Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5: Chương 5

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Chương 5


“Vậy lát nữa mình với Tô Ngộ mời cậu uống trà sữa nhé.”

“Học trưởng Phó?”

Giữa màn đêm, cô lại một lần nữa chạm mắt với Phó Tu Ninh.

Lời còn chưa dứt, trên sân khấu đã có người bước lên.

“Một chiếc Aston Martin thì có là gì, đàn anh Phó là người thừa kế hợp pháp duy nhất của gia tộc Phó, sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, đúng nghĩa con cưng của trời.”

Phương Giác Thiển sốt ruột nói: “Vậy cũng không được, mình sợ đông người quá, lỡ có ai chiếm mất chỗ thì sao?”

Khi phần phát biểu của đại diện năm ba sắp kết thúc, Tô Ngộ nghe thấy mấy nữ sinh bên cạnh thì thầm với nhau.

Nói xong, không khí lập tức trở nên trầm lặng.

Cô ấy là người Hồng Kông, bình thường vì Tô Ngộ không giỏi tiếng Quảng nên hai người hay dùng tiếng phổ thông để nói chuyện. Nhưng lúc này vì quá vội, cô ấy lỡ buột miệng nói một câu tiếng Quảng.

Tô Ngộ theo phản xạ lên tiếng: “Cúp điện à?”

*Aston Martin: Aston Martin là thương hiệu xe thể thao hạng sang nổi tiếng bậc nhất thế giới, dòng xe rẻ nhất của hãng này cũng có giá khoảng 16 tỷ VND

Bạn cùng phòng Mẫn Mẫn đã sớm giúp họ giữ chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, vị trí có góc nhìn đẹp nhất. Vừa đến nơi, hai người lập tức tiến lại ngồi xuống.

Phương Giác Thiển trợn tròn mắt đầy khó tin: “Cậu không biết học trưởng Phó là ai à?”

Nói đến đây, cô ấy cắn môi, rồi tiếp tục: “Với lại, mình cũng muốn xem thử xem học trưởng Phó có đến không.”

Ngón tay Tô Ngộ siết chặt, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, chẳng biết là tâm trạng gì, chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Ôi dào, khách sáo gì chứ, giúp nhau là chuyện nên làm mà.”

Anh thu ánh mắt lại, xoay người đi về phía cầu thang bộ. Đặt tay lên tay nắm cửa, anh dừng lại một chút, quay đầu nhìn người phụ nữ vẫn đứng nguyên tại chỗ: “Quản lý Tô định chờ ở đó hay đi thang bộ?”

Tô Ngộ đi theo anh, vừa bước vừa gật đầu, khô khốc đáp: “Vâng, tăng ca.”

Giọng điệu khách khí, xa cách.

Yết hầu của anh khẽ động, khóe môi cong lên đầy vẻ mỉa mai, giọng điệu vẫn bình thản: “Giờ em không giả vờ không quen biết nữa à?”

“Chắc chắn rồi, tớ có hỏi thăm rồi, đại diện năm tư chính là đàn anh Phó Tu Ninh.”

Không biết có phải do ảo giác của cô không, nhưng Tô Ngộ cảm thấy bầu không khí lúc này còn kỳ lạ hơn lúc trước.

Đi xuống được mấy bậc, Tô Ngộ bắt đầu hối hận vì sáng nay không mang giày bệt lên, đi giày cao gót 6 cm mà leo cầu thang, đúng là không phải người bình thường nào cũng chịu nổi.

Cô quay người bước về phía anh.

“Cậu… đừng có mơ mộng giữa ban ngày nữa.”

Mẫn Mẫn là một cô bạn cùng phòng khác, học khác chuyên ngành với hai người họ. Vì trùng hợp hôm nay không có tiết nên cô ấy đến sớm để giữ chỗ.

Tô Ngộ cũng không khách sáo, nhấc chân bước qua, rất lễ phép nói: “Cảm ơn Phó tổng.”

Cảm giác mất trọng lượng đột ngột khiến Tô Ngộ phản xạ nhanh chóng đưa tay vòng qua cổ anh, giữ thăng bằng.

“Ông trời đúng là bất công, khi tạo ra đàn anh Phó thì dồn hết mọi thứ tốt nhất cho anh ấy: vừa đẹp trai, vừa giàu, vừa thông minh, còn tớ thì bình thường đến không thể bình thường hơn. À mà, lần trước tớ có thấy đàn anh Phó lái một chiếc Aston Martin đến trường đấy.”

Đến cầu thang, Tô Ngộ và Phó Tu Ninh lần lượt bật đèn pin trên điện thoại, đi xuống từng bậc, người trước người sau.

Có lẽ vì những ký ức xưa cũ bất giác ùa về khiến cô ít nhiều bị ảnh hưởng, buổi chiều, hiệu suất làm việc của cô giảm đi rõ rệt. Cô không thể nào tập trung nổi, mà công việc trong tay lại đang gấp, không được phép mắc bất cứ sai sót nào. Thế nên hôm nay cô tăng ca đến tận hơn mười một giờ đêm mới xử lý xong công việc.

Cả hai đều không nói gì thêm, một trước một sau đi về phía thang máy.

Tô Ngộ nhìn đồng hồ rồi trấn an: “Kịp mà, kịp mà, còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu buổi lễ. Mình đã nhờ Mẫn Mẫn giữ chỗ giúp rồi.”

Cô tự nhủ, cố chịu thêm vài phút nữa, xuống thang máy là xong rồi.

Những người có thể đứng trên sân khấu phát biểu vào ngày hôm nay không nghi ngờ gì đều là những gương mặt xuất sắc nhất mỗi khóa. Trong số đó có một nhân vật nổi bật mà Phương Giác Thiển vừa nhắc đến – đàn anh năm tư, Phó Tu Ninh.

“Không có gì, quản lý Tô.”

Xung quanh, những tiếng xì xào ngày càng lớn hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Giác Thiển vẫn không dừng bước: “Vì hôm nay có rất nhiều anh chị khóa trước về trường đó! Sinh viên tốt nghiệp từ Đại học Hồng Kông chúng ta, rất nhiều người là nhân vật nổi tiếng, đến nhìn mặt họ một chút cũng tốt mà.”

Nhìn rõ người trên sân khấu, Tô Ngộ không khỏi sững sờ.

Vòng tay quen thuộc lại làm trái tim cô ngừng đập một lúc, hoảng hốt nói: “Phó Tu Ninh, anh đang làm gì thế? Buông tôi ra.”

Hôm ấy là thứ ba, tan học xong, bạn cùng phòng của cô, Phương Giác Thiển, vội vàng kéo cô chạy đến hội trường.

“Không đâu.”

Tô Ngộ thoáng ngạc nhiên, nhìn về phía đó.

Tô Ngộ chợt nhớ đến chàng trai toàn thân ướt sũng mà cô đã gặp trong nhà hàng hai tuần trước.

Phó Tu Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tòa nhà đối diện cũng chìm trong bóng tối, giọng trầm thấp: “Có vẻ vậy.”

Cô đoán có thể Phó Tu Ninh tan làm quên tắt đèn, hoặc cũng đang tăng ca như cô. Nhưng ngay lúc cô còn đang suy đoán, cửa văn phòng bỗng nhiên mở ra.

Cô vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua chiếc cằm góc cạnh, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm.

Dừng lại hai giây, Tô Ngộ lên tiếng: “Chào Phó tổng.”

“Nhưng sao cậu lại nôn nóng đến xem lễ kỷ niệm vậy?”

Phó Tu Ninh nhìn xuống đôi mắt cô, đôi mắt mờ sương nhưng lặng yên không một gợn sóng, lòng bàn tay cảm nhận được độ mềm mại quen thuộc khiến anh có cảm giác như mình đang tỉnh lại từ một giấc mơ.

Trở lại văn phòng một lúc lâu, Tô Ngộ mới dần kéo suy nghĩ trở lại.

Đó là năm đầu tiên cô theo học tại Đại học Hồng Kông, cũng đúng dịp kỷ niệm 100 năm thành lập trường. Lễ kỷ niệm được chuẩn bị trước ba tháng, nghe nói còn mời rất nhiều cựu sinh viên ưu tú về thăm trường.

Sau khi kiểm tra lại một lượt, chắc chắn không còn vấn đề gì, cô mới gửi tài liệu đến hộp thư của đối tác, sau đó tắt máy tính, rời khỏi văn phòng.

“Cảm ơn cậu nhé, Mẫn Mẫn, vất vả giữ chỗ giúp bọn mình rồi.”

Hóa ra anh ấy chính là Phó Tu Ninh.

Khán phòng dần dần chật kín người, buổi lễ nhanh chóng bắt đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chào các vị lãnh đạo, thầy cô và các bạn sinh viên. Tôi là Phó Tu Ninh…”

Cô dần dần giảm tốc độ, cố gắng kiểm soát đôi chân, sợ bị người phía sau phát hiện ra dấu hiệu gì.

“Tớ vừa ra hậu trường tìm bạn cùng phòng đang l.àm tình nguyện viên, có nhìn thấy đàn anh Phó. Hôm nay anh ấy mặc âu phục, đẹp trai c·h·ế·t mất!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Người tiếp theo lên phát biểu chắc là đàn anh Phó nhỉ?”

Nhưng đúng lúc hai người đến cửa thang máy, đèn nút bấm và cả đèn hành lang đồng loạt tắt phụt.

“Đúng vậy, những người bình thường như chúng ta chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn. Nếu xinh đẹp tuyệt trần thì may ra còn có cơ hội…”

Sau khi lễ khai mạc kết thúc, hiệu trưởng bước lên phát biểu, điểm lại quá khứ và hướng đến tương lai. Bài phát biểu kéo dài năm phút, tiếp theo là phần phát biểu của đại diện các khóa cùng những cựu sinh viên được mời tham dự.

“Quá được!”

“…”

Trong đầu Tô Ngộ loạn hết cả lên, có lẽ vì mất tập trung, vừa qua khúc ngoặt đi lên tầng hai, cô vừa xuống hai bậc cầu thang thì đột nhiên trượt chân, cả người mất thăng bằng ngã về phía trước.

Hai người mất mười lăm phút băng qua cả khuôn viên Đại học Hồng Kông, cuối cùng cũng kịp đến hội trường trước khi buổi lễ bắt đầu.

Bên cạnh, cô gái kia hoàn hồn, bổ sung nốt câu nói còn dang dở: “Đừng mơ nữa, giữa hai người không chỉ chênh lệch về ngoại hình mà quan trọng hơn là khác biệt về giai cấp. Chúng ta và anh ấy vốn không cùng một thế giới.”

Là anh ấy.

Hàng mi Tô Ngộ khẽ run.

Người đàn ông đứng trên sân khấu có dáng người cao ráo, đường nét gương mặt sắc sảo, góc cạnh rõ ràng. Làn da trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ nét khi cầm micro, gân tay mơ hồ hiện lên.

Khuôn mặt Phó Tu Ninh không biểu lộ cảm xúc gì, anh đưa tay tắt đèn rồi bước xuống bậc thềm: “Tăng ca à?”

Nói rồi, anh liếc xuống đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm, muốn đợi nhân viên sửa chữa đến kiểm tra thì e là phải đến rạng sáng.

“Không thể nào, Ngộ Ngộ?”

Đúng lúc đó, Phó Tu Ninh kéo cửa thoát hiểm ra nhưng không bước đi, rõ ràng là nhường cô đi trước.

Giọng anh nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc, cũng chẳng khác gì đang hỏi thăm nhân viên bình thường.

Không ngờ, vừa bước ra ngoài, cô thấy đèn trong văn phòng lớn nhất vẫn còn sáng.

Nhưng ngay sau đó, cô cảm nhận được một cảm giác lạnh buốt bao phủ lấy cổ tay, rồi tiếp theo là cảm giác nhẹ bẫng, cơ thể cô bị người ta ôm chặt lấy.

Người mà họ gọi là con cưng của trời, đóa hoa cao ngạo trên đỉnh núi không bao giờ có thể hái xuống.

Tô Ngộ cảm thấy tim mình đập mạnh một cái, lưng lạnh toát, ngã từ độ cao này xuống chắc chắn kiểu gì cũng bị thương.

Bây giờ anh là cấp trên của cô, cô không thể không chào hỏi.

Giọng nói trầm thấp, rõ ràng vang lên qua micro, cả khán phòng lập tức im phăng phắc.

Cùng lúc đó, cô cảm nhận được người phía sau cũng đã giảm tốc độ bước, đi theo sau lưng cô, từng bậc một, đi xuống rất bình tĩnh, có vẻ như anh không vội vã như cô.

Tô Ngộ: “Mình cần phải biết sao?”

Đến tầng hai, đôi chân của Tô Ngộ không thể trụ được, bắt đầu run rẩy, mắt cá chân cũng nhói lên.

Tô Ngộ không khỏi nhớ lại lần thứ hai cô gặp Phó Tu Ninh.

Nếu không tận mắt chứng kiến, cô khó lòng liên hệ được với chàng thanh niên mặc âu phục, phong thái nho nhã trên sân khấu này với chàng trai ướt sũng, có phần chật vật trong đêm mưa hôm ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

“?”

Phó Tu Ninh cụp mắt liếc cô một cái, giọng điệu hờ hững, chẳng mặn chẳng nhạt.

Trước mặt ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể mất mặt trước mặt bạn trai cũ.


Chương 5: Chương 5

Khí chất xuất chúng, chỉ cần đứng đó cũng toát ra vẻ cao quý khó mà che giấu.

Chỉ tiếc rằng khi đó, Tô Ngộ nghe những lời này nhưng chẳng mấy để tâm, cũng không thực sự hiểu thế nào là cách biệt giai cấp mà họ nói tới. Mãi đến sau này, cô mới thực sự thấm thía thế nào là khác biệt một trời một vực, thế nào là một người mãi mãi không thể với tới.

“Đương nhiên rồi! Anh ấy nổi tiếng lắm đấy! Là nhân vật tiêu biểu của Đại học Hồng Kông chúng ta! Ngoại hình đẹp trai chỉ là ưu điểm nhỏ nhất của anh ấy thôi. Anh ấy vừa giàu, thành tích xuất sắc, gia thế hiển hách, còn biết đua xe nữa. Nghe nói rất giỏi đầu tư, năm ngoái có một dự án anh ấy góp vốn, mấy người cùng làm với anh ấy đều kiếm được kha khá tiền. Quan trọng nhất là anh ấy sống rất chuẩn mực, là đóa hoa cao lãnh của trường chúng ta. Rất nhiều mỹ nữ trong và ngoài trường theo đuổi nhưng đến giờ anh ấy vẫn độc thân!”

Tô Ngộ ngẩn ra: “Là ai vậy?”

Phương Giác Thiển nháy mắt với cô: “Mình chỉ đơn thuần muốn ngắm trai đẹp thôi.”

Giảng viên và ban lãnh đạo Đại học Hồng Kông vô cùng coi trọng lễ kỷ niệm lần này, đến mức sinh viên trong trường còn đùa rằng ban lãnh đạo khéo còn muốn ghi dấu sự kiện này vào lịch sử trường, đủ để thấy mức độ quan trọng của nó.

“Ôi trời ơi, đẹp trai quá đi mất!”

Hơi thở quen thuộc phả vào sống mũi, trái tim như thể đã phản ứng trước khi bộ não kịp nhận ra, đập mạnh một nhịp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Ngộ hỏi: “Cậu cũng thích học trưởng Phó à?”

“Là đàn anh Phó kìa.”

So với việc một mình mắc kẹt trong công ty tối om giữa đêm khuya, Tô Ngộ dứt khoát chọn đi cầu thang bộ cùng Phó Tu Ninh.

Cầu thang tối om và yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân đều đều của hai người vang lên.

Tô Ngộ chớp nhẹ mắt. Nghe thì có vẻ rất giỏi nhưng đầu tư, đua xe, mấy thứ này đối với cô mà nói quá xa vời, chỉ biết là lợi hại, nhưng không có chút khái niệm gì cụ thể.

“Ngộ Ngộ, nhanh lên, nhanh lên, chậm nữa là không kịp đâu!”

Tô Ngộ nghĩ vậy, cắn răng kiên trì.

“Thật á? Thật á? Tớ không thể chờ được nữa, chỉ mong đàn anh lên sân khấu nhanh nhanh!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Chương 5