỏi: “Thật sự không cảm thấy tôi muốn hôn em à?”
Không quan trọng.
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Người lên tiếng là Phùng Tiêu, hoa khôi cùng khóa với Phó Tu Ninh. Vì có bạn chung nên trước đây hai người qua lại khá thân thiết. Trước khi Phó Tu Ninh công khai hẹn hò với Tô Ngộ, mọi người vẫn tưởng rằng anh và Phùng Tiêu là một cặp.
Nói xong, Diêu Lộ chọn lấy hai hộp bánh tart và bánh nhỏ rồi đứng dậy: “Em đi đưa trước đây.”
Ngay khoảnh khắc đó, Tô Ngộ nghe thấy tim mình đập cuồng loạn.
Diêu Lộ cũng không để bụng, lặp lại: “Em nói bạn thân của chị thật tốt, còn đặt cả đồ ngọt cho chúng ta nữa. Tiệm bánh này nổi tiếng lắm, trên mạng có rất nhiều người đề xuất.”
Nghe thấy vậy, Tô Ngộ sững người trong thoáng chốc, bỗng dưng có chút thiếu tự tin. Theo phản xạ, cô đưa tay lên áp mu bàn tay vào mặt mình thử.
Anh chơi xúc xắc rất giỏi, mọi người đã đợi cả buổi tối mới thấy anh thua một lần, ai nấy đều hào hứng reo hò.
Phùng Tiêu cắn môi, đôi mắt hoe đỏ, vươn tay níu lấy ống tay áo anh: “Anh giận tôi có phải không? Tôi biết tôi không nên nhận lời yêu người khác. Tôi đã chia tay rồi. Chúng ta quay lại như trước được không?”
Nhân lúc mọi người còn mải chơi, Tô Ngộ lặng lẽ dìu Phó Tu Ninh rời khỏi phòng khách, lên tầng.
Phó Tu Ninh nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt, giọng điệu nửa thật nửa đùa: “Muốn làm nốt chuyện còn dang dở ngày hôm qua.”
Tô Ngộ cạn lời, Phó Tu Ninh bị điên à? Anh rốt cuộc muốn làm gì đây?
Không chút biểu cảm, Phó Tu Ninh nhàn nhạt ra hiệu đuổi khách: “Bạn gái tôi đi mua thuốc giải rượu cho tôi rồi. Tôi không say, cũng không cần ai chăm sóc. Cô xuống dưới chơi cùng họ đi.”
Phòng khách vẫn vang lên tiếng xúc xắc lăn tròn.
Bốn mắt chạm nhau, tim Tô Ngộ như ngừng lại một nhịp.
Tô Ngộ không quen với bầu không khí này, nghe vậy mặt lập tức đỏ bừng đến tận mang tai, bàn tay giấu dưới ống tay áo vô thức siết lấy vạt áo của Phó Tu Ninh, ánh mắt lo lắng nhìn anh.
Khoảng cách gần đến mức cô có thể nhìn rõ gương mặt thanh tú của anh, cùng lồng ng.ực rắn chắc ngay trước mắt.
Trong khi đó, Phó Tu Ninh lao từ trên lầu xuống, cuối cùng cũng kịp chặn Tô Ngộ lại ngay trước khi cô bước ra khỏi cửa.
Những người trong phòng khách tròn mắt nhìn nhau, đầy khó hiểu.
“Có cần che chở đến mức này không—”
Nhíu mày khó hiểu, Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy người đàn ông đứng đối diện khẽ cong môi, nụ cười nhẹ, dáng vẻ nhàn nhã đứng nguyên tại chỗ, hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy hứng thú quan sát cô.
Hai người chỉ đối diện nhau trong hai giây ngắn ngủi. Tô Ngộ lập tức hoàn hồn, vội vàng nói: “Cái… cái này… xin lỗi, tôi… tôi…”
Tô Ngộ nghĩ mãi không ra. Cô vừa kinh ngạc, vừa khó tin vì chính mình lại có giấc mơ ấy. Nhưng đồng thời, cô mơ hồ cảm thấy dường như có thứ gì đó cô đã chôn giấu suốt bao năm qua đang giãy giụa, muốn phá vỡ lớp vỏ kiên cố để trỗi dậy.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa sắt nặng nề đóng lại.
Điều anh không ngờ là, ngay giây tiếp theo, ánh mắt anh lại chạm phải ánh nhìn của Tô Ngộ.
Tô Ngộ cảm thấy nực cười, cười lạnh một tiếng rồi dùng hết sức đẩy mạnh anh ra: “Tôi thấy anh điên thật rồi.”
“Chọn thử thách đi! Phó Tu Ninh chơi cả buổi tối mới thua một lần, chẳng lẽ không muốn thấy cậu ấy nhận thử thách à?”
Phùng Tiêu như không thể chấp nhận sự thật, vừa lẩm bẩm vừa bất ngờ lao lên, định hôn Phó Tu Ninh.
Hàng mi Tô Ngộ khẽ run. Cô không hiểu vì sao mọi chuyện lại đi đến mức này, cũng không hiểu vì sao anh lại phải giải thích với cô.
“Thiếu gia Phó bảo vệ người yêu quá rồi, chẳng có gì vui để xem nữa.”
Tim Tô Ngộ bỗng dưng trật một nhịp.
Tim Tô Ngộ lập tức thắt lại.
Phó Tu Ninh rơi vào trạng thái ngà ngà say, khóe môi khẽ cong lên một cách vô thức. Hôm nay uống nửa chai rượu Tây này cũng đáng giá.
Nhưng ngay lúc này anh chắc chắn rằng cô vừa mới quay lại đây, hoàn toàn không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và Phùng Tiêu.
Hơi thở nóng rực phả thẳng vào vành tai, khiến tim Tô Ngộ đập mạnh. Cô sợ anh sẽ làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn, theo phản xạ nâng giọng cảnh cáo: “Phó Tu Ninh!”
Ngập ngừng giây lát, Tô Ngộ mím môi, tiếp tục: “Giờ anh và Phùng Tiêu đã bên nhau rồi, vậy chắc cũng không cần tôi giả làm bạn gái anh nữa. Hợp đồng của chúng ta có thể chấm dứt… nếu…”
Có lẽ vì vừa mất kiểm soát, giọng anh khàn khàn, mang theo một chút thô ráp đầy quyến rũ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mối quan hệ giữa cô và Phó Tu Ninh đã thay đổi dần dần theo thời gian, đến mức khi cô nhận ra tình cảm của mình dành cho anh thì mọi thứ đã không thể kiểm soát được nữa.
Tô Ngộ khẽ thở d.ốc, đầu óc choáng váng vì thiếu dưỡng khí. Đôi mắt hạnh như bị bắt nạt đến ươn ướt, ánh lên vẻ hoang mang như chưa kịp hiểu chuyện gì, còn đôi môi đỏ hồng vì bị hôn đến mức bóng loáng: “Hiểu… hiểu cái gì?”
Cùng lúc đó, cô nghe thấy một tiếng cười rất khẽ vang lên từ không xa.
“Hy vọng Phó tổng có thể giữ đúng lời như hôm đó anh đã nói trong văn phòng— công tư phân minh.”
Là cố tình trêu chọc, hay lợi dụng chức quyền để trả đũa cô – người không biết điều này? Hay là… hay là…
Yết hầu Phó Tu Ninh khẽ lăn một vòng. Nhưng còn chưa kịp gọi tên cô, bóng dáng cô đã biến mất sau cánh cửa.
Sau vài vòng rượu, trò chơi của nhóm cũng đến hồi cao trào.
Lớp chai mỏng trên tay người kia vừa chạm vào da cô đã truyền đến một lực kéo mạnh mẽ không thể cưỡng lại, khiến cả người cô bị kéo ngược về phía sau.
Rượu mạnh không phải thứ dễ chịu, chẳng bao lâu sau, Phó Tu Ninh đã cảm thấy đầu hơi choáng váng.
Phó Tu Ninh buông một câu chửi thề, hất tay Phùng Tiêu ra, sải bước lao ra ngoài đuổi theo cô.
Tô Ngộ chẳng bận tâm: “Rượu mạnh như thế mà anh uống nhiều vậy, không uống thuốc giải rượu sao được. Tôi ra ngoài tìm xem có tiệm thuốc nào không, anh đừng ngủ vội, tôi sẽ về nhanh thôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.