Tinh Cương Tiên Bảo Lệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Sơn tặc cường công
Chương 18: Sơn tặc cường công
"Liễu khách khanh, nhanh, nhân lúc thuộc hạ còn đang yểm trợ, chúng ta lui mau." Thiết Đảm Hùng Cương lúc này đã không có được uy phong cùng với vẻ lạnh lùng ngạo mạn trước đó, hắn bây giờ sắc mặt xanh tím đan xen, giận dữ, phẫn uất, sợ hãi, kinh kh·iếp, muốn cái gì có cái gì, không có một chút phong phạm Nguyên Tinh cảnh cao thủ, càng mất hết uy nghiêm của kẻ đầu lĩnh đại vương.
Không tin tà, gã một cái biến chiêu, trường kiếm lần nữa lướt qua, chém ngang cổ Thi Khôi, này kiếm quang lăng lệ một chiêu kèm theo băng hàn khí tức lạnh thấu xương, nếu là nhân loại võ giả trúng chiêu tất sẽ bị tắt nghẽn khí huyết, hành động chậm lại và kết cuộc là sẽ bị trường kiếm chém bay đầu, đáng tiếc, đầu này Thi Khôi cũng không phải cái gì phàm thân võ giả, nó thân là cương thể bị tế luyện qua trong linh hỏa, còn gia nhập rất nhiều linh cấp vật liệu quý hiếm, so sánh với Phàm Giai Bảo Binh hãy còn nhiều tốt cứng rắn, về mặt lý thuyết, nó xem như một thanh Linh Giai hình người binh khí, chất lượng hạ phẩm nhưng phàm nhân binh khí làm sao có thể so bì, còn muốn đả thương trảm sát, suy nghĩ quá nhiều.
Chỉ thấy một cái khác Câu Liêm Đao không có bị trường kiếm ngăn trở, lóe sáng quang hàn chém tới.
Lui nhanh! Lui nhanh!
Sơn tặc đại vương sợ hãi.
Nguyên Tinh cảnh sơ kỳ cao thủ thứ hai, c·hết!
Liễu khách khanh khuôn mặt cứng đờ.
Keng ~ một tiếng chấn động, Bát Chiến Đao bị Câu Liêm Đao chém mở, chiến đao trên tay Thiết Đảm Hùng Cương gãy đôi, rơi xuống.
Đột nhiên, 10 đầu Nhị Giai Thi Khôi đang đứng trước mặt phong ấn đồng loạt giải khai, thi nhãn vụt mở, ánh mắt lăng lệ kh·iếp nhân.
Xoạt ~
Ài ~
Thanh này chiến đao mặc dù có chút cứng rắn, cũng khá sắc bén, thuộc loại cao cấp nhưng so với Phàm Giai Bảo Binh Câu Liêm Đao thì kém xa không bằng, trước đó hai lần v·a c·hạm đã b·ị c·hém nứt, lần này đụng một cái đã gãy đôi.
Không ~!
Chính đang suy nghĩ, trong lòng run sợ sơn tặc đại vương khuôn mặt bỗng nhiên biến sắc, bởi vì trảm g·iết xong Liễu khách khanh, tiếp theo mục tiêu truy đuổi của đầu này Thi Khôi chính là về hướng này.
Gã lời nói còn chưa ra khỏi cổ họng, Thi Khôi kia song thủ Câu Liêm Đao trên tay lạnh lùng xẹt qua, một chiếc đầu lâu bay lên.
"Vòng vây phía ngoài giữ vững đội hình, cho ta nhìn kỹ, bất kỳ một con kiến cũng không bỏ qua." Sơn tặc đại vương quát lớn, chiến đao trên lưng chầm chậm rút ra, phía sau một vị Nguyên Tinh cảnh tam trọng (sơ kỳ) cũng thúc ngựa đi ra song hành, trường kiếm trên tay sáng loáng sẵn sàng uống máu, một ngàn tinh anh sơn tặc cũng thúc ngựa tách ra đội ngũ đi tới, trên tay chiến đao đã rời khỏi vỏ, tư thế sẵn sàng đồ sát.
Này một cái bao vây, Lạc An thôn lộ ra nhỏ yếu giống như 'bánh bao nhân' sắp bị lớp bột đè ép phủ lấp bên ngoài, làm sao cũng không thể thoát ra, chỉ có chờ bị bóp nghẹt.
A ~ một tiếng rên thảm thiết, kia cánh tay cầm kiếm không có bất cứ may mắn nào bay lên.
Chính đang tốc độ cao lướt tới Thi Khôi cũng bị chiến đao uy lực đánh bay ngược ra xa mấy trượng, ngã vật xuống.
Một đao toàn lực sử ra nhưng không g·iết được đối phương, chính gã bị lực phản chấn gây ra nội thương, tệ hơn là ngay cả chiến đao trên tay cũng nhìn thấy có một vết rách.
Này một chiêu Bát Chiến Đao Pháp kình lực bá đạo, kèm theo ưu thế từ trên cao chém xuống, uy mãnh cực kỳ,
A a a ~
Bang ~ một tiếng ngân, trường kiếm bị chặn đứng, chỉ có nhỏ xíu một vết cắt lưu ngấn trên cổ Thi Khôi.
Thi Khôi là một đầu khôi lỗi, chỉ biết nhận lệnh g·iết người, không có cảm xúc, không có sợ hãi, càng không vì ngươi vô hại hay một lời nói cầu xin mà dừng tay.
Không có một tiếng hét thảm, vị này Nguyên Tinh cao thủ được người cử đến trông coi Hắc Hổ Trại Liễu khách khanh, liền như vậy một câu nói sau cùng cũng không kịp thốt ra, thậm chí cơ hội giữ lại toàn thây cũng không có, chớp mắt liền xong.
Bát Chiến Đao Pháp, Trảm Phong!
Chiến !
"Đến!"
Sơn tặc đại vương đã không còn đường lui.
Đao thế lăng lệ.
Một đầu Thi Khôi đuổi tới sau lưng ngựa, Liễu khách khanh có chút kinh hoảng vội vàng đạp mạnh lưng ngựa tung người bay lên, vừa kịp lúc chiến mã bị xẻ đôi từ phía sau, ngã xuống c·hết không kịp kêu lên một tiếng.
Trần Quân đã mở ra chế độ đồ sát, từ đó Thi Khôi hoàn toàn tự do, gặp thần g·iết thần, gặp ma g·iết ma, nếu như không có hắn quen thuộc khí tức, tất cả đều là mục tiêu, sẽ bị đồ sát không còn.
Thi Khôi lại động, trên tay Câu Liêm Đao lại vung lên, toàn lực lao tới.
Đạp đạp ~
Huyết dịch phún cao.
"Ngươi muốn c·hết!" Một tiếng hét giận dữ, vị này Liễu khách khanh trường kiểm trên tay múa cao, một chiêu Nộ Hải Trùng Dương trong Trùng Dương Kiếm Quyết sử ra, kiếm quang như đại lãng lạnh lẽo quang hàn thấu xương hạ xuống.
Nhìn thấy Thi Khôi chớp mắt đã áp sát, trong khi Bảo Mã đã đạt đến tốc độ tối đa, sơn tặc đại vương biết chắc cậy nhờ Bảo Mã tốc độ là chạy không thoát, gã học theo Liễu khách khanh, đạp mạnh vào lưng chiến mã tung người bay lên, trên không xoay ngược một vòng, chiến đao trên tay giương cao trên đầu khởi thế, hai tay nắm chặt, một thân Chân Nguyên lực lượng toàn bộ hội tụ, xử ra một kích toàn lực.
A a a ~
Mặc dù xét ra Thiết Đảm Hùng Cương cảnh giới Võ Đạo cao hơn một bậc, nhưng không có nghĩa Võ Giả có thể vượt qua được Tu Sĩ, càng không muốn nói Nguyên Tinh cao thủ Võ Đạo chỉ kết 'Tinh' (ngụy 'Đan') khí lực không hơn Trúc Cơ Tu Sĩ bao nhiêu, ngược lại Thi Khôi thân thể cứng rắn, phàm nhân đao thương bất nhập, lại cầm trong tay Bảo Binh, ưu thế hoàn toàn.
Keng ~
Bang ~
Đó đồng nghĩa, chính mình là kế tiếp mục tiêu.
Ở tứ phương có ánh sáng vụt bắn lên thiên không, nổ tung!
Tiền đội lao nhanh chiến mã cùng sơn tặc tất cả b·ị c·hém xuống, nằm đó la liệt, nhưng rất nhanh phía sau bóng đen lướt qua, tất cả tiếng la im bặt.
Nhưng đây là sơn tặc máu lạnh, chỉ có thể dùng máu tanh phương cách đối đãi.
Nắm lấy cơ hội Thi Khôi mất thế ngã xuống, Liễu khách khanh Trùng Dương Kiếm Quyết lại sử ra một chiêu lăng lệ, nhanh chuẩn hung ác, chỉ thấy kiếm quang như điện, chớp lóe đã đến nơi, trực diện đâm thẳng vào Thi Khôi.
Nhưng mà, lần này Thi Khôi dường như giận dữ, song thủ Câu Liêm Đao chém ra lực lượng mạnh bạo mười phần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đã không thể chạy, vậy chỉ có chiến.
Một cao một thấp tốc độ cao song phương lao thẳng vào nhau.
Đối diện xa xa phía trước, Thi Khôi lại đứng lên, một thân hoàn hảo bình an vô sự, một xíu v·ết t·hương cũng không có, chỉ có một chút bụi bẩn bám lên pháp bào phía sau, nhưng cũng chỉ là như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xoạt! Xoạt! Xoạt. . .
Đau thương bất nhập!
Một bóng đen nhanh như ánh chớp lóe qua, chiến mã đi đầu b·ị c·hém làm hai nửa, nó chân vẫn theo đà lao tới, nhưng trên lưng người kia đã sụp xuống, hắn đôi chân cùng với thân ngựa bị Câu Liêm Đao chém đứt.
Đầu người lăn lóc,
Thi Khôi cũng lao nhanh tới, lại là Câu Liêm Đao liệt trảm.
"Tha mạng. . ."
Bỗng dưng, (đọc tại Qidian-VP.com)
Bang ~ Bang ~
Thi Khôi bản thân cứng rắn không nói, nó là từ Trúc Cơ hậu kỳ tế luyện ra, xét về thực lực có thể so sánh Nguyên Tinh trung kỳ, một Nguyên Tinh sơ kỳ muốn cùng nó đấu, thiệt thòi thua kém là không tránh khỏi.
Thiết Đảm Hùng Cương ánh mắt bỗng nhiên trở nên lăng lệ, sắc diện cực kỳ hung ác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Oành ~!
. . .
Chính vị này cao ngạo Liễu khách khanh cũng sinh ra sợ hãi, thối ý, quát tháo sơn tặc lui nhanh, bản thân thì xoay ngựa chạy, bởi vì lúc này không chỉ có hai đầu Thi Khôi hiện diện, mà có tận bốn đầu, những Thi Khôi này giống như máy xay thịt, những nơi đi qua tất cả chỉ còn là thịt nát và huyết dịch, không có một xác nguyên vẹn, khó nói hết được khung cảnh rùng rợn thảm thiết.
Thiết Đảm Hùng Cương chĩa mũi đao về phía Lạc An thôn hét lớn.
Bang ~
Bát Chiến Đao pháp, Phá Sơn!
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, Cự Lực Vương, một trong các đầu lĩnh sơn tặc bị Thi Khôi chém xuống đầu người, ở phía sau đám đông sơn tặc bắt đầu chùn bước, vội vàng lui lại.
"Tiến lên, g·iết sạch cho ta!"
Này một tiếng lệnh, mười đầu hung mãnh Thi Khôi chợt động, giống như tia chớp bắn ra, hóa thành tàn ảnh lao qua mái nhà, tản ra khắp hướng đi tìm mục tiêu.
Vị này sơn tặc đại vương khuôn mặt biến tái nhợt, kinh qua một chiêu vừa rồi v·a c·hạm đôi tay tê rần, đôi chân run lẩy bẩy, phải chống đao xuống đất mượn thế tản đi kình lực tồn đọng trong thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này một t·iếng n·ổ chấn động xảy ra nơi đầu thôn, ngay trong đội ngũ sơn tặc cường giả.
"Đại vương yên tâm, ta biết làm gì." Vị này Nguyên Tinh cảnh cao thủ vẻ mặt lạnh lùng, một bộ cao ngạo thậm chí không để mắt nhìn nhiều các đầu lĩnh khác, vừa mới lời nói của Thiết Đảm Hùng Cương thậm chí còn không nghe ra lọt tai.
"Mang ta đi lên!"
Một tiếng gầm vang, Huyền giai cao cấp chiến kỹ Bát Chiến Đao Pháp đệ nhất thức Phá Sơn Đao, mang theo toàn bộ Nguyên Tinh sơ kỳ Chân Nguyên lực lượng hùng hồn chém xuống, bằng vào một chiêu này cường hãn bá đạo vô cùng lực lượng, Thiết Đảm Hùng Cương muốn cùng đối thủ một chiêu phân thắng bại.
Nguyên Tinh cảnh sơ kỳ cao thủ Liễu khách khanh thậm chí chưa kịp nói trọn câu, bị song đao Câu Liêm nhanh như ánh chớp chém qua, tiếng đao bén ngọt cứa qua da thịt phát ra nghe kinh hãi, nhìn lại chỉ thấy một cánh tay khác đã rơi xuống đất, đồng thời chiếc kia đầu lâu cũng bị cắt ngang.
Đúng lúc, Thi Khôi trên tay song thủ Câu Liêm Đao giương cao, đao quang lóe sáng khí tức lạnh lẽo âm hàn thấu xương, bộ pháp cực nhanh tốc độ lướt thẳng tới.
"G·i·ế·t!"
Bỗng dưng,
"Tiến lên, g·iết!
Tiếng hét thảm thiết, cùng với chiến mã đau đớn hí vang.
Ngay cả chiến mã xông tới đụng phải Thi Khôi cũng bắn ngược ngã lăn, những này Trúc Cơ hậu kỳ Thi Khôi giống như tường đồng vách sắt, chiến mã đao kiếm đều xông bất phạm.
Xin tha lời nói hoàn toàn vô dụng, bởi vì hung thần đang dần áp sát.
Nó giống như một đầu không biết mệt mỏi địa ngục hung thú, càng quét, xông loạn, chỉ cần là người sống vật sống nó đều xông phá, tất cả chém xuống.
Chính c·ái c·hết của Liễu khách khanh đã cho Thiết Đảm Hùng Cương bài học, cùng Thi Khôi đánh lâu chính là thất sách, nó đao thương bất nhập, cùng nó triền đấu lâu dài chỉ có thua thiệt, còn không bằng một đao toàn lực bổ ra.
Ngàn thớt chiến mã lao nhanh, trên lưng ngàn gã sơn tặc tinh anh, tất cả đều là Nguyên Hải cảnh hậu kỳ, chiến đao lăm lăm xông tới, nhưng mà. . .
"Ma quỷ! Chạy mau a . . ."
Sơn tặc đại vương, Thiết Đảm Hùng Cương đầu người lăn lóc.
Ở này Phàm Giới, một cái Bảo Binh chính là đỉnh cấp v·ũ k·hí, thuộc về "bảo vật" cấp độ, không phải bình thường binh khí có thể so sánh.
Vù ~!
Vù ~
Cao thấp đã khá rõ ràng.
Các sơn tặc cũng đi theo hò hét.
"Đồ sát cho ta, toàn thôn gà c·h·ó không tha, một con kiến cũng không để sống." Ngũ vương một trong, Tam đầu lĩnh Cự Lực Vương hét lớn, cầm chiếc búa lớn dẫn đầu xông ra.
"G·i·ế·t!"
Song Thủ Câu Liêm, liệt trảm!
Soạt! Soạt! Soạt!. . .
"Bẩm đại vương, vòng vây đã khép!" Một sơn tặc hộ vệ bên cạnh lên tiếng bẩm báo.
Hai người lại văng ra, sau đó lần nữa lao vào nhau.
Liễu khách khanh lập tức rút về trường kiếm chặn ngang, đồng thời chân đạp bộ pháp lui nhanh, nhưng mà lúc nãy lao đến quá sát, bây giờ nghĩ muốn lui khỏi Thi Khôi tầm sát thương có vẻ quá muộn.
Nhưng không dừng lại ở đó, đầu thôn cổng chính hai gã Thi Khôi tiếp tục lao nhanh, trực diện xông thẳng vào đội hình sơn tặc, mở ra máy đồ sát, bất cứ nơi nào Câu Liêm Đao lướt qua, huyết nhục cùng với tiếng hét thảm thiết liền xuất hiện, những kia sơn tặc v·ũ k·hí giống như sắt vụn bị cắt ra, leng keng rơi rụng trên đất.
Chiều muộn,
Cự Lực Vương, Nguyên Hải đỉnh phong cảnh giới, chỉ một chút là sắp đột phá Nguyên Tinh, nhưng bị một đao chém g·iết, ngay đến Thiết Đảm Hùng Cương chứng kiến Cự Lực Vương c·ái c·hết lúc này cũng sinh ra sợ hãi.
Tiếng đao bén nhọn cứa qua da thịt nghe ra rùng rợn.
Bằng này một đao toàn lực, dù là tinh cương sơn thạch cũng sẽ bị phá nát, sơn tặc đại vương vì đó tự tin có thể phá nát Thi Khôi.
. . . . .
Nhưng ở chiều ngược lại, Thiết Đảm Hùng Cương cũng bị dư lực phản chấn đánh cho rơi xuống, chân bước đạp nhanh, lui xa mấy trượng mới dừng lại.
Thiết Đảm Hùng Cương, sơn tặc đại vương lúc này cỡi trên một đầu 'bảo mã' đen tuyền tuyệt đẹp, ánh đen sặc sỡ, nó thân cao to lớn gấp rưỡi bình thường chiến mã, cơ bắp rất là nở nang, bộ dáng nhìn vào rất là khỏe mạnh, ước chừng ngàn dặm vó câu trong ngày đối với nó hẳn không phải việc gì khó, kia đôi mắt to nhưng có phần lạnh lùng kiêu ngạo, dường như không muốn nhìn nhiều chiến mã xung quanh. Chỉ thấy sơn tặc đại vương chầm chậm tách ra đội ngũ đi lên phía trước, hướng mắt nhìn về cao không.
Trần Khôi hộ vệ bước tới, một tay bắt lấy hắn bả vai phiêu lên mái nhà, đứng đó quan sát nhìn ra phía ngoài thôn.
Trần Quân bước xuống, lạnh lùng đi tới mở ra cửa lớn, hướng mắt nhìn về phía xa, nơi đó chính là cửa chính thôn, nơi tiếng gào thét cùng tiếng mã hí vang.
Đao thương bất nhập!
Thanh âm chát chúa, rung động như chuông đồng ngân vang, vị này Liễu khách khanh trường kiếm trên tay uốn cong rồi bật ngược ra, không thể đâm tới.
"Các hạ! Chuyện gì cũng từ từ,"
Keng ~
Liên tiếp tiếng v·a c·hạm thanh âm ngân vang, Trùng Dương Kiếm Quyết là võ đạo Huyền Giai cao cấp kiếm kỹ, uy lực kiếm chiêu hơn xa sơn tặc nhóm đao chiêu Hoàng giai, một cái v·a c·hạm đánh bay Thi Khôi ra ngoài.
Nhìn thấy Thi Khôi hướng về phía mình lao đến, Thiết Đảm Hùng Cương hai chân vừa thúc vào hông Bảo Mã giục nó phi nhanh hết tốc lực, miệng rộng không ngừng hét lớn: "chỉ cần có thể tha ta một mạng, ta nguyện ý hai tay dâng lên vạn lượng hoàng kim."
Ánh đuốc sáng rực.
Tất cả sơn tặc cùng với chiến mã đều b·ị c·hém đầu, không một ai trốn thoát.
Khí tức t·ử v·ong tràn ngập căn phòng.
Bát Chiến Đao Pháp, Đoạn Giang!
Thi Khôi động,
Xoạt ~
Huyết dịch phún ra đỏ áo bào, vị này Liễu khách khanh một cái bất cẩn đã bị trúng thương, v·ết t·hương b·ị c·hém lưu lại trên ngực hãy rất sâu, Câu Liêm Đao độ sắc bén khỏi phải bàn cãi, mặc dù chỉ là Thi Khôi một cái phản ứng quơ tay nhưng bị nó chém trúng thân hãy không c·hết đã là quá may mắn,
"Liễu khách khanh, theo ta đi lên." Thiết Đảm Hùng Cương thúc ngựa hướng về phía cửa chính thôn xông tới: "nghe nói người kia có một cường giả hộ vệ, là một khối xương cứng, ta cần ngài áp trận, nếu cần, có thể ra tay cầm chân hoặc quấn lấy hắn, đợi chúng ta giải quyết xong người kia sẽ trợ ngài giải quyết đối thủ."
Tiếng v·ũ k·hí trên tay bung ra, ánh đao sáng loáng, lạnh lẽo quang hàn thấu xương.
Chính lúc trường kiếm bị chặn lại ngang cổ, Thi Khôi trên tay Câu Liêm Đao như ánh chớp lóe qua.
Hắc Hổ Sơn đại vương dẫn theo bốn vị sơn tặc đầu lĩnh, xưng là Hắc Hổ ngũ vương, cùng với năm ngàn thuộc hạ, trong mỗi người tay đao tay đuốc, một số mang theo cung tên, cỡi trên chiến mã rầm rộ tiến về Lạc Sơn, từ các hướng dần khép chặt vòng vây bao lấy thôn Lạc An vào trong, mạnh mẽ cắt đứt toàn bộ liên hệ với thế giới bên ngoài.
Lạc An thôn, sân nhỏ.
Một tiếng v·a c·hạm nổ tung, thanh âm chát chúa, song phương đồng loạt văng xa.
Vị này Nguyên Tinh cao thủ vừa rồi quá chủ quan, nôn nóng diệt sát đối thủ mà mạo hiểm tiếp cận Thi Khôi quá gần, bây giờ trả giá, chỉ thấy Thi Khôi đúng lúc bật đứng dậy, song thủ Câu Liêm Đao một lần nữa toàn lực chém ra.
"Tha ta. . ."
Chính đang thúc bảo mã lao nhanh Thiết Đảm Hùng Cương cũng quá sợ hãi, hai người cảnh giới ngang nhau, mặc dù gã trời sinh khí lực lớn, sức mạnh trội hơn Liễu khách khanh một chút nhưng khi so tài cũng không có thắng qua một lần, vậy mà Liễu khách khanh đã không cầm cự một lát liền c·hết, chiêu số còn chưa xuất đủ mười liền bị trảm g·iết, vậy còn ta thì sao?
Trần Quân đang ngồi đả tọa, vừa mới nghe được tiếng hét, song đồng vụt mở, ánh mắt lăng lệ kh·iếp người.
Từ chỗ này vị trí có thể bao quát toàn cảnh, Trần Quân nhìn thấy chiến mã đang lao nhanh, nhìn thấy sơn tặc vẻ mặt hung ác, nhìn thấy ngoài xa vòng vây khép chặt, cũng nhìn thấy Thi Khôi dũng mãnh tiến tới.
A a tiếng hét vang dội đất trời.
Mười đầu Thi Khôi bây giờ giống như mười cái ác ma khát máu từ trong địa ngục bò ra, khuôn mặt hung ác kh·iếp đảm nhân tâm.
Tiếng la, cùng với những ánh mắt sơn tặc hoảng sợ cực độ nhìn những Thi Khôi giống như nhìn thấy ma quỷ đến từ địa ngục, không nói hết được vẻ lăng lệ vô tình cùng máu lạnh, chỉ có huyết dịch như suối thây chất đầy đồng mới thể hiện đủ sự hung ác cực độ của những nơi Thi Khôi đi qua.
Ngay cả chính bản thân Trần Quân nhìn đến thảm trạng tử thi cũng sinh ra ớn lạnh, có chút không đành lòng.
Thiết Đảm Hùng Cương mạnh mẽ rút đao lên, bao nhiêu Chân Nguyên còn lại lần nữa hội tụ, lực lượng bạo phát xông tới, chính diện chém ra.
Xoạt ~
Nhưng mà,
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.