Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Phúc An Thôn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Phúc An Thôn


. . .

"Nguyệt Anh, chạy đi!"

"Gia gia!" Tôn Nguyệt Anh từ trong giấc mộng bừng tỉnh.

Vừa rồi, nàng bị trong mộng tiếng thét của gia gia đánh thức, trên mặt mồ hôi từng giọt lớn chảy xuống ướt đẫm, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Bỗng dưng, nàng ngửa mặt lên trời gào thét.

"Gia gia!"

Nữ hài tiếng hét vang động màng đêm, nghe rất thảm thiết, chất chứa cảm xúc mãnh liệt khiến cho người nghe không khỏi đau lòng.

Lúc này trời hãy là đêm, bóng tối phủ xuống dày đặc.

Nữ hài đưa tay vuốt rơi những giọt nước mắt chảy dài hai bên má, ánh mắt lạnh như băng nhìn ra phía trước, nơi cánh cửa sắt đang đóng im lìm.

Trong này hang động tối, duy nhất cánh cửa đó là đường ra, nhưng cũng chính cửa sắt đó đã đóng lại, cầm tù nàng.

"Giữa đêm, hét cái gì hét, không để cho người khác ngủ, muốn c·hết sao?"

Tiếng của người canh ngục quát lên, nhưng cũng chỉ giận quát như vậy một câu, sau đó tất cả trở lại im lìm.

Người kia canh ngục đã mê ngủ, bây giờ không có cái gì hành động, nhưng có lẽ sáng mai thì không, có thể nàng sẽ lần nữa bị h·ành h·ạ thê thảm.

Nữ hài trở lại trong vách đá ngồi xuống, cũng không có để ý đến tình cảnh khó khăn hiện tại, bắt đầu hành công đả tọa.

Nàng muốn tu luyện, muốn nhanh có được lực lượng, muốn trở nên mạnh mẽ.

Dù cho bây giờ trên thân tài vật không có, túi trữ vật cũng không còn, đã bị kẻ xấu c·ướp mất, nhưng tất cả không có ảnh hưởng, nàng không nản lòng.

Tất cả chỉ vì, nàng, muốn báo thù.

G·i·ế·t gia gia mối thù.

. . .

Hai ngày trước đó, Phúc An Thôn.

Khi thái dương ánh nắng dần tắt, xe ngựa Phúc lão chở theo trưởng thôn Tôn Bình và nữ hài Tôn Nguyệt Anh chậm rãi đi vào Phúc An Thôn.

Trong mấy ngày này, ba người trên đoạn đường hướng đến An Nam Thành đã đi qua hai làng nhỏ là Đồng An và Thuận An, bây giờ tính cả Phúc An Thôn đã là thứ ba làng, ba người ngày đi đêm nghỉ rốt cuộc đã cách xa Lạc An thôn gần năm trăm dặm.

Năm trăm dặm, khoảng cách đã khá xa, vậy cũng coi như an toàn, dù cho thành chủ có phái kỵ binh đuổi theo cũng không còn kịp.

Phúc lão đánh xe ngựa dừng lại trước Phúc Gia tửu lâu, "Tôn huynh, chúng ta trọ lại Phúc Gia Tửu Lâu đi, nơi này so với An Gia Tửu Lâu và Bình An khách điếm có chút an toàn."

Nói đến hai chữ 'an toàn' Phúc lão giọng nhấn mạnh, như muốn nói nơi này cũng không phải như bề ngoài nhìn thấy là một cái tốt thôn trang, đồng thời nhắc nhở Tôn Bình chú ý cẩn trọng.

Sự thật là Phúc An Thôn tốt hơn Lạc An thôn nhiều lắm, lúc nãy đi trên đường Tôn Bình nhìn thấy các con đường rộng rãi sạch đẹp, nhà cửa kiến trúc cao sang, gia viên được bảo dưỡng duy tu rất tốt, không có tồi tàn như Lạc An thôn.

Nhưng mà, Phúc lão đã lên tiếng nhắc nhở, Tôn Bình cũng nhiều hơn để mắt cảnh giác.

Nhìn thấy Tôn Nguyệt Anh nữ hài vẻ mặt khó hiểu, Phúc lão cười cười giải thích: "Lão từng đánh xe ngựa đi qua thôn này nhiều lần, cũng coi là quen thuộc, vì đó biết rõ Phúc Gia tửu lâu chất lượng phục vụ coi như không sai, quan trọng là đêm khuya có hộ vệ bên ngoài canh gác, cũng không có bị mất trộm tư vật như nơi khác."

"Thì ra Phúc gia gia là sợ mất trộm." Nữ hài gật gù, mắt to mở rộng một bộ ta đây xem như hiểu: "như vậy đêm nay phúc gia gia không có đi lên phòng là vì sợ mất trộm ngựa?"

Ha ha ~ Phúc lão cười nhẹ một tiếng, không có làm ra giải thích.

Tôn Bình bước xuống xe ngựa, dắt tay tôn nữ cùng xuống xe, hai người chắp tay tạm biệt Phúc lão một câu, cùng đi vào tửu lâu.

Phúc lão sau đó cũng đánh xe ngựa rời đi, trong thôn có một trang viên dành riêng chăm sóc ngựa, có sẵn cỏ khô và nước uống, lão chính là đi đến nơi đó qua đêm, tất nhiên là ở đó cũng sẽ có tính phí.

Trước đó một ngày, Tôn Nguyệt Anh đã thành công nhận chủ mở ra túi trữ vật, bây giờ chiếc túi hãy được nàng treo ngang bên hông, nhìn kiểu dáng có chút xinh đẹp.

Nàng tư vật, cùng với gia gia hành trang bây giờ đều cất giữ vào trong đó, bởi vậy hai người bên ngoài cũng không có mang theo cái gì.

Tôn Bình vừa mới bước qua đại môn, lập tức có gã phục vụ đến khom người chào hỏi.

"Khách quan, xin hỏi ngài là đến dùng bữa hay là ở trọ?"

Gã phục vụ nhìn ra hai người cũng không phải cái gì cao sang hạng người cho nên thái độ cũng không có bao nhiêu cung kính, chỉ là trách nhiệm phải chào đón, nhưng khi ánh mắt gã quét qua túi trữ vật treo bên hông của Tôn Nguyệt Anh thì nhiều hơn nhìn mấy lần.

"Chúng ta muốn ở trọ." Tôn Bình nhẹ gật đầu, một câu đơn giản trực tiếp đáp.

Lúc này, ở trong tửu lâu hay là có rất nhiều khách nhân.

Ở bàn khách quý trên khu đài cao, một nữ nhân bộ dáng xinh đẹp, ăn vận có chút sang trọng đang lúc cười nói bỗng lơ đễnh nhìn qua, thấy Tôn Nguyệt Anh nữ hài trang phục đơn sơ cũ kỹ nhưng bên hông mang theo túi nhỏ nhìn có chút đẹp mắt, liền liếc mắt để ý nhìn nhiều một chút.

Túi trữ vật mặc dù là tu sĩ cấp thấp trữ vật trang bị, ở Linh Giới hay là đồ không đáng giá, nhưng ở này thế giới phàm nhân Võ Đạo, nó hay là vật trang trí hết sức bắt mắt, rất có sức thu hút với nữ nhân.

Vị này váy lam nữ nhân xinh đẹp vừa mới nhìn liền bị thu hút ánh mắt, chuyện có thể nghĩ.

Chỉ thấy Tôn Bình dắt tay mình tôn nữ theo sau tiểu nhị đi tới gặp chưởng quỹ, sau đó hai người đòi thuê hai cái nhất tinh phòng đơn.

Tôn Nguyệt Anh cũng đã lớn, nàng nhất định chính mình ở một phòng.

Ở Dị Giới, phòng khách trọ được phân loại theo 'tinh' từ nhất đến ngũ, nhất tinh là rẻ nhất, ngũ tinh cao cấp nhất, bộ này tiêu chuẩn phòng là tự khách điếm phân loại và định giá, cũng không có tổ chức nào đứng ra quản lý.

Chỉ thấy vị này chưởng quỹ trung niên mập lùn ánh mắt cũng không có ngước lên nhìn Tôn Bình, ngược lại thái độ có chút hờ hững, giọng nói nhiều có lãnh đạm: "Bổn lâu hiện chỉ có nhị tinh và tam tinh cấp phòng, nhị tinh giá 20 Bạch Ngân một đêm, tam tinh giá năm mươi Bạch Ngân, nếu thuê phòng, quý khách cần thanh toán trước một nửa tiền phòng."

Tôn Bình cũng không muốn nhiều nói thêm lời thừa, đã chưởng quỹ như vậy báo ra, hắn chỉ có chọn hoặc là không chọn mà thôi.

"Ta muốn hai phòng đơn nhị tinh." Tôn Bình quyết định chọn giá thấp nhất loại phòng, một đêm ở tạm lão cũng không muốn nhiều lãng phí tiền của, Kim Ngân hay là còn có chỗ khác dùng.

"Xin mời quý khách đặt trước hai mươi Bạch Ngân, sáng mai khi rời đi, xin thanh toán phần còn lại."

Chưởng quỹ rút ra hai chiếc thẻ để lên bàn, đẩy ra trước mặt Tôn Bình.

Tôn Nguyệt Anh không cần đợi nhắc, nàng cho tay nhẹ sờ vào túi trữ vật, hai mươi cái Bạch Ngân lập tức biến ra nàng trên tay, thả xuống bàn.

Nhưng mà, nàng cái này một cử động mang đến nhiều tiếng kinh hô.

Chính ngay nữ nhân xinh đẹp váy lam lúc này cũng che miệng hô lên thành tiếng.

"Không gian túi!"

Nàng cái này một câu nói cùng với ánh mắt làm cho cả tửu lâu xôn xao, thực khách nghe nói 'không gian túi' bỗng chốc ánh mắt đổ dồn nhìn về phía Tôn Nguyệt Anh bên hông chiếc túi nhỏ.

"Xinh đẹp túi!" Ngồi ở đối diện váy lam nữ nhân, cùng khác một bên còn có mấy người, trong đó có một nữ nhân hỏa hồng sắc vái áo hở hang, dáng người mỹ mạo, có chút yêu kiều ướt át, nàng nhìn thấy chiếc túi trữ vật thì hai mắt tỏa sáng, dáng vẻ dường như vô cùng yêu thích.

Chính Tôn Nguyệt Anh nghe được có người kinh hô tán thưởng mình bên hông túi trữ vật cũng có chút cao hứng, mặt nhỏ có chút hếch lên, nhiều lắm hãnh diện.

Nữ hài ngây ngô, vô tư khoe khoang.

Nhưng mà,

Tôn Bình lại là tái mặt.

Lão lập tức thu lấy thẻ phòng, đưa tay kéo mình tôn nữ vội vàng rời đi, theo gã phục vụ đi lên nhận phòng.

Dù vậy, ở trong lòng, Tôn Bình nhiều dâng lên nỗi bất an.

Lão sống đến già, biết rõ Dị Giới nhân là như thế nào tham lam và độc ác, nhưng bây giờ đã ở trước mắt nhiều người lộ ra tài vật, muốn răn dạy tôn nữ cũng đã không kịp.

Bây giờ quay người rời đi cũng không còn kịp rồi. Không nói bên ngoài thôn bóng đêm dị thú đang lang thang đi săn ngoài kia, chỗ này nhân cũng sẽ không để cho tôn lão hai người yên ổn chạy trốn.

Lúc này, ngồi ở một bàn cạnh đó, một gã tuấn lãng bạch sam thanh niên danh gọi Phúc Tuấn luôn chú ý đến váy lam nữ nhân xinh đẹp ánh mắt cử động, hiểu được nàng là bị cái kia túi gây nên hứng thú, bỗng nhiên gã đứng dậy chắp tay tươi cười.

"Hạ Yên Lam tiểu thư, nếu như tiểu thư yêu thích cái kia xinh đẹp không gian túi, Phúc Tuấn có thể đem nó hai tay dâng lên."

Nói, tuấn lãng thanh niên biểu lộ ánh mắt nhiều có chờ mong, ý vị mong muốn lấy lòng.

Vị này váy lam nữ nhân xinh đẹp gọi Hạ Yên Lam, nàng vừa mới nghe được Phúc Tuấn lời nói, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc lạnh lẽo băng hàn, liếc mắt nhìn bạch sam thanh niên có chút chán ghét, giọng nói lãnh đạm cất lên: "Ta có yêu thích hay không, không cần Phúc Lang Bang thiếu chủ bận tâm,"

Nói đến Phúc Lang Bang, nàng giọng nói âm điệu nhấn mạnh để bạch sam thanh niên biết mình là ai.

Phúc Lang Bang chẳng qua chỉ là cái này Phúc An Thôn một tiểu bang phái bất nhập lưu không có tiếng tăm, Phúc Tuấn danh là thiếu chủ nhưng ngoài vẻ anh tuấn không có tài cán gì, lại là háo sắc thành danh, chuyên lừa gạt nữ nhân, lại thêm Phúc Lang Bang danh tiếng bất hảo, chuyên làm việc xấu, nàng làm đại tiểu thư Hạ Gia, thường xuyên theo đoàn áp vận hàng hóa đi qua thôn này làm sao không biết tiếng.

Mặc dù nàng Hạ Gia ở Hồ Ngạn Thành chỉ là một cái nhị tinh gia tộc, nhưng so sánh cũng hơn Phúc Lang Bang quá nhiều, làm sao để một người như Phúc Tuấn trèo lên.

Lại nói, nàng là đại tiểu thư Hạ Gia, là bộ mặt kinh doanh của toàn gia tộc, làm sao có thể làm ra việc c·ướp c·ủa người khác làm đồ của mình. Nếu để người khác biết nàng vì yêu thích một món đồ mà s·át n·hân hại mạng, vậy Hạ Gia còn không phải bị chê cười thối mặt?

Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng nếu để vị này Phúc Lang Bang thiếu chủ làm ra s·át n·hân đoạt vật, Hạ Yên Lam giọng nói nghiêm khắc nhấn mạnh: "Mong Phúc thiếu chủ nhớ kỹ, Hạ Yên Lam ta không có thói quen c·ướp đồ của người khác."

Nàng một câu này nói ra, xem như là rất nặng lời cảnh cáo, cũng là nói, một chút mặt mũi cũng không cho bạch sam thanh niên.

Phúc Tuấn bị Hạ Yên Lam như vậy trước đám đông thực khách không nể mặt mũi, giận quá bỗng cười lên.

Ha ha ~

Gã bỗng chốc khuôn mặt biến lạnh lẽo, giọng nói thanh lãnh cất lên: "Hạ Yên Lam tiểu thư, ngươi quá đề cao mình, trong địa phận Phúc An Thôn, ta muốn cái gì, ai dám nói không sao? Còn cần ta phải đi s·át n·hân đoạt vật?"

Này một câu nói nghe ra tự tin mười phần.

Sự thật cũng như vậy, Phúc Lang Bang thế lực ở Phúc An Thôn đã thâm căn, là ác bá có tiếng khiến cho thôn dân sợ hãi, lại có người ở phía sau chống lưng, nói câu không dễ nghe, Phúc Lang Bang đó là hoàng đế ở thôn này, Hạ Yên Lam không muốn nhìn nhận cũng không được.

Lại nói, Phúc An Thôn nằm trên huyết mạch quan đạo từ Hồ Ngạn Thành đi Hạ Long Thành, là một điểm khách thương hồ bắt buộc phải dừng chân qua đêm, bởi vì phía trước con đường núi vắng người phải rất xa mới có thôn trấn, vì cái này địa thế cho nên mỗi lần áp vận hàng Hạ Gia đều phải lưu lại một đêm ở đây, Hạ Yên Lam bây giờ bỗng dưng cùng Phúc Tuấn trở mặt, ngày sau áp vận hàng sẽ gặp cái gì ai biết được, Phúc Tuấn từ đó một điểm cũng không sợ nàng,

Chỉ có nàng là phải tự mình hiểu lấy.

Nghĩ đến đây, Hạ Yên Lam biết, lần này bản thân đã gây họa, họa cho nữ hài và họa cho Hạ Gia con đường áp vận ngày sau, nhưng là nàng cũng không thể làm gì khác lúc này.

"Phúc Tuấn, nếu như ta biết nữ hài kia m·ất m·ạng, cuộc làm ăn giữa Hạ Gia và Phúc Lang Bang coi như kết thúc, còn nữa, vật kia ta không muốn nhìn thấy, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều."

Nàng là hy vọng một câu này có thể để Phúc Tuấn từ bỏ ác tâm nhằm vào nữ hài, nhưng mà nàng sai lầm.

Ha ha ~

Chỉ thấy Phúc Tuấn ha ha cười lên, thái độ nhiều có ngang tàng: "Hạ Yên Lam tiểu thư, gọi ngươi một tiếng tiểu thư là nể mặt ngươi Hạ Gia, nhưng nhắc ngươi một câu, thế giới này không thiếu người, không có ngươi Hạ Gia còn có nhiều cái khác gia, còn nữa, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, nữ nhân ta không thiếu."

Nói xong Phúc Tuấn phe phẩy chiếc quạt trên tay, thái độ ngạo mạn rời đi, cũng không nhìn nhiều Hạ Yên Lam một cái liếc mắt.

. . . . .

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Phúc An Thôn