Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 100: Tôn Nguyệt Anh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100: Tôn Nguyệt Anh


• • •

Ánh dương khai quang!

Nghĩ đến viễn cảnh những kẻ man nhân thân thể cao hơn hai mét, toàn thân dơ bẩn, nặng mấy trăm cân, ở trên thân thể mình chà đạp, nàng trong lòng bất giác lạnh run, từ đó quyết tâm càng trỗi dậy mạnh mẽ,

Năm đó Tôn Bình cái c·h·ế·t, nguyên nhân là bắt nguồn từ nàng, từ sự vô tư khoe mẽ của nàng,

Không những nội thương, nàng bây giờ trên thân hãy còn có vết máu, là rất nhiều vết thương lưu lại máu, một số trong đó còn là vết thương lớn, nhất là trên cánh tay phải kia đang nằm một vết rách dài hơn một tấc, dường như là hung thú móng vuốt xé rách, trông thật khủng khiếp, (đọc tại Qidian-VP.com)

|•| Nhất thiên huyết nguyệt cao thăng, thương khung vô định, tiên lăng dạ hình |•|

Thâm Uyên Hạp chính là lạch trời, bằng vào nàng bây giờ cảnh giới, đừng mong đi qua, nhưng mà, nàng hiện đã mười hai tuổi, bắt đầu bước vào phát d·ụ·c thời kỳ, những ngày này man nhân đều nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy d·ụ·c vọng ham muốn, nếu như không liều mạng lần này, nàng biết bản thân cái kết chính là bị lũ kia man nhân chà đạp thân xác,

Khai Mạch, một bước này là để mới bước vào tu luyện 'Giả' làm quen với kinh mạch, quen biết đường lối vận chuyển khí, biết được huyệt đạo vị trí, học tập kiến thức và kinh nghiệm để ngày sau tốt vận dụng,

Thay vì tìm cách trốn, nàng cảm thấy tận dụng cơ hội tu luyện mới là tốt nhất cách làm, mới là sáng suốt nhất cách để kéo dài mạng sống,

Chi nha một tiếng nhẹ vang, cánh cửa đá mở rộng, một gã man nhân cường tráng đi vào, cũng không liếc mắt nhìn đến nàng trên thân thương thế, một tiếng nói ra, "Lục nô!"

Này một câu nói, nàng vốn đã quên.

Thái Nguyệt Tiên Đao

Đột nhiên!

"Nếu như hôm nay trên sàn đấu, ngươi một người đánh g·i·ế·t được liên tục mười đầu Nhất Giai hung thú, sẽ chính thức được đề thăng vào Tinh Nô chiến đội, thiếu tộc trưởng sẽ đề cử ngươi với Tộc Trưởng Sùng Hinh, để cho ngươi tham gia cuối năm Vạn Tộc Thịnh Hội."

Khi thái dương tia sáng đầu ngày vừa mới vạch phá thương khung, khu trục hắc ám, Dị Giới chiến trường Hoang Vực một góc nào đó, trong hang ngục tối, một thiếu nữ niên kỷ mười một mười hai, mái tóc xõa dài, khuôn mặt tái xanh nhìn lên cửa đá, ngồi đó ngẩn người.

Ngay cả trong mộng đều muốn báo thù, từ đó điên cuồng tu luyện, không dám để bản thân lơ là, sợ là quên mất kẻ thù,

Vừa mới nói xong, nàng bỗng đưa tay che miệng khục lên một tiếng, máu tươi đột xuất, từ trong nàng kẽ tay chảy xuống, nhìn kỹ, huyết thủy hãy một màu đen, chứng tỏ nàng trong người đang có ứ huyết nội thương, còn là không nhẹ bởi vì ứ huyết xuất ra rất nhiều,

Sách mới sẽ được tách ra, trước mắt mười chương sẽ gửi tạm nơi này cho độc giả xem trước, trong khi chờ đợi BTV kiểm duyệt.

Chính vì đó lý do, nàng tận lực tranh thủ thời gian vận chuyển công pháp Hàn Thủy Chân Quyết hấp thu linh khí tu luyện,

Năm đó, tiểu Na Di Phù mang nàng đi qua Thâm Uyên Hạp, lạc vào Sa Man Tộc lãnh địa, từ đó không còn cơ hội trở về, bây giờ chỉ có trước mắt lần này một cơ hội, nàng không muốn bỏ qua, nếu không, nàng kết cuộc hoặc là c·h·ế·t, hoặc là bị man tộc nam nhân dày vò thân xác,

Tôn Nguyệt Anh nghe nói đến Sùng Văn tên gọi liền nhíu mày, thần sắc lập tức biến đổi, vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt,

Mặc dù cơ hội rất nhỏ nhoi, nhưng so với phải vượt qua Thâm Uyên Hạp sâu không thấy đáy để trở lại Nhân Tộc lãnh địa, nó hay là tốt một cái cơ hội, độ khả thi rất lớn,

Ngày tháng qua, nàng đã vạn phần hối hận, từ đó không lúc nào dám quên thù hận với Phúc Lang Bang, không quên được gia gia hình ảnh lúc ngã xuống,

Giọng gã man nhân oang oang như tiếng chuông làng, vọng thẳng vào nàng trong tai nghe nhức cả óc, "đến ngươi ra sân,"

Thời gian này, Tôn Nguyệt Anh nhiều lần nghe ngóng man nhân dũng sĩ nói chuyện, biết được Vạn Tộc Thịnh Hội có một phần nội dung dành cho nô lệ thi đấu, chỉ cần có thể lọt vào trăm người đứng đầu nhất, tất sẽ được vinh danh Man Tộc dũng sĩ, được công nhận trở thành Man Tộc một thành viên,

Đây là một cơ hội thoát khỏi nô lệ vỏ bọc, nàng buộc phải nắm bắt.

Năm đó Na Di Phù kéo theo vệt sáng đem nàng đáp rơi xuống sa mạc, thật không may gặp phải đội man nhân mấy trăm người đi săn nhìn thấy, bọn họ tưởng nàng là bảo vật, cùng nhau truy tới, lập tức đem nàng bắt.

Cót két ~

"Nhất thiên huyết nguyệt cao thăng, thương khung vô định, tiên lăng dạ hình."

Nàng không phải là man tộc nữ nhân, nhiều ham muốn d·ụ·c vọng, chưa phát d·ụ·c đã lo nghĩ chuyện nam nữ, chỉ mười bốn mười lăm đã phải sinh con, nàng đã từng nhìn thấy một man tộc nữ nhân hạ sinh một loạt mười mấy gã man nhân, sau đó một thân ốm yếu, nàng da đều nhanh nổi ốc, trong lòng run sợ không thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

• • •

Gã man nhân ánh mắt thâm ý liếc nhìn nàng, ha ha cười nói, "ngươi rất có phúc vì được thiếu tộc trưởng để mắt,"

Nàng vụt chạy ra khỏi cửa đá, đây cũng không phải là trốn chạy, mà là nàng không muốn ở trong ngục đá hôi thối dơ bẩn này thêm một khắc, nó mùi thật quá kinh tởm, nàng rất chán ghét,

Gã nói xong liền bước tới, bàn tay thô ráp vươn ra thẳng đến cổ nàng, giống như thường ngày hành động muốn tóm cổ mang đi, nhưng Tôn Nguyệt Anh đã kịp lắc mình né tránh, nàng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã man nhân cao lớn, giọng nói không một chút cảm tình nói ra,

Sa Man Tộc sống giữa sa mạc hoang nguyên, khắp bề chỉ có núi và cát, bọn họ khoét núi làm nhà, lấy đá làm giường, tất cả Sa Man Tộc nhân ban ngày đều sống tập trung dưới lòng đất để tránh ánh nắng gay gắt, chỉ có ban đêm mới đi ra sa mạc săn,

"Thiếu tộc trưởng?"

Gã man nhân đi ra cửa đá, cùng nàng hướng về chiến đài đi tới, gã hiếm thấy cùng nàng nói nhiều hai câu, thường ngày, gã không đánh nàng cũng là quát mắng không thôi, không phải như bây giờ khách khí,

Lúc này, Tôn Nguyệt Anh đang đứng chờ gã man nhân bên ngoài, cũng không có chạy đi, nàng trong lòng biết rõ, ở Sa Man tộc lãnh địa, ngoại trừ có thể cao không phi hành, còn ở mặt đất, nàng có trốn cũng không thoát, từ đó cũng không ngu ngốc làm ra hành động bỏ trốn.

Nói xong nàng cũng không có chậm trễ, nhấc chân liền chạy.

"Lục nô, thiếu tộc trưởng Sùng Văn rất sớm đã tới, hiện tại đang ở chiến đài chờ ngươi biểu hiện đây,"

Ngay trên đó vết rách, chỉ thấy có hàn khí toát ra, máu huyết đọng lại thành băng, đây chính là nàng tự chữa trị cho bản thân, không để mất máu quá nhiều dẫn đến suy yếu,

Nữ hài chiếc miệng nhỏ xinh xắn nhẩm lại câu nói, này một câu nói chính là nàng gia gia Tôn Bình năm đó trong lúc nguy cấp di ngôn,

Nhưng một đêm này, câu nói tưởng chừng đời này sẽ rơi vào quên lãng, ở trong giấc mộng bị gia gia lần nữa nhắc lại, làm cho tỉnh giấc,

Một ngày mối thù chưa báo, nàng sợ mình ngã xuống, phụ lòng sự hy sinh của mình gia gia.

Bây giờ, nàng là Luyện Khí tầng 2, sơ nhập, trong lòng đang rất tự tin, mặc dù thương thế hãy còn chưa khỏi, nhưng là sức chiến đấu đã tăng gấp đôi, lòng tin có thể trong nghịch cảnh sinh tồn đi xuống.

// *Trần Sinh: nhân vật Trần Quân trong sách Tinh Cương Tiên Bảo Lệnh, vui lòng ghé qua xem. //

Nàng không thể suy yếu, bởi vì bây giờ tình cảnh không cho phép,

Phúc?

Những năm tháng qua, nàng chỉ nhớ duy nhất một điều, "báo thù"

Sớm tại một tháng trước nàng đã hoàn thành Khai Mạch, thông suốt cửu mạch và thập nhị chính kinh, so sánh với bình thường tu sĩ, nàng bây giờ kinh mạch hay là rộng gấp đôi, linh lực vận chuyển hùng hậu rất nhiều, (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 100: Tôn Nguyệt Anh

Tôn Nguyệt Anh khóe miệng kéo lên, nở nụ cười châm chọc, trong lòng càng dâng lên chán ghét, còn có ghê tởm,

Nàng vì đó tâm động, nhắm đó vì mục đích không ngừng cố gắng tu luyện, toàn lực hướng tới.

. . . . .

Bình thường, Võ Giả 7 tuổi khai mạch, 12 tuổi hoàn thành, Tu Sĩ sớm một bước, 5 tuổi khai mạch, nếu như là Tiên Thể chỉ một năm trong vòng sẽ hoàn thành, Linh Thể hai năm, Thiên Linh Căn ba năm, còn lại sẽ trong năm đến bảy năm hoàn thành, (đọc tại Qidian-VP.com)

Vạn Tộc Thịnh Hội chính là Hoang Vực lớn nhất một lần đại hội, gọi là đại điển Tế Tổ, mười năm tổ chức một lần, địa điểm tổ chức chính là Hoang Vương Thành, thành trì lớn nhất của cấp 5 bộ tộc,

Võ Giả hay Tu Sĩ, không có bất kỳ ngoại lệ, đều buộc phải đi qua một bước khai mạch này, kể cả mặc khác tu hành giả cũng là như vậy, phải nắm biết kiến thức trọng yếu này,

"Gia gia, ta sẽ không quên ngài di ngôn, kể cả cái kia một mối thù."

Gã man nhân hiếm thấy cũng không có quát mắng, ngược lại bộ dáng có chút hài lòng với nàng tốc độ, còn lên tiếng tán thưởng, "tốc độ không tệ!"

"Không cần ngươi động tay, tự ta chạy ra tới,"

"Đúng vậy!"

Bộ này công pháp Hàn Thủy Chân Kinh - Luyện Khí Thiên, chính là một phần của Hàn Thủy Chân Quyết, năm đó đã dùng thệ ngôn mua nợ của Trần Sinh* giá trị trăm vạn hạ phẩm Linh Thạch, trong vòng trăm năm hứa sẽ hoàn trả,

Mấy năm này nàng tích lũy linh khí hùng hậu, ngay tại khai mạch hoàn thành một khắc đó, nàng đã đột phá nhất tầng Luyện Khí, lại tiếp qua một tháng điên cuồng tu luyện, sớm đêm qua đã đột phá đến Luyện Khí tầng 2, vì đó hành động nhanh nhẹn khiến cho gã man nhân cũng bất ngờ.

Ngoài tu luyện, chính là nghĩ cách sinh tồn trong nghịch cảnh, sống tiếp đi tới,

Mà người đêm đó trước nhất đuổi tới đem nàng bắt, chính là trước mắt ngồi trên khán đài cao vị kia trẻ tuổi thiếu tộc trưởng, Sùng Hinh thất nhi tử, Sùng Văn.

Quanh co một chút đường lối, cả hai đi tới trường đấu được khoét sâu dưới đất, căn này trường đấu rất là rộng rãi, dài trăm mét, rộng bốn mươi mét khoảng chừng, tứ bề đều có khán đài vây quanh, là do đục khoét vào vách đá tạo thành, sức chứa có tới hai ba ngàn người.

Nàng vì đó trong lòng càng quyết tâm tu luyện để mạnh mẽ, sau đó tự mình giải thoát bản thân khỏi cảnh tượng kinh khủng đó.

Tôn Nguyệt Anh năm đó từng kiểm trắc qua, nàng là Băng Linh Thể, ở trong điều kiện Dị Giới linh khí mỏng manh và không có tài nguyên hỗ trợ, nàng chỉ mất chưa đến một năm rưỡi liền đã hoàn thành khai mạch, này đã được xem là thiên tài, xứng đáng được ca tụng,

Thời gian hơn một năm, nàng thường xuyên bị nhốt trong ngục đá tăm tối hôi thối này, sớm đã chịu đủ, cũng không muốn nhiều ngửi thêm một chút nào, (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100: Tôn Nguyệt Anh