Tinh Cương Tiên Bảo Lệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Tứ Hải Thương Hội trưởng lão
Bang ~!
Trần Quân lúc này giọng nói nghe ra có bao nhiêu châm chọc, còn cười ha ha rất sảng khoái, dường như một chút sợ hãi cũng không có.
Nghĩ đến những năm tháng tuổi trẻ ngày đêm tu luyện, phải mất gần hai năm đả thông một mạch, bây giờ trong vòng hai canh giờ lại phá toái xây lại một mạch, Trần Quân có nhiều ít cảm giác tiếc nuối.
Trần Quân nhìn lại, thấy kẻ mới đến là một đầu bóng đêm dị thú, nhưng là võ hồn ngưng tụ thực chất, không phải bóng đêm dị thú bản thể.
Bỗng nhiên,
Đêm tối không trăng, ánh sao le lói.
Sau đó hắn quay sang Trần Nguyên, "ngươi đi lên cho vị này khách nhân nhìn xem ngươi đao, cho hắn biết thế nào là một thanh tốt đao." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn trong đầu một cái ý nghĩ truyền ra, đồng thời quát lên: "hộ vệ, nhanh cho chút ánh sáng, chúng ta khách rất sợ bóng tối đây."
Năm đó mặc dù phụ hoàng từ bỏ ta, nhưng mẫu hậu tình thương yêu còn đó, lại nói hai mươi năm phụ hoàng dưỡng d·ụ·c chi ân, bấy nhiêu cũng đủ ta cần hồi báo.
"Tuổi trẻ của ta, thật sự là lãng phí."
Hồ Vĩnh Khắc lập tức xuất kiếm lao đến t·ấn c·ông quấn lấy Trần Nguyên, giải vây cho Viêm Tòng Sơn, không để nó đè lên đánh vị này tứ trưởng lão.
Oanh ~!
Hai canh giờ sau. Mạch thứ năm, tục mạch hoàn thành!
Chỉ thấy vị này đại trưởng lão một tiếng lệnh "g·iết" phát ra, xung quanh thôn gần trăm người bịt mặt thuần một cảnh giới Nguyên Tinh hậu kỳ bắt đầu lướt vào thôn, bao vây áp sát sân nhỏ, bọn họ trên tay đao kiếm sáng loáng, có người còn dùng chủy thủ, loại chuyên dùng á·m s·át.
Vị này đại trưởng lão ánh mắt độc ác, lão trước đó chăm chú nhìn vậy mà thật nhìn ra Trần Quân là chân phàm phu không có luyện võ, bởi vậy lúc này mới xé rách da mặt, nói toạc ra.
Nhìn lại, chỉ thấy một tấm Định Thân Phù đã dán trên thân bóng đêm dị thú võ hồn, khiến cho nó không thể cử động tiến xa hơn.
"Sợ?" Vị này đại trưởng lão bỗng dưng cười lớn: "Ám tử, g·iết hắn cho ta!"
Chính ngay lúc vật thể kia sắp chạm vào hắn thân, một bóng đen vụt xuất hiện chắn ngay trước mặt, Câu Liêm Đao tung ra đánh bay nó ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đã giúp thì giúp cho trót, hắn không muốn những thôn dân kia cả đời bị vị này thành chủ t·ruy s·át, chỉ vì muốn đòi lại hoàng kim.
Bỗng dưng, một cái bóng đen như ánh chớp từ xa lao đến thằng vào cổ họng Trần Quân.
"Vị này áo đỏ lão huynh, ngươi làm sao nuôi hổ, để nó như vậy ốm đói không có chút sức, đến, lại đây lão đệ cho ngươi chén trà lấy lại sức."
Tiếng trường kiếm chém vào Thi Khôi thân thể phát ra nghe giống như chém vào sắt nguội chuông đồng, bang bang vang lên điếc tai.
Keng ~!
Bây giờ, ngoại trừ Lạc An thôn dân, cũng chỉ vài người ở tiền trang từng gặp qua hắn, nhưng tất cả họ đều không có ý hãm hại hắn, vậy nên cũng không thể loạn g·iết.
Trần Quân chính mình mua một bộ Hắc Ám Pháp Bào phủ lên thân.
Viêm Tòng Sơn bị Trần Nguyên bất ngờ một cú đá đạp bay ra ngoài, trước ngực lõm xuống, miệng trào ra tiên huyết.
"Các ngươi đám này cường giả gan chuột nhắt, đã đến rồi làm sao không hiện thân?"
Tục mạch quá trình cũng không có đổi mới, các bước trình tự xảy ra như cũ, dẫn khí toái mạch, phục dụng Tục Mạch Đan, tu luyện Trùng Mạch Quyết, sau đó tân mạch yếu ớt sinh ra, được dược lực nuôi dưỡng và dần lớn mạnh.
"Nha, ta quên a, các ngươi hẳn là chạy tra khắp vùng núi Lạc Sơn đi, chắc là đang mệt mỏi đói khát, ha ha ~ đến, lão gia ta nơi này có nước, muốn bao nhiêu có bao nhiêu, các ngươi thoải mái."
Hắn thật là bị dọa sợ a.
"Đám này Nguyên Linh cường giả hay là còn ở Lạc Sơn tra soát đâu." Nâng lên tách trà nhấm nháp, hắn trong lòng cảm thấy sảng khoái, "cho các ngươi tra cái úp sấp, đến đây cũng là tàu xe mệt mỏi, nhìn thấy ta chắc là nộ khí trùng thiên, ha ha ~."
Hai đánh một, cả ba quần nhau làm sập đổ nóc nhà, rơi xuống bên trong nhà gỗ, tiếp tục đánh tới.
Thần thần bí bí, nghĩ có chút cao hứng, cũng rất có ý vị.
Sau đó, hắn lệnh cho Trần Khôi đi tới, từ trên mặt Thi Khôi cởi xuống thiết diện, chính mình đeo lên.
Bang ~!
Ha ha ~. . .
"Nha, vị này Bạch Hạc lão huynh, ngươi ốm thì cũng thôi đi, ngươi nhìn, đầu này hạc như vậy oai, bị ngươi nuôi thành cò ma ốm nhách, ngươi không cảm thấy tội lỗi sao?"
"A, các ngươi nói gì ta nghe không rõ, nha, quá tối?" Hắn cái này giọng nói càng lúc càng lớn, thanh âm nghe ra càng nhiều châm chọc: "Ta quên các ngươi là mù a, ném cái đao cũng không chuẩn, lại còn có chứng bệnh sợ bóng đêm, phải co rút co rút trong hốc."
"Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ phàm phu, muốn lòe thiên hạ?" Ngô Hùng ánh mắt híp lại lập lòe quang mang, giọng nói thanh lãnh đầy châm chọc: "Ngươi cho rằng mình là ai mà khiến lão phu đây sợ?"
"Từ đó, không ai biết rõ ta chân diện."
"Nhị trưởng lão, huynh xem như đến."
Nhưng mà, lời nhắc đến muộn.
Bách Lý Miêu Phong tư thế đứng giống như là đang khống chế Trần Quân, bởi vì kia trảo thủ còn giương ra kề sát vào cổ hắn, người ngoài không biết còn tưởng lão đắc thủ.
Vị này Hương Thành Tứ Hải Thương Hội đại trưởng lão danh gọi Ngô Hùng, đã bát tuần, một thân trường sam bạch sắc phối với dáng người cao gầy và mái tóc trắng dài, nhìn ra có chút tiên phong đạo cốt, nhưng mà kia khuôn mặt quá thâm trầm, mẫu người nhiều suy nghĩ, cho nên nhiều nếp nhăn xuất hiện, không được lắm uy phong.
Hồ Vĩnh Khắc cũng nhanh rút ra trường kiếm, lướt đến gia nhập trận chiến.
Bang ~!
Viêm Tòng Sơn bị lời nói châm chọc của Trần Quân làm cho cáu giận, người đã không nhịn được xuất chiêu đối chiến Trần Nguyên.
So sánh với người lính xông pha chiến trường lập công, ta hãy là chưa làm được gì cho ta quốc.
Tiếng động giống như thép cứng va đập vang rền, Viêm Tòng Sơn kia một quyền chỉ làm Nguyên Anh Thi Khôi bị run nhẹ một chút, cũng không hề hấn gì.
Tứ Hải Thương Hội là Nguyên Tông liên minh mười cái đế quốc lập ra, Nguyên Tông ở Nguyên Giới chính là bá chủ, nói bọn họ sợ?
"Đao này là của ngươi a?" Trần Quân cầm lấy Trần Khôi đưa tới chiến đao, đưa lên soi mói nhìn ngắm, nhẹ tay khõ khõ, gật gù ra vẻ vừa ý: "tốt đao, chỉ tiếc kỹ thuật tinh luyện sắt còn kém quá nhiều."
Bảy mươi năm kể từ lúc đến Dị Giới chiến trường, đêm này hắn cảm xúc nhiều với quê hương nơi sinh ra, cảm giác rất nhớ nhà.
. . . . .
An Nam Quốc không nợ ta, chỉ có ta nợ quốc gia lời nói xin lỗi.
Ở lúc tối hậu quan đầu, Trần Khôi đứng ra ngăn cản cái này bóng đen một kích, bị nó đánh bay thẳng vào trong nhà nhỏ, đập phá làm sụp đổ phòng ngủ.
Nghĩ đến đây, Trần Quân cảm thấy bản thân cần làm chút gì.
Thầm nhủ trong lòng một câu "sẽ trở về" Trần mở ra cửa lớn nhìn ra bên ngoài.
Thời gian chậm rãi trôi.
Kia vật thể bay thẳng vào vách gỗ, đâm xuyên qua cột trụ, nằm lại ngay đó.
Chương 31: Tứ Hải Thương Hội trưởng lão
Ha ha ~. . .
"Nha, ngươi làm sao không hỏi Tứ Hải Thương Hội có hay không muốn ngừng g·iết người?" Trần Quân nhấp nháp ly trà trên tay, xong nhẹ để xuống bàn, còn vân vê nhìn kỹ nó diện, miệng khẽ kéo lên, cười cười: "các ngươi đám người cặn bã này, thấy kẻ yếu thì c·ướp g·iết, một con đường sống cũng không cho, làm sao thấy xương cứng thì muốn sợ?"
Nha, hù c·hết ta!
Trần Quân lúc này đã ngồi xương nơi bàn đá nhàn nhã uống trà, mặc dù trà lạnh không ngon nhưng cũng là trà, vừa uống vừa xem chiến cảm giác vẫn còn rất thích.
Hắn một bộ tức giận hướng mắt lên trời nói: "Còn vị kia lão huynh, ngươi là bọn họ lão đại a, đã bọn họ chờ ngươi, cớ gì ngươi treo ở đó trên không,"
Người không phạm ta, ta không phạm người, đây là Trần Quân trong lòng tôn chỉ làm việc.
Viêm Tòng Sơn vội bật dậy, nhân lúc Thi Khôi mất cảnh giác đưa lưng về phía, một quyền tung ra đối ngay lưng Trần Nguyên oanh tới.
Nhung mà đáp lại Trần Quân lời nói chỉ là sự im lặng.
"Cẩn thận, hắn ta đao thương bất nhập." Trần Nguyên mấy lần b·ị c·hém trúng nhưng trường kiếm trên tay Hồ Vĩnh Khắc không có gây ra bất cứ v·ết t·hương, để vị này tam trưởng lão không khỏi kinh hãi, vội vàng báo cho đồng bạn.
Chỉ thấy một trong hai người vận bộ trường sam màu lam, niên kỷ độ 70, dáng người cao gầy, trên lưng đeo một thanh trường kiếm màu đen, bề ngoài nhìn rất cổ, chuôi kiếm đúc hình đầu bạch hổ há miệng, lão sắc mặt nghiêm nghị thâm trầm, là mẫu người ít nói loại kia không hé môi.
Đã người chưa đến, hắn cũng chỉ có thể đi vào phòng nhỏ, lần nữa tục mạch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa mới chính là Hỏa Cầu Phù trên tay năm đầu Kim Đan Thi Khôi bị xé toạc, hỏa cầu bùng lên, gặp nhà gỗ liền phát hỏa, c·háy l·ớn, tỏa sáng màng đêm.
. . .
Trần Quân có chút sợ hãi vỗ vỗ ngực nói ra: "ta nói đám các ngươi Tứ Hải Thương Hội mấy người lão già này, làm sao người nào cũng thích chơi tim đập, hết quẳng đao lại là vung trảo, các ngươi không sợ chính mình tim nhỏ chơi xong?"
Nhìn kỹ, chính là một thanh chiến đao.
"Còn chơi cái gì trò ném đao, suýt nữa hù c·hết bảo bảo."
"Các vị khách quý, hoan nghênh đến Lạc An thôn, các vị yên tâm, thôn dân sợ bị ta g·iết nên đã chạy hết, các vị sợ bóng đêm bí mật này sẽ không ai có thể tiết lộ ra ngoài."
Một kẻ ngu dốt.
Trần Quân ở ngoài vừa uống trà vừa nhàn nhã chuyện phiếm, hai vị Nguyên Linh cường giả bị trêu tức không nhẹ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Phù ~ Hù c·hết bảo bảo!"
Trần Quân mới vừa lời nói, nhìn như nói cho hai vị cường giả nghe, nhưng thực tế chính là hắn muốn nói cho thám tử ẩn giấu trong tối nghe, bởi vì hai kẻ trước mặt đêm nay phải c·hết, chỉ có những thám tử kia sẽ đem tin tức này truyền về cho vị kia thành chủ, từ đó để vị kia buông tha ý nghĩ truy bắt thôn dân.
Tam trưởng lão Hồ Vĩnh Khắc cũng lập tức gầm nhẹ, võ hồn Bạch Hạc được nguyên lực gia trì, ngưng tụ thành thực chất, bắt đầu mở ra tuyệt chiêu t·ấn c·ông Thi Khôi.
Trần Nguyên song thủ vung ra Câu Liêm Đao, một cái giẫm mạnh chân, lướt thẳng lên nóc nhà, vung đao xuất chiêu t·ấn c·ông trực diện Viêm Tòng Sơn.
Trong đầu một cái ý nghĩ, Trần Khôi bước tới nhổ ra kia thanh đao bị đính trên vách, này đao khá nặng, chính là chiến đao của vị kia cao to Viêm Tòng Sơn cường giả.
Một vật thể từ trên trời cao lướt thẳng xuống chỗ sân nhỏ, tốc độ cao đâm thẳng về phía Trần Quân, đêm quá tối nên ngay chính bản thân Trần Quân cũng không biết mình đang bị tập kích.
Lúc này hai vị Nguyên Linh trung kỳ cường giả đang đứng trên nóc nhà gần đó liền hiển lộ nguyên hình, không còn chỗ ẩn nấp.
Chỉ thấy treo ở trên cao không vị kia cường giả Nguyên Linh hậu kỳ sắc mặt âm trầm như nước, ánh mắt lóe sáng hàn quang nhìn vào Trần Quân thiết diện, một bộ rất kiêng kỵ, nhưng cũng không có quá sợ hãi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không cần chờ Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, hỗ trợ ta g·iết hắn."
Này vị cường giả đeo kiếm chính là Hương Thành Tứ Hải Thương Hội một trong các trưởng lão, tam trưởng lão Hồ Vĩnh Khắc, cảnh giới Nguyên Linh ngũ trọng, một trong bốn vị cường giả từng xuất hiện trên tường thành khi điểm quân xuất phát.
Trần Nguyên bị hai vị cường giả trước sau đánh tới tấp, nhưng nó một chút suy chuyển không có, lại nói Hắc Ám Pháp Bào cũng tốt chịu đòn, b·ị c·hém mấy lần cũng không có một vết ngấn.
"Kẻ này rất lợi hại, nhanh mở ra võ hồn đối phó, không thể tiếp tục kéo chiến," Viêm Tòng Sơn sắc mặt khó coi vô cùng, một tiếng gầm nhẹ, Viêm Hổ võ hồn mở ra, một đầu hư ảnh Viêm Hổ to cao mấy trượng được nguyên lực gia trì xuất hiện trong không trung, đứng đó ngạo nghễ nhìn xuống Thi Khôi.
Nói xong, hắn lấy mới tách trà để ra trước mặt, nâng ấm rót đầy, giọng nói cất cao: "tới tới, ngồi xuống uống chút trà quan chiến, ngươi xem, vị này lão huynh mới đến cũng đã rất khát, ta còn chuẩn bị rót trà đâu."
"Các ngươi chiều nay chưa ăn cơm a?"
Vị này mới đến cường giả Nguyên Linh trung kỳ danh gọi Bách Lý Miêu Phong, nhị trưởng lão Hương Thành Tứ Hải Thương Hội, chỉ thấy lão đang đứng đối diện sát bên Trần Quân nhưng mà một cái nhúc nhích cử động đều không có.
Nếu như năm đó có Tiên Gia công pháp, hắn có thể đã không từ bỏ tu luyện, thành tựu cũng đã rất cao, không giống bây giờ ngồi đây toái mạch xây lại.
Bang ~ Bang ~. . .
Một vị khác Nguyên Linh ngũ trọng cường giả danh gọi Viêm Tòng Sơn, đệ tứ trưởng lão, trên thân cũng vận một bộ trường sam nhưng là hỏa hồng sắc, người này ánh mắt nhìn ra có vẻ nóng nảy, niên kỷ xấp xỉ tam trưởng lão, nhưng thân thể cao lớn cường tráng hơn, kia đại đao chính là từ tay lão phóng.
"Tất cả cũng chỉ vì An Nam Quốc nội tình quá mỏng, quá nhỏ yếu, quá thiếu thốn tài nguyên."
"Các hạ có thể hay không dừng tay?" Đại trưởng lão Ngô Hùng giọng nói có chút khàn khàn, nghe có vẻ già nua, lão ánh mắt sắc lạnh nhìn Trần Quân có nhiều chăm chú, dường như muốn đem hắn nội tâm cùng với bộ lòng nhìn sạch, xem hắn là kiểu người gì và có bao nhiêu năng lượng.
G r à o !
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.