Tinh Cương Tiên Bảo Lệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: Phúc Luân Ba
Tần Cương ho khan mấy tiếng, vừa muốn lên tiếng, chỉ thấy Tào Khanh đứng ra: "Tướng quân, ngài thương thế không tiện, hãy để thuộc hạ thay ngài bẩm báo đi."
Soạt ~! Soạt ~ thanh âm cắt vào da thịt nghe rùng mình, cùng với tiếng hét tiếng binh khí v·a c·hạm chát chúa vang lên, tiền sảnh khách đường loạn thành một bầy, máu huyết rơi vãi khắp nơi, xác người không ngừng ngã xuống.
"Nói đi!"
Oanh ~!
Tần Cương im lặng, một lời không nói.
Nhưng!
Đáp lại nghi ngờ của Phúc Luân Ba, Tần Cương chỉ có im lặng, sắc mặt biến càng tái mét, so sánh với những người trước mắt, từ khi nghe được cái kia tiếng hét gã càng sợ hãi.
Đúng lúc vị này phó tướng trẻ trường đao ngăn cản Kim Đan Thi Khôi trực diện Câu Liêm Đao, Trần Nguyên ở phía sau lướt tới, một ánh chớp lóe lên, vị này tướng trẻ chiếc đầu lâu bay lên, lại gặp mấy chiếc Câu Liêm Đao cùng lúc hạ xuống, gã thân thể b·ị c·hém làm mấy khúc.
Vị này Phúc Luân Ba công tử một tiếng hét giận dữ, keng một tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ, một chiêu trực diện đâm tới Trần Quân, bởi vì lúc này có ngu vị này công tử cũng nhận ra Trần Quân mới là kẻ đầu xỏ.
Hắn cái này lời nói kèm theo tức giận khó thể kiềm chế, bởi vì hắn ánh mắt nhìn thấy Tần Cương b·ị đ·ánh nằm trên sàn, trên mặt đã sưng húp nhìn không ra nhân dạng, thổ huyết lai láng.
Lúc này, vị công tử trên thân khí thế phát ra mạnh mẽ, vẻ mặt lạnh lùng quát lớn Tần Cương: "đánh, đ·ánh c·hết cho ta, Phúc Luân Ba ta muốn nhìn xem ngươi Tần Cương miệng cứng hay là ta đây người nắm đấm cứng."
Chương 52: Phúc Luân Ba
Bên ngoài chiến đấu thanh âm tất nhiên truyền vào trong đại sảnh đường, chỉ thấy lúc này bên trong một tiếng quát vọng ra, một trong hai kẻ phó tướng từ trong sảnh lướt nhanh ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ nghe một tiếng quát từ bên trong phòng khách đúng lúc vang lên, nhưng không có bất kỳ tác dụng.
Sau đó, Trần Nguyên mở g·iết, trên tay Câu Liêm bung ra, quang mang lạnh lẽo, một đường g·iết thẳng vào bên trong.
"Hắn ta tên gọi Phúc Luân Ba, là Phúc Nam Khang trưởng tử, lần này. . ."
Một tiếng hét thảm, thanh âm đau đớn nghe thấu tim gan, vị này công tử một tay bịt lấy v·ết t·hương khuỵa xuống trên sàn, chỗ v·ết t·hương cánh tay cụt huyết tuông như suối.
Trần Quân một tiếng quát, một luồng uy áp kinh khủng không có báo trước chợt hạ xuống đè lại Phúc Luân Ba cả người lẫn kiếm, cũng trong một chớp mắt này, một ánh đao lướt qua.
"Ngươi dám!"
Tào Khanh bị Trần Quân lời nói làm cho run rẩy, vội vàng tuân lệnh một tiếng liền quay người lui xuống.
Mặc cho tiếng hét, chỉ thấy bên ngoài lúc này người đ·ã c·hết sạch, tất cả đều không toàn thây, đã bị Thi Khôi phanh xác.
Binh Kỳ, trấn áp!
"Đứng lại, Hỏa Vân Quân đại nhân làm việc," Một tên Thống Lĩnh Hỏa Vân Quân bước ra rút đao đe dọa, ánh mắt trợn lên quát lớn vào mặt Trần Quân: "Mau lui tránh ra!"
Trần Quân đang lúc tức giận, hắn không có ý định dây dưa kéo dài, toàn lực cho Kim Đan Thi Khôi còn có ra lệnh cho Trần Nguyên chém g·iết gã.
Nghe được cái này một tiếng hét, Tần Cương cả người xụi lơ, trong đầu lúc này chỉ có một câu: "thôi xong!"
Hắn đã hiểu.
"Kẻ nào!"
Quân binh vâng là một tiếng, sau đó bắt lại Phúc Luân Ba, đè mở họng đổ xuống dược dịch, sau đó khống chế dẫn đi qua không môn.
Không ~ (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tần Cương, con mẹ nó, ta đã mở ra đủ điều kiện, ngươi còn muốn gì?" Chỉ thấy vị này công tử niên kỷ khoảng hai lăm hai bảy, một thân sam y hỏa hồng sắc kèm theo huyền vân kim tuyến nổi bật, dáng người cao lớn và khuôn mặt anh tuấn, có mấy phần giống Phúc Tuấn ở Phúc An Thôn, chỉ khác tướng mạo nhìn ra cực kỳ oai phong, rất có phong cách binh gia tướng lĩnh.
Lúc này, bên ngoài!
Nói xong, Trần Quân dẫn đầu đám Thi Khôi rời đi.
. . . . .
Khốn kiếp!
"Dừng tay!"
Leng keng ~
Tần Cương lúc này b·ị đ·ánh đến thảm, này cũng tại hắn không dám kháng cự, nếu không một Nguyên Linh cảnh trung kỳ làm sao b·ị đ·ánh thảm như vậy.
Tần Cương phục xong Tiểu Hoàn Đan dược dịch, lúc này được hai gã quân binh bên ngoài đi vào đỡ dậy, khụ khụ ho khan mấy tiếng, sau đó lấy hơi nói ra.
"Cứu ta, a ~ người đâu, mau cứu ta."
Nhìn thấy Tần Cương như vậy thảm trạng, Trần Quân giận tím mặt, ánh mắt muốn g·iết người nhìn qua gã công tử đang la hét kêu gào.
Trường đao gãy rơi xuống, cùng với ánh mắt hoảng sợ của vị phó tướng, một đao khác lướt qua cổ họng, hắn đầu lâu bay xuống lăn lóc trên sàn.
Hai gã phó tướng lại xông lên ra sức đ·ánh đ·ập, lần này Tần Cương không dám dùng nội lực chân khí kháng cự, chỉ nghe răn rắc tiếng xương nứt vỡ truyền ra, Tần Cương xương sườn mấy chỗ bị đạp gãy, một bộ đau đớn cắn chặt răng chịu đựng, không dám kêu rên.
Vậy cũng không cần nói nhiều.
Trần Quân đi thẳng tới ghế ngồi xuống, ánh mắt lăng lệ quang hàn, dường như g·iết mấy người này hắn chưa tan hết cơn giận.
Chỉ thấy một gã công tử giận dữ đập vỡ chén trà trên tay.
Chỉ thấy vị phó tướng còn lại cũng lập tức rút đao xông lên.
Một ánh chớp lóe lên, một chiếc đầu người lăn xuống.
Binh Lâu ngoại doanh, khách đường.
"Ở ta Binh Lâu đại doanh còn muốn ra lệnh cho ta, ai cho ngươi lá gan?"
Vị này công tử gọi Phúc Luân Ba, vừa mới một tiếng mệnh lệnh, hai gã phó tướng toàn thân binh giáp chỉnh tề xuất chiêu quyền cước lao vào đấm đá.
Bành ~ Bành ~
Loảng xoảng ~
Trần Quân cười lên, nụ cười lạnh lẽo giống như ác ma.
A ~
Tần Cương còn muốn nói tiếp nhưng Trần Quân đã đưa tay lên ra hiệu dừng.
Tần Cương b·ị đ·ánh cho nằm đo sàn trên đất, máu từ miệng mũi không ngừng chảy ra.
"Tào Khanh, cho ngươi thời gian một canh giờ triệu tập ba vạn đại quân, ba mươi thiết xa bắn đá, sau một canh giờ ta muốn nhìn thấy các ngươi binh giáp thiết xa chỉnh tề ở trên quảng trường, thiếu một người hay trễ một nhịp ta chém đầu ngươi."
Mặc dù nhóm này Hắc Vân Quân đều là Tinh Anh trong binh, nhưng v·ũ k·hí chiến giáp quá xoàng, còn không chịu lập binh trận chống đỡ liền bị Trần Nguyên chém xuyên qua đội hình, g·iết cái bảy vào bảy ra, trái phải tới tới lui lui đánh tan không còn manh giáp.
"Con mẹ nó, còn dám dùng chân khí kháng cự, cho ta đánh tiếp, đ·ánh c·hết ta quẳng ra quân doanh nuôi c·h·ó hoang."
Hắn ánh mắt nhìn thẳng kẻ vừa lên tiếng, một tiếng quát lớn: "Trần Nguyên, trấn áp hắn cho ta."
Chỉ có vị này công tử khuôn mặt bỗng dưng biến thâm trầm, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, sau đó liếc qua Tần Cương, lớn giọng quát hỏi: "Vừa rồi là ai?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Quân lời nói vừa mới phát ra, người đã bước qua đại môn, hai tay chắp sau lưng, thần sắc lạnh lùng đi thẳng vào trong.
Soạt ~!
Ha ha ~
Hắn phun nhẹ ra một bình ngọc, đưa cho quân binh, ra lệnh: "cho hắn phục xuống, Chỉ Huyết Dịch sẽ giúp hắn cầm máu không để mất máu mà c·hết, sau đó mang hắn đi vào không môn giao cho Kỳ Linh."
Vừa rồi cái này uy áp, chính là Quân Hồn tác dụng, Binh Kỳ có được Quân Hồn gia trì, giống như hổ thêm cánh, uy lực mạnh mẽ mười phần.
Trần Quân khỏi cần nghe cũng biết Phúc Luân Ba đến là muốn làm gì, không ngoài tra khảo Tần Cương hỏi xem ai là kẻ gây ra Hắc Hổ Sơn chuyện, mục đích là muốn diệt trừ tai họa ngầm.
"Lâu Chủ hẳn là đã xem qua quân báo." Tần Cương nhìn Trần Quân bộ mặt thâm trầm lạnh lẽo, liền biết chuyện gì xảy ra: "Phúc An Thôn chuyện xảy ra ngài hẳn biết nội dung, ta. . ."
. . .
Vị kia phó tướng trường đao chém xuống bị Trần Khôi Câu Liêm Đao đón đỡ, dư lực ép xuống chấn bay nó ra mấy trượng, rầm một tiếng đụng vỡ vách tường đại môn.
Chỉ thấy kẻ thống lĩnh vừa mới rút đao còn chưa kịp phản ứng đã bị Trần Nguyên bất chợt xông ra, Câu Liêm Đao lướt qua liền chém rơi đầu.
Phúc Luân Ba vốn đã bị Binh Kỳ uy áp đè ép, lại còn b·ị c·hém thương mất một tay, làm sao chống lại bốn gã quân binh, mặc cho kêu gào khản cổ cũng không ai tới cứu.
Vị này công tử có chút nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Ngươi không phải cái này quân doanh chủ tướng sao? Làm sao còn có kẻ bất tuân quân kỷ kêu gọi thẳng ngươi danh?"
Trần Quân không có kiên nhẫn ngồi nghe Tần Cương nói nhiều, liền cắt ngang: "ngươi chỉ cần nói cho ta, Phúc An Thôn Phúc Lang Bang, Phúc Tuấn và Phúc Nam Khang là quan hệ như thế nào là đủ, khác ta không muốn nghe."
Trần Quân tức giận một tiếng quát lớn, chỉ thấy hắn một chỉ điểm nhẹ, không môn vụt xuất hiện ngay trước mắt, mười sáu cái Thi Khôi lù lù như bóng ma từ trong không môn vụt vụt bắn ra, không nói một lời liền bung ra Câu Liêm Đao sáng loáng lao vào đồ sát.
Chỉ thấy Trần Nguyên Câu Liêm Đao lướt qua, vị công tử này một cánh tay cầm kiếm đã b·ị c·hém xuống.
Soạt ~
Chỉ có Tần Cương đứng im, thân thể còn đang run rẩy, Trần Quân một câu nói này dường như chạm đến gã một cái gì đó sợ hãi, hay là kích động, chỉ biết là chính từ lúc này, hãy không còn một Tần Cương kiêng kỵ cúi đầu với người bên ngoài, chỉ có một vị chiến tướng dũng mãnh sinh ra.
Đúng lúc này, Trần Khôi lại động.
Vừa đúng lúc gã ánh mắt nhìn thấy Trần Quân bộ mặt thâm trầm đang hướng thẳng vào trong sảnh đường đi tới, tay liền rút đao, toàn lực chân nguyên bùng nổ lướt tới, ý định một đao bổ ra Trần Quân.
"Muốn c·hết!"
Gã phó tướng ánh mắt lướt qua toàn cảnh, nhìn thấy Hắc Vân Quân đang ở thế yếu, hơn nửa quân số đã b·ị c·hém g·iết liền tức giận phát run.
Trần Quân một đường đi thẳng tới đại doanh trung tâm, hắn sắc diện lạnh lẽo thâm trầm hướng về tòa đại sảnh tiếp khách đường đi tới.
"Chuyện gì xảy ra, còn hắn ta là ai?"
Còn chưa kịp đi qua đại môn bước vào sân, hắn bị một nhóm hơn trăm quân binh toàn thân vận 'hỏa hồng giáp' đứng ra ngăn cản.
Ở phía sau đám quân tướng Hương Thành chạy theo thấy cảnh này liền tái mặt.
Trần Quân ánh mắt nhìn thẳng Tần Cương, giọng nói uy nghiêm lạnh lùng cất lên: "Ngươi nghỉ ngơi đi, có một chuyện ngươi phải cho ta khắc sâu ghi nhớ, ngươi là Binh Lâu Binh, không phải bên ngoài bất kỳ thế lực Binh, nhớ rõ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Một cánh tay cầm kiếm bay lên.
Chỉ có Tần Cương bị quân quy quân kỷ ràng buộc, không có phản kháng, nếu không bằng đám này Hắc Vân Quân mấy người làm sao gây khó dễ cho hắn.
Sau đó Phó Tướng Tào Khanh quay sang Trần Quân chắp tay: "Lâu Chủ, Phúc An Thôn Phúc Lang Bang chính là Phúc Nam Khang một cái bên ngoài thế lực, chính là thay hắn làm những chuyện xấu xa và cho hắn tài lực để rải đường thăng quan tiến chức, Phúc Tuấn chính là Phúc Nam Khang con riêng, là Phúc Luân Ba đệ đệ cùng cha khác mẹ."
Nhưng ngay tức thì, mấy cái Kim Đan Thi Khôi lướt tới, vây công đánh g·iết vị này phó tướng.
Vị này phó tướng bị phanh thây chém g·iết.
Trần Quân nhẹ phun ra một bình ngọc, đi tới đỡ dậy Tần Cương, đưa cho hắn: "Phục đi, Tiểu Hoàn Đan chữa thương dịch, không ra một lát tất cả v·ết t·hương sẽ khỏi."
Nhưng mà Trần Nguyên cũng toàn lực xử ra một đao lăng lệ, Liệt Trảm Câu Liêm, chỉ thấy trường đao vị phó tướng vừa v·a c·hạm Câu Liêm Đao, đã b·ị c·hém đoạn.
Bỗng đâu một tiếng quát lớn kinh động khách phòng: "Tần Cương!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn đoán bây giờ phủ thành chủ có lẽ cũng có một đám người ở đó đi, nhưng Viêm Tòng Sơn làm việc hắn không lo chút nào, một kẻ Võ Đạo cường giả không có ràng buộc, muốn động đến hắn ngay trong địa bàn đó chính là muốn c·hết.
Biết mình chủ nhân đang giận, Tần Cương không dám chậm trễ, bắt đầu nói ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.