Tinh Cương Tiên Bảo Lệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62: Dương Gia khốn cảnh
Vốn là chuyện này rất dễ giải quyết, chỉ là cái này mười năm Dương Gia sóng gió xảy đến, làm cho việc thu mua bảo thạch gặp khó, bây giờ không đủ giao nộp, khiến cho xảy ra chuyện,
Nói, Đường Sơn hai tay dâng lên một bức thư, Dương Tùng Lâm vội vàng đưa tay nhận lấy, mở ra xem thấy bên trong chỉ ghi hai chữ "Trần Quân"
"Không cần mời, tiểu vương ta đã tới," Chỉ nghe một giọng nói cất lên, một gã công tử dẫn theo mấy trăm binh lính đi vào đại sảnh, gã sắc mặt lạnh lùng, giọng nói lãnh đạm cất lên nói với toàn thể người có mặt,
Mấy năm này, Dương Gia ở Dị Giới bị giới thương gia phong sát, một cái bảo thạch cũng không mua được, bây giờ số lượng còn xa xa không đủ để giao nạp, chuyện này ai cũng biết, Dương Gia bây giờ là lâm vào tình thế thật sự khó khăn, (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Tùng Lâm sắc mặt thâm trầm, này một chuyện là sớm muộn muốn tới, có trốn tránh cũng không thể kéo qua mấy ngày, bởi vì không gian thông đạo đã muốn mở ra,
Nhấc lên cái này vấn đề, ai ở đây cũng sắc mặt khó coi,
Đường Sơn vội chắp tay hoàn lễ, "không dám,"
"Mời vào!"
Dương Tùng Vân vội vàng dẫn theo hạ nhân đi ra kiểm tra bảo thạch, nhìn thấy đúng trăm khối đá đều là bảo thạch, còn là tốt nhất loại kia, vị này Dương Gia Ngũ Gia mừng rỡ cười lớn, "đủ, tất cả trăm khối,"
Chỉ thấy Dương Tùng Lâm nhẹ đằng hắng một cái, sắc mặt nghiêm trọng nói ra, "thất đệ, cẩn ngôn,"
Nói, Dương Tùng Lâm dẫn đầu đi ra đại môn, cũng không để ý đến bộ mặt âm u sửng sốt của gã công tử,
Chính là bên ngoài đang bao vây quân lính cũng sắc mặt biến âm trầm, cùng gã thống lĩnh trên người thương tích bộ mặt hoảng sợ lui ra phía sau, không dám ngăn cản đội xe đứng lại ngay trước hầu phủ,
Dương Gia làm sao cứu đây, chẳng lẽ dọn ra?
Vị này Ngũ Gia quay sang Đường Sơn chắp tay hạ bái, "vị này thiếu hiệp, đa tạ!"
. . .
"C·h·ó má, Trần Đức Ân vậy mà lại dám cho người đến nhà đòi chúng ta đại ca tôn nữ," Nói lời là một trung niên nhân toàn thân giáp trụ, danh gọi Dương Tùng Lập, Võ Đạo cảnh giới Nguyên Tinh sơ kỳ, sắc mặt giận dữ đập tay xuống bàn, "Con bà nó, thật sự muốn xông ra g·iết sạch lũ khốn nạn này, để xem ai dám làm gì chúng ta Dương Gia?"
Nhưng bọn họ cũng không còn thời gian để nghỉ ngợi, một cái chắp tay hướng gã công tử nói ra, "Đức Luân tiểu vương gia, mời ra ngoài đi, chúng ta bảo thạch vận tới,"
Nói xong Đường Sơn xoay người dẫn đám Thi Khôi rời đi,
Nhìn thấy Dương An Hầu từ trong phủ dẫn đầu đi ra, Đường Sơn ở phía sau nhảy xuống xe, đi nhanh tới trước mặt Dương Tùng Lâm chắp tay cúi đầu hành lễ, "Tiểu nhân Đường Sơn bái kiến Dương An Hầu,"
Những ngày qua phủ thành chủ đã gây áp lực cực kỳ, Dương Gia đối phó bằng cách bế môn không ra nhằm kéo dài không giao bảo thạch, nhưng chuyện này sớm muộn cũng phải có một cái kết,
"Cho các ngươi một khắc giao nộp trăm khối bảo thạch, đây là hạn chót thời gian, nếu không,. . ."
Nói đến đây, chúng nhân có mặt ai cũng sợ hãi, bởi vì suýt nữa đạp vào bẫy rập gây họa diệt gia,
Ha ha, ~
Gã bỗng nhếch mép cười nói, "các ngươi có một canh giờ để dọn ra cái này tồi tàn ổ chuột,"
Tòa này bây giờ cổ kính Hầu phủ, trăm năm trước từng là một tòa nguy nga đồ sộ Công phủ, năm đó Dương Thục Linh vừa lên ngai hoàng hậu, nó được hoàng thất cho xây dựng để lấy lòng Dương Gia, lúc đó Dương Gia hay còn là An Nam đệ nhất thế gia, cũng là đệ nhất Võ Gia,
Vừa mới Dương Tùng Vân định nói ra ta khi nào mua, nhưng nghĩ lại tình thế trước mắt, bỗng nhiên đổi giọng, sau đó mừng rỡ nhìn về Dương Tùng Lâm, "Nhị Ca, bảo thạch tới, chúng ta ra xem đi,"
"Đúng vậy!"
Dương Tùng Lâm không biết phải nói gì, chỉ ho nhẹ một tiếng,
Nói xong, gã một cái vỗ tay, chỉ thấy hai gã Nguyên Linh sơ kỳ cường giả nhanh như ánh chớp lao vào đại sảnh, xuất hiện đứng hai bên gã công tử cung tay chờ lệnh,
Bảo thạch? (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Tùng Vân làm sao không biết Đường Sơn lần này là tới giúp Dương Gia giải vây, vì vậy một tiếng đa tạ này là thay Dương Gia nói lên đa tạ,
Dương Gia chúng nhân sắc mặt tái nhợt nhìn nhau, ai cũng nhìn ra trong mắt đối phương vẻ bối rối cùng sợ hãi,
Chì thấy gã công tử vẻ mặt trào phúng cười lớn, "Hầu Gia, ngươi tốt nhất thu lại khí tức nhỏ bé kia, nhắc ngươi một câu, đây là Dị Giới, Võ Giả thiên hạ, cũng không phải An Nam Quốc để ngươi Dương Gia lộng hành,"
Dương Tùng Vân đột nhiên bật đứng người dậy, "ta. . . bảo thạch tới?"
Chương 62: Dương Gia khốn cảnh
Nhưng mà, đúng lúc này một tiếng quát cất lên,
Gã công tử ở phía sau đi ra, gã khuôn mặt biến âm u thâm trầm, một bộ giận dữ nói: "đả thương ta thành vệ quân còn muốn đi?"
Đúng lúc này, đại môn mở rộng, Dương Tùng Lâm dẫn đầu Dương Gia chúng nhân đi ra,
Đường Sơn cười lớn một tiếng, cũng không có xoay đầu lại nói, "vị công tử này, khuyên ngươi một câu, người sống là cơ hội, chuyện đã không liên quan các ngươi, đừng cố tìm c·hết," (đọc tại Qidian-VP.com)
Gần trăm năm đi qua, theo thăng trầm lịch sử, từ khi đại hoàng tử Trần Quân bại cược, Dương Thục Linh hoàng hậu dần mất thế trong triều, Dương Gia cũng dần xuống dốc, tòa này phủ đệ cũng theo đó lụy tàn, bây giờ chỉ còn là một tòa cổ kính phủ đệ, nhìn có chút nghèo nàn,
"Đây vốn là một cái bẫy, một cái diệt tộc âm mưu," Dương Tùng Lâm nhẹ giọng chậm rãi phân tích rõ ràng trước mắt tình huống, "Lâm Gia cùng chúng ta Dương Gia vốn là không hợp, luôn nhăm nhe muốn diệt chúng ta Dương Gia, mười năm trước bỗng dưng mượn tân vương một đạo chiếu chỉ ban hôn, nằng nặc đòi cùng đại ca tôn nữ thông gia, ngoài mặt là xem như muốn cùng chúng ta giảng hòa, nhưng lại âm thầm cho người ép đại ca tôn nữ chạy, việc này đẩy Dương Gia chúng ta ở An Nam Quốc lâm vào tình thế khó khăn, bởi công khai kháng lại hoàng thượng ý chỉ, này giống như trực tiếp đánh mặt tân vương, chắc chắn sẽ bị trừng phạt, bây giờ ở đây Đức Ân Vương Gia lại cho người đến đòi chúng ta giao ra Dương Như Ý, tiếng là muốn đem nàng trở về Địa Tinh Cổ Giới hoàn thành hôn ước, nhưng ngày ngày cho quân đến đây thúc ép gây áp lực, thực chất bọn chúng là muốn ép điên chúng ta, để chúng ta ra tay s·át n·hân, từ đó có cớ gán tội để tước Dương Gia binh quyền và trực tiếp tiêu diệt chúng ta gia tộc,"
"Khụ, ~"
Ở trước đại môn An Hầu phủ, (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Sơn hiểu ý, vội quay ra sau chỉ tay về phía bảo thạch cười nói, "Hầu Gia, của ngài bảo thạch đặt hàng Tứ Hải Thương Hội đã vận đến, tất cả một trăm khối, mời ngài kiểm tra lại và xác nhận vào vận đơn,"
"Đứng lại !"
"Hầu Gia, chúng ta là vâng lệnh thành chủ đến đón Như Ý tiểu thư trở về An Nam Quốc, còn có, hôm nay cũng là hạn chót giao nạp bảo thạch, nếu không đúng hạn nạp đủ, tòa này phủ đệ của ngài là phải giao ra,"
Đột đội xe ngựa hai mươi bốn chiếc, mỗi chiếc vận theo bốn tảng đá to lớn, những này đá chính là bảo thạch, đứng xếp thành hai hàng dài ngay trước đại môn,
Đúng lúc này, một gã hạ nhân chạy vào bẩm báo, "Hầu Gia, ngài mua bảo thạch vận chuyển tới,"
. . . . .
Này ở đâu ra?
Ha ha, ~ (đọc tại Qidian-VP.com)
Chính Dương Tùng Lâm cùng chúng nhân còn lại cũng mộng,
"Nếu không đâu?" Dương Tùng Lâm ánh mắt lăng lệ nhìn gã công tử,
Nói xong, Đường Sơn quay sang Dương Tùng Lâm chắp tay, "Hầu Gia, nhà ta lão gia nói, hàng giao xong, mã xa để lại, ngài có thể tùy tiện dùng, tiểu nhân xin phép cáo từ,"
Mặc dù là người trầm tĩnh và sớm nhìn ra phía sau âm mưu, nhưng Dương Tùng Lâm trong mắt lúc này sát khí toát ra lạnh như băng, Nguyên Tinh hậu kỳ khí tức không chút nào kiềm chế bạo phát lan tràn,
Năm đó hoàng thất Trần Gia từng có cùng các Thế Gia đi tới Dị Giới có giao ước, Thế Gia tại An Nam Quốc mỗi năm không cần đóng thuế, nhưng Dị Giới Thế Gia phải giao nộp mười khối bảo thạch thay thế, mười năm giao một lần trăm khối để vận trở về An Nam Quốc, đây coi như một cuộc trao đổi đôi bên cùng có lợi,
An Nam Thành, An Hầu phủ,
Đám người nghe Dương Tùng Lâm phân tích xong, biểu lộ vô cùng ngưng trọng, lần này đứng trước diệt tộc nguy cơ, tất cả không thể không nghiêm túc suy nghĩ, cẩn trọng hành động,
Gã công tử quét ánh mắt châm chọc nhìn qua Dương Gia chúng nhân, nhìn thấy ai ai cũng biến sắc mặt, một bộ kiêng dè thì ra vẻ khoái ý cười lớn, "một khắc thời gian sắp hết, các ngươi còn không nhanh lên, đừng nói là ta không nhắc nhở, ta thời gian nhưng rất quý, không có ở chỗ này dây dưa lãng phí cùng các ngươi,"
"Chỉ tiếc, Dị Giới chiến trường và Địa Tinh Cổ Giới ngăn cách không gian, tin tức mười năm mới truyền qua, cũng không biết đại ca bây giờ là như thế nào, Dương Gia chúng ta có ngăn được hay không cơn sóng dữ này," Nói lời là Dương Tùng Lân, Dương Gia Tam Gia, Võ Đạo cảnh giới Nguyên Tinh trung kỳ,
"Năm đó đại hoàng tử tuy bại cược, dẫn đến hoàng hậu thất thế, nhưng bởi vì chúng ta Dương Gia quá mạnh, Trần Hưng dù lên ngôi quốc vương cũng không đủ lực ngoài sáng đánh đổ chúng ta Dương Gia, cái này sáu mươi năm qua, chúng ta Dương Gia nhân thủ dần bị quốc vương điều đến Dị Giới chiến trường, đây là cách hoàng thất bào mòn và làm suy yếu lực lượng gia tộc chúng ta, bây giờ cái kia một đạo ban hôn ý chỉ chính là nhát đao cuối cùng hạ xuống, muốn kết liễu Dương Gia, chúng ta buộc phải thận trọng ứng phó,"
Lúc nãy bọn họ là hùng hổ đi ra ngăn cản, nhưng bị mấy gã hắc bào nhân bạo phát đánh cho một trận, đến khả năng hoàn thủ cũng không có, nếu không phải đám này hắc bào nhân đột ngột dừng tay, bọn họ chắc là bị đ·ánh c·hết,
Dương Tùng Lập lời nói vừa dứt, chỉ thấy mấy vị ngồi trong đại sảnh ánh mắt đều trở nên lăng lệ nhìn về Dương Tùng Lâm, Hầu Gia, cũng là ở đây người lớn nhất, Võ Đạo cảnh giới Nguyên Tinh hậu kỳ, hiện đang ngồi ghế chủ vị,
Dương Tùng Lâm thân thể bỗng nhiên run nhẹ, vội vàng xếp lại thư cất vào tay áo, một tiếng quát lớn, "người đâu, mau đi tới kiểm tra bảo thạch, Tứ Hải Thương Hội đã đúng hạn giao hàng, các ngươi còn đứng ngơ ra đó làm gì?"
Dương Gia Ngũ Gia Dương Tùng Vân vỗ bàn quát lớn, "khinh người quá đáng,"
"Tiểu Vương Gia!"
Một ngày này, An Hầu phủ trước cửa xuất hiện một đám quân binh mấy trăm người, người người trên tay v·ũ k·hí sáng loáng, sắc mặt hùng hổ bao vây chật kín bên ngoài, vị thống lĩnh quân còn là hướng vào Hầu phủ quát lớn,
Bảo thạch?
Lúc này, An Hầu phủ đại môn đóng chặt, bên trong phủ, tại trong đại sảnh ngồi đó một nhóm hơn mười người, ai nấy trên mặt cũng đều sắc diện khó coi,
Đúng lúc này, một cái hộ vệ hấp tấp chạy vào quỳ xuống bẩm báo, "Hầu Gia, thành chủ phủ người tới, nói là muốn thu bảo thạch để chuẩn bị vận trở về An Nam Quốc,"
Nhìn thấy hai người mới đến trên thân khí tức mạnh mẽ, Dương Tùng Lâm bật đứng dậy, "Nguyên Linh cường giả!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.