Tinh Thần Biến
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 416. Quách Phàm
Hắc y thanh niên quát lên, trên thân có một cỗ khí thế của người bề trên.
Hắc Đồng hốt nhiên lên tiếng:
Hắc y thanh niên dường như rất vui.
Tần Vũ không sợ bát cấp yêu đế Lưu Đồ, nhưng hắn ngại phiền hà. Nghe thấy Tần Vũ nói một cách kiên định như vậy, trong mắt Hắc Đồng và Quách Phàm đều hiện lên một sự mất mát.
-Ngươi cái tên tiểu tử hỗn đản này, không ngờ dám đối với ta như thế. Ta nhất định phải khiến ngươi hối hận.
Hắc Đồng bất đắc dĩ nói:
-Ta ghét nhất kẻ dùng sức bức người, đặc biệt là cưỡng bức thân nhân của ta.
Hắc y thanh niên nói một cách hưng phấn:
Quách Phàm bỗng nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn hoảng hốt.
Quách Phàm hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ba đế cấp cao thủ:
Quách Phàm lúc này còn đang cảm thấy lâng lâng.
Một thanh âm rất đột ngột vang lên. Thanh âm rất bé, thậm chí đến cả Quách Phàm cũng không nghe ra. Hắn sửng sốt:
-Bất quá ta biết, đại bá ta bọn họ hiện giờ thực lực rất mạnh. Sẽ rất nhanh thôi thì chúng ta không cần phải sợ cừu nhân nữa.
-Quách Phàm này tốt xấu gì còn có thể dũng cảm đi lên một bước. Ngày đó ta ở cùng với Lập Nhi lâu như vậy mà không nói nổi một câu.
Hắc Đồng trừng mắt nhìn Quách Phàm, giây lát mới phản ứng:
Nếu Quách Phàm đó muốn kết đôi với Hắc Đồng, ít nhất Tần Vũ nghĩ rằng...mình sẽ tuyệt đối ủng hộ.
-Cô nương, cô vừa nói cái gì?
-Quách Phàm, ta sợ là chỉ có thể ở Lục Lam tinh thêm vài ngày nữa thôi. Nếu lần này không phải là đại bá...có lẽ ngay cả cơ hội đến Lục Lam tinh ta cũng không có.
Hiền hậu?
Bổn thể của thanh niên đó có lẽ chỉ là một yêu thú phổ thông trong Phi hùng nhất tộc, thậm chí còn không phải là thần thú.
Mặt Hắc Đồng đỏ lên. Chỉ là nàng lại lén nhìn Quách Phàm bên cạnh một cái. Trên mặt Quách Phàm có vẻ vui mừng. Hắn cũng đang lén nhìn Tần Vũ. Vừa rồi, ba đế cấp cao thủ cao vời trong mắt hắn không ngờ chỉ nháy mắt đ·ã c·hết:"Không biết đến ngày nào, ta mới có thể lợi hại giống như đại bá của Đồng Đồng!" Quyền đầu của Quách Phàm không khỏi nắm chặt lại.
Tần Vũ đã thấy hết từ đầu tới đuôi:
-Nàng tên Hắc Đồng sao? Hắc Đồng, Hắc Đồng, tên hay thật.
Quách Phàm cảm nhận được ánh mắt thân thiết của Tần Vũ khiến đáy lòng hắn dấy lên một trận ấm áp. Chỉ một lát, hắn tựa hồ như đã không còn chút sợ hãi nào với ba đế cấp cao thủ kia nữa.
-Cha ta a, là một hạ nhân trong tửu lâu ở một tinh cầu phổ thông tại Lục Lam tinh hệ. Nguyện vọng lớn nhất của cha ta là mong ta đạt đến cấp yêu vương. Như thế, ta mới được coi là đại nhân vật số một số hai ở tinh cầu của chúng ta.
-Nếu hôm nay ta mà sống nhục thì cả cuộc đời ta sẽ hối hận.
Chỉ thấy biểu hiện vừa rồi của Quách Phàm, Tần Vũ đã thích người thanh niên hiền hậu này rồi.
Quách Phàm thấp giọng nhẩm hai lượt, sau đó vội đứng lên:
"Chỉ nhìn nguyên anh của thanh niên này thì tu vi phải là của nhất cấp thiên yêu. Nhưng linh hồn cảnh giới của hắn lại đạt đến tam cấp thiên yêu. Điều này quả thực là kỳ quái quá." Trong đầu Tần Vũ hiện lên một tia nghi hoặc. Thực lực hắn hiện giờ rất mạnh nên những chi tiết về thanh niên kia chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấu được.
Tần Vũ cười nhạt nói:
-Ừm...cha mẹ ta có cừu nhân. Thực lực cừu nhân rất mạnh, hai người còn kém chút.
Nàng liền quay đầu lại ngẩng nhìn Quách phàm hỏi:
Trong lòng Quách Phàm cũng có sự không cam.
-Huynh to con, lần trước gặp mặt huynh còn chưa có biết tên. Huynh có thể nói cho ta biết huynh tên gọi là gì không?
Hắc Đồng mấp máy chiếc miệng bé, bất đắc dĩ nói.
Ngược lại, Hắc Đồng không có lo lắng. Chỉ nhìn Quách Phàm lúc này, nàng nhìn chăm chú b·iểu t·ình của hắn, tựa hồ như muốn đem cái b·iểu t·ình đó vĩnh viễn ghi nhớ lại trong tim:
-Lưu Cù thiếu gia chính là tộc trưởng thế hệ tiếp theo của Ưng tộc ta. Cô thân là tộc nhân của Ưng tộc, phải có trách nhiệm vì tộc hiến thân. Lưu Cù thiếu gia tuyển trúng cô, cô phải ưng theo. Đó là quang vinh của cô, nếu cô phản kháng...hậu quả đó sẽ không phải là cô có thể tiếp thụ được.
Hắc Đồng bỗng hỏi:
-Hảo tiểu tử, can đảm lắm.
Quách Phàm bỗng nhìn thấy một kiến trúc to lớn hơn trăm tầng. Thấy được hình tượng kiến trúc, hắn liền nhớ ra con đường. Chung quy hắn đã sống tại Lục Lam tinh một quãng thời gian.
-Ba khối hạ phẩm nguyên linh thạch đây.
Quách Phàm rất sảng khoái, trả tiền không có chút do dự nào.
Quách Phàm gật đầu:
-Ngươi coi thường ta thì cứ coi thường. Ta hiện giờ sẽ g·iết ngươi rồi. Dù cho có đoạt nữ nhân mà ngươi thích, thì ngươi có thể làm gì?
Hắc Đồng lúc này mới hài lòng ngồi lại:
Hắc Đồng nhẹ gọi vài tiếng.
-Da, con đã biết đại bá là tốt nhất mà.
-Ưng tộc, hơn nữa còn là thần thú của Ưng tộc. Thúc thúc, như thế phù hợp với yêu cầu nhỉ.
-Thật là thuần phác, bất quá so với ta năm xưa giỏi hơn nhiều.
Hắc Đồng đột nhiên đứng lên uyển chuyển đi ra ngoài:
Hắc Đồng đã đi vào bên trong, bỗng thấy thích một đôi.
Tay phải Quách Phàm tự nhiên nắm lại
Hắc Đồng vui vẻ đứng ở trước một cửa hàng bên đường, đang nhìn chăm chú những pho tượng trẻ con nhỏ bé ở đó. Các pho tượng ở cửa hàng phần lớn đều có đôi.
-Ngươi là ai? Chuyện của Ưng tộc ta ngươi cũng muốn quản sao?
Chương 416. Quách Phàm
-Cha mẹ cô không lẽ không cho phép cả chuyện đến Lục Lam tinh.
-Quách Phàm, theo ta ra ngoài đi dạo.
Ánh mắt Quách Phàm trầm mê, lắc đầu tiếp:
-Tên của con đường này ta không nhỡ rõ lắm, nhưng phương hướng của nó thế nào thì ta biết.
Ba người ầm ầm đổ xuống.
Hắc Đồng chọn ra một bức tượng nữ nhi, cười nói :
-A! Bao lâu như vậy, cuối cùng đã gặp được một người vừa mắt.
Hắc y thanh niên bật cười:
-Ngươi tên Quách Phàm hả? Ừm, khá lắm, tiểu tử.
-Đại bá, người cuối cùng đã chịu ra mặt.
-Đây là ta, đây là huynh.
Lão nhân nhẹ nói:
Trong mắt Quách Phàm lóe lên quang mang khó diễn tả được.
-Quách Phàm, chúng ta hiện giờ đi tới con đường nào vậy? Đã vòng vo mấy vòng rồi đúng không?
Quách Phàm tán gẫu với Hắc Đồng về quá khứ của mình, về bằng hữu người thân. Dần dần...đã qua nửa ngày rồi.
Quách Phàm, bản thể chỉ là yêu thú phổ thông của Phi hùng nhất tộc. Mẫu thân hắn sớm đã bị cừu nhân g·iết c·hết. Chỉ có phụ thân là còn sống. Nhưng phụ thân hắn, luận tu vi, thì không bằng hắn. Bản thân Quách Phàm lại hoàn toàn tiến bộ hơn, sau khi đạt tới thiên yêu cảnh giới, thì ly khai quê nhà đến tinh cầu lớn - Lục Lam tinh.
-Lão bản, hai bức điêu khắc này, ta mua.
-Ồ, cô nương, cô cũng là người của Ưng tộc ta?
Hắc Đồng giận mắng:
Hắc Đồng ngẩng đầu nhìn Quách Phàm, hốt nhiên nàng phát giác ra Quách Phàm lúc này không giống với con người hiền hậu lúc bình thường nữa. Nhưng hắn như vậy lại càng hấp dẫn nàng hơn.
-Da!
Hắc Đồng lầm bầm lung tung trong miệng mấy tiếng rồi cầm lấy hai bức tượng đỏ mặt đi ra.
-Hô!
Hai vị trung niên nhân đều dùng một loại ánh mắt thẩm tra hàng hóa nhìn Hắc Đồng, sau đó một người trong đó gật đầu nói:
-Đồng...ta có thể gọi cô là Đồng Đồng không?
-Ta ra đây.
-Quách Phàm, huynh nói chuyện đi.
Hắc Đồng mừng rỡ ôm lấy Tần Vũ.
Quách Phàm nhìn xung quanh, thì đột nhiên phát hiện ra...mình hình như đã lạc đường. Vừa rồi hưng phấn quá, cả người lâng lâng, đầu óc toàn suy nghĩ lung tung, căn bản không có nhìn đường, đi lòng vòng cũng là tùy tiện mà thôi.
Thanh niên hiền hậu vội hỏi:
Tần Vũ liền cười:
-Vậy mới tốt.
Hắc y thanh niên giống như là nghe thấy câu chuyện cười nào đó:
Một trung niên nhân phía sau hắc y thanh niên đạm nhiên nói:
Quách Phàm và Hắc Đồng đồng thời ngẩng đầu nhìn tới. Chỉ thấy một hắc y thanh niên dẫn theo hai trung niên nhân mỉm cười đi tới. Hắc y thanh niên đó chăm chú nhìn Hắc Đồng:
-Tiểu tử, qua cửa ải của ngươi?
-Quách Phàm ca ca, huynh căn bản không chống được bọn họ, vì sao còn muốn làm vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong tửu lâu, Tần Vũ đang xem kịch liền sững người.
-Bọn họ có thể g·iết ta, nhưng không thể khiến ta khuất phục bọn họ. Sâu trong đáy lòng, ta xem thường bọn họ, dù cho có c·hết.
"Tiểu tử ngốc. Hi vọng ngươi được nhẹ nhàng hơn ta phần nào a."
Dáng vẻ giận dữ của Hắc Đồng đích xác trông khả ái. Tần Vũ, Hầu Phí bọn họ đã từng nói qua như vậy, Hắc Đồng bình thường còn cao hứng khi nghe thấy điều đó, nhưng lúc này nàng chỉ thấy phẫn nộ thôi.
-Không nghe thấy thì thôi.
"Tiểu tử ngốc." Tần Vũ cười nhạt, rồi tức thì uống chén rượu:"Sống thoải mái vui vẻ, không có ai uy h·iếp áp bức, dù cho đạt đến đế cấp, cũng vẫn còn bị uy h·iếp a. Loại mục tiêu đó nhìn thì không xa, nhưng thực tế thì....ngươi có đến đế cấp cũng không đủ a."
Quách Phàm đột nhiên tới đứng trước người Đồng Đồng, ánh mắt ngưng lặng như nước:
Nhìn thấy Quách Phàm, Tần Vũ nghĩ lại bản thân khi xưa ở phàm nhân giới. Mình ban đầu không phải là lúc nào cũng muốn cho người thân được sống tốt, không phải chịu uy h·iếp ư.
-Ba khối hạ phẩm nguyên linh thạch.
-Thúi lắm.
Tần Vũ cười nói:
-Đồng Đồng đã là bạn gái của ta. Các ngươi nếu muốn c·ướp thì phải qua cửa ải là ta.
Quách Phàm nắm chặt hai tay, từ đáy lòng dâng lên một nỗi kích động khó mà ức chế.
-Quay về, không thể đợi thêm vài ngày nữa ư?
Hắc Đồng hốt nhiên quay đầu nhìn Quách Phàm, trong mắt đầy vẻ không muốn.
-A...
Thanh niên hiền hậu hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí đáp:
Quách Phàm trực tiếp quay đầu nói với lão bản:
Hắc y thanh niên cười tươi đáp:
Chỉ là lúc này, Quách Phàm đã ôm sự quyết tâm chấp nhận c·ái c·hết lại không hề lùi bước chút nào.
-Quách Phàm, ồ, Quách Phàm.
Trong lòng Quách Phàm run lên.
-Nhưng ta không muốn giới hạn mình ở một tiểu tinh cầu, do đó đã đến Lục Lam tinh. Ta vẫn luôn cố gắng tu luyện rất cố gắng...Ta tin tưởng, sẽ có một ngày, ta có được thành tựu.
-Tiểu cô nương. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Mục tiêu, ta không có mục tiêu xác định. Ta chỉ muốn không có người nào có thể áp bức ta hay người thân của ta. Để ta được sống cùng với người thân của mình một cách thoải mái vui vẻ. Nhưng ta biết ở tiên ma yêu giới, cái loại thế giới này, phải có đủ thực lực, do đó ta cần phải nỗ lực.
-Quách Phàm, hai đứa trẻ này, chúng ta mua nhé ?
Hắc Đồng trừng mắt, giận quát:
-Quách Phàm, huynh có mục tiêu không?
-Các ngươi đang làm gì vậy?
Hắc Đồng mấp máy miệng:
-Nữ tử này phù hợp quy định.
-Ta tin mấy người đại bá cô sẽ thành công.
-Ba người này thật quá đáng ghét.
Quách Phàm bên cạnh cũng cảm thấy bất diệu. Chỉ là hắn vẫn đứng bên cạnh Hắc Đồng như trước. Bất kể thế nào, hắn sẽ không trốn tránh.
-Cô nương, ta là 'Lưu Cù' của Ưng tộc. Bản thể chính là thượng cấp thần thú Thanh Hỏa Ưng. Dựa theo quy của trong tộc, ta với danh nghĩa là thượng cấp thần thú, bạn đời của ta cần phải là người của bản tộc, đồng thời phải là thần thú. Như thế khả năng con cháu của chúng ta là Thanh Hỏa Ưng mới lớn hơn.
Ba đế cấp cao thủ ở đây. Trước đây, đế cấp ở trong suy nghĩ của hắn là mức không thể đạt tới được.
-Thật là hung hăng. Bộ dạng giận dữ của cô quả là rất khả ái.
-Tiểu Đồng, tiểu tử đó đ·ã c·hết, chúng ta lưu lại đây cũng có điểm phiền phức, quay về thôi.
-Đồng Đồng, huynh muốn gọi sao thì gọi. Miệng là của huynh, ta khống chế không được.
-Quách Phàm, huynh xem, những pho tượng của cửa hàng này thật tinh xảo a.
Hắc Đồng bỗng hô lớn:
-Ồ, đúng rồi, ta đã nghĩ ra.
Đạt đến đệ thất tầng "Cửu Chuyển Ám Kim Thân" gân cốt toàn thân so được với hạ phẩm thần khí. Cả người Tần Vũ, vô luận là quyền cước thủ chỉ đều có thể coi như thần khí, hơn nữa lại là thần khí mà có thể tu phục rất nhanh. Với thực lực của hắn mà công kích, ba yêu đế kia, người mạnh nhất mới chỉ là ngũ cấp yêu đế, lại có thể sống sót được sao?
Hốt nhiên một đạo thanh âm từ không xa truyền lại.
Tần Vũ phẩy tay áo một cái, t·hi t·hể ba người liền hóa thành tro biến mất luôn.
Trước người Hắc Đồng, Quách Phàm hốt nhiên xuất hiện một nam tử lãnh tuấn. Chỉ là lúc này trên mặt nam tử đó thoáng mang một nét lúng túng.
-Bất quá, tiểu tử này có thể đi cùng chúng ta. Hắn ở lại đây, Ưng tộc truy ra, hắn chắc chắn sẽ phải c·hết.
Quách Phàm đã từng quyết định bỏ đi, nhưng đáy lòng hắn vẫn còn có một tia kỳ vọng.
Lúc bấy giờ, trong đầu Quách Phàm đang hiện lại cảnh tượng phụ thân đã nhắc nhở mình. Sự mong đợi của phụ thân đối với hắn, chính là ở ngày hôm nay...Quách Phàm nghiến răng, ánh mắt càng kiên định hơn.
Quách Phàm và Hắc Đồng sánh vai nhau đi trên đường, một lúc lâu cũng không biết phải nói cái gì.
Hắn thích Hắc Đồng, ngay từ lần đầu tiên khi Hắc Đồng rất tùy ý cho hắn một viên truyền tấn linh châu. Chỉ là quan hệ của hai người, cái đó...Quách Phàm biết thân phận của Hắc Đồng khẳng định không phải là nơi hắn có thể với tới.
Hắc Đồng bỗng hỏi:
-Không biết ai vừa nói, sau này sẽ không lý gì tới ta nữa nhỉ.
Tần Vũ hốt nhiên chỉ Quách Phàm:
-Đồng Đồng, cô hãy đi trước đi.
-Ngươi không bị hồ đồ chứ. Ngươi mới chỉ nhất cấp thiên yêu. Cô nương này so với ngươi còn mạnh hơn. Ngươi có biết tu vi của ta thế nào không? Nhất cấp yêu đế! Còn thực lực của hai vị thúc thúc ta? Bọn họ còn mạnh hơn ta nhiều lần.
-Ngươi nằm mơ đi!
Những người gặp qua hắn, phần lớn đều nghĩ như vậy. Nhưng vẻ hiền hậu chỉ là phương thức hành vi của Quách Phàm. Trên thực tế hắn rất thông minh, cái gì cũng hiểu.
-Không thể tiếp tục ở lại được.
Qua một quãng đường, thực lực hiện giờ của hắn đã tiếp cận cửu cấp tiên đế nói chung, nhưng hắn vẫn còn phải cố gắng nhiều.
-Ta tên Quách Phàm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắc Đồng tựa hồ cũng đã khôi phục lại sự hoạt bát trước đây:
-Ưng tộc, đến cả tộc trưởng Lưu Đồ của ngươi ta cũng không để tâm. Lại coi trọng ba đứa trẻ con các ngươi sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗi người đều có con đường của chính mình. Quách Phàm cũng vậy, có con đường của hắn.
Trong mắt hắc y thanh niên có nét nhạt nhẽo khinh thường.
Hắc Đồng tựa hồ như rất là cao hứng:
-Bồng! Bồng! Bồng!
Lúc này Hắc Đồng cười rất tươi.
Ba tàn ảnh đột ngột xuất hiện trước mặt ba ngươi kia, rồi ba tàn ảnh tức thì tiêu thất. Tần Vũ đã trở về vị trí ban đầu của mình, tựa như chưa từng di động qua vậy.
Quách Phàm nhìn Hắc Đồng đang ngẩng đầu cười lớn, hốt nhiên thấy hồi hộp trong lòng. Nhưng sâu trong đáy lòng Quách Phàm lại dâng lên một sự tự ti, hai tay nắm chặt lại.
-Ta tên Hắc Đồng.
-Quách Phàm, huynh xem, đứa trẻ này có giống huynh hay không? Cùng khả ái giống nhau.
-Quách Phàm, huynh có thể nói về cha mẹ huynh không?
Hắn sống không nổi trong Lam Tinh thành, chỉ có thể ở nơi hoang vu phía ngoài. Bình thường thì cắn răng khổ tu, mục tiêu của hắn chính là nỗ lực. Nỗ lực trở thành kẻ hơn người, để cho phụ thân hắn thấy tự hào, để cho bản thân không bị rơi xuống tầng lớp thấp nhất nữa.
Lúc này Quách Phàm còn chưa biết đang có một siêu cấp cao thủ chú ý tới mình. Hắn đang kích động, hưng phấn ở trong lòng, trên mặt thấp thoáng có nét cuồng nhiệt. Hắc Đồng thì lại càng không thể áp chế hơn, mặt đỏ như trái táo.
-Ta xin nhận lấy, được chưa?
Hắc Đồng nổi giận trông giống hệt như sự giận dữ của một tiểu sư tử:
Quách Phàm nghi hoặc nói:
Quách Phàm kiên định đáp:
Tần Vũ nhìn nhìn Quách Phàm:
Vừa nghĩ tới nghĩ lui, tiên thức của Tần Vũ vừa cẩn thận quan sát chuyện phát sinh giữa Hắc Đồng và thanh niên đó trong tửu điếm.
-Ta, ta không biết nói cái gì.
-Đại bá...
-Đại bá, nếu người cứ xem kịch như vậy, thì sau này con sẽ không lý gì tới người nữa! (đọc tại Qidian-VP.com)
Quách Phàm quay đầu nhìn Hắc Đồng, trên mặt đột nhiên thoáng hồng lên:
Ba khối hạ phẩm nguyên linh thạch, nghe ra thì rất là rẻ. Trên thực tế, bất quá hai bức điêu khắc mà thôi, nhưng nếu bình thường, Quách Phàm sẽ không thể bỏ ra ba khối hạ phẩm nguyên linh thạch để mua mấy thứ như tượng mà không có tác dụng gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.