Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tình Yêu Đắm Say Của Em

Đoạn Tiếu Tiếu

Chương 85: Minh Nguyệt gửi Tương Tư (Trăng sáng gửi tương tư) – Hoàn chính văn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85: Minh Nguyệt gửi Tương Tư (Trăng sáng gửi tương tư) – Hoàn chính văn


“Đây chính là lý do em nhất định phải chuyển đến trường khác sao?” Thầy vẫn không vui, vừa mở miệng đã mang theo sự bất mãn, nghiêm giọng hỏi Lâm Tương Tư: “Em để con bé đến Bắc Kinh rồi, vậy còn em? Em đi đâu?”

Sau đó, Tưởng Vân Phàm đuổi theo.

Dù có phần không tình nguyện, nhưng cuối cùng, Vương Minh An vẫn đeo kính lão, cẩn thận quan sát Lâm Tương Tư thật kỹ.

Dải lụa và bóng bay lơ lửng giữa các tòa nhà cao tầng, sân khấu trung tâm đã được dựng lên. Sau khi chụp ảnh tốt nghiệp ở đó, mọi người sẽ di chuyển đến hội trường để nhận bằng.

Đúng lúc này, Thiệu Minh Nguyệt vừa bước tới, chạm mắt với Lâm Tương Tư. Cả hai khẽ cười, đồng thanh đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hoa của em.”

Dòng người tản ra tạo thành một biển người rộng lớn, cô như một cánh én đen bé nhỏ, không thể chờ đợi mà lao thẳng vào vòng tay anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Thiệu Minh Nguyệt khẽ cười, đón lấy bó hoa từ tay anh, còn muốn nói gì đó thì Tưởng Trì và Thiệu Minh Dạ đã len qua đám đông bước đến. Cô nhìn thấy bố mẹ mình đang đứng cách đó không xa, đang mỉm cười nhìn họ.

“Nhìn mình này, nhìn mình này.” Tưởng Vân Phàm ghé sát đến trước mặt Thiệu Minh Nguyệt, “Son môi của mình có lem không?”

Lời đồn đại còn tan nhanh hơn những ngôi sao băng lấp lánh trên trời. Cuối cùng, chuyện đó khép lại khi Điềm Điềm chủ động xóa bài đăng, nhưng những tin đồn không hề dừng lại mà trái lại, vì hành động của cô ta mà càng lúc càng lan rộng.

Lâm Tương Tư rút tay ra từ phía sau lưng Thiệu Minh Nguyệt, bó hoa baby breath’s xanh lấp lánh giọt sương sớm. Anh khẽ cười, nói: “Chờ đến ngày cưới của chúng ta, anh sẽ chuẩn bị một lễ cưới lớn hơn, sẽ có nhiều người đến chúc phúc cho chúng ta hơn.”

Anh ôm cô xoay một vòng trên không trung rồi đặt xuống đất. Vừa mới thả cô ra, một giọng nói lành lạnh lập tức vang lên.

“Hừ.” Giáo sư già gần như tức đến lệch mũi, “Trường của em—”

An Tĩnh liếc nhìn cô, “Chỉ cần cậu cứ học mãi, chúng ta vẫn còn có thể tốt nghiệp.”

Ông xem Thiệu Minh Nguyệt như học trò của mình, che chở như một đứa trẻ, rõ ràng mang dáng vẻ của một bậc trưởng bối bảo bọc học trò hết mực.

Nghe vậy, An Tĩnh cũng có chút cảm xúc, cô ấy nhìn chăm chú vào từng ngọn cỏ, từng tán cây trong khuôn viên trường, không nói gì thêm.

Cô quay sang Lâm Tương Tư, dịu dàng nói: “Sau này chúng ta có nhiều thời gian để nói về chuyện này.”

Thầy mặc một bộ quần áo đã có chút cũ kỹ, giản dị nhưng sạch sẽ, cổ áo đã bạc màu vì giặt nhiều. Khóe môi cụp xuống, nhưng thực ra, ngoài những lúc bàn luận học thuật, thầy là một người rất hiền từ và dễ gần.

Lâm Tương Tư càng cau mày chặt hơn: “Có chuyện gì mà anh không biết sao?”

HOÀN CHÍNH VĂN

Một lát nữa là đến giờ huấn luyện buổi tối, cô vẫn chưa quen ai khác, mà Tưởng Vân Phàm và Điềm Điềm lại không mang theo điện thoại, cô đành vội vàng viết một mảnh giấy, run rẩy đỡ An Tĩnh dậy.

Tà áo lễ phục cử nhân bay phấp phới, căng lên trong gió. Lâm Tương Tư không né tránh, cũng không do dự, vững vàng đón lấy cô.

“Ê, mọi người ở đây à!” Ngạn Hân chạy đến, hớt hải nói: “Lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi, mọi người mau vào chỗ đi!”

Giờ phút chia ly đã đến, cũng không nên để những chuyện khác ảnh hưởng đến tâm trạng.

Mặt trời tháng Sáu rực rỡ và nồng nhiệt, như thể đang ban tặng cho mỗi người một tương lai rạng ngời. Nhìn ánh nắng vàng ươm rót xuống người họ, Lâm Tương Tư bỗng cảm thấy, khoảnh khắc này chính là thời điểm đẹp nhất.

Cô ta cắn môi, nhanh chóng nói ra một câu: “Xin lỗi.”

“Chà chà chà, dính nhau ghê quá đấy.” Tưởng Vân Phàm tiến lại gần, vẫy vẫy chiếc mũ trên tay, trêu chọc họ, “Hôm nay là lễ tốt nghiệp, không phải lễ cưới của hai người đâu, tiết chế một chút đi nào!”

Từ học kỳ này, cô ấy không còn cắt tóc nữa, bây giờ tóc đã dài đến ngang vai, trang điểm lên trông càng ra dáng một cô gái.

Chính văn đến đây là kết thúc rồi, vẫn còn vài chương ngoại truyện, mình sẽ cập nhật dần dần.

Đi được nửa đường, An Tĩnh vẫn còn đau nhưng chưa đến mức không chịu nổi, vậy mà cô lại bật khóc trước, khóc đến trời long đất lở, suýt chút nữa khiến cả hai cùng té ngã mấy lần.

“Sẽ tiếp tục tốt nghiệp, nhưng như thế thì không còn là chúng ta cùng nhau nữa.” Thiệu Minh Nguyệt mỉm cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không có gì.” Thiệu Minh Nguyệt ngắt lời Điềm Điềm, “Chỉ là một chuyện nhỏ thôi.”

Thế nhưng câu chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó, dừng lại trong vô số lời bàn tán của mọi người rồi cuối cùng bị những câu chuyện khác vùi lấp.

Anh ôm bó hoa, đứng dưới khán đài dõi theo cô. Không biết từ khi nào, Thiệu Minh Dạ lại đứng cạnh anh, tò mò nhìn bó hoa trên tay anh, cuối cùng cậu không nhịn được mà hỏi: “Bó hoa này có ý nghĩa gì đặc biệt không? Sao lần nào anh cũng tặng vậy?”


Anh ngước mắt, mỉm cười dịu dàng: “Mừng em tốt nghiệp.”

“Là em chọn.” Thiệu Minh Nguyệt hơi xấu hổ, ngước mắt lên, “Thầy đã giúp em đề cử trường đó, nhưng em phát hiện trường này gần hơn nên đã giúp anh ấy đăng ký vào đây.”

Giờ nghĩ lại, mọi chuyện cứ như mới xảy ra hôm qua.


Nhưng không phải bây giờ, cũng không phải là hôm nay.

Vì hôm nay là một ngày quá đặc biệt.

Điềm Điềm giật mình ngẩng đầu, khó tin nhìn Thiệu Minh Nguyệt: “Cậu chưa nói gì hết sao?”

Lâm Tương Tư nghiêng đầu, mỉm cười giơ bó hoa trong tay lên cho cô xem.

Minh Nguyệt gửi Tương Tư.

Cô vẫn còn nhớ buổi tối hôm huấn luyện quân sự ấy, lúc cô vừa về đến ký túc xá thì thấy An Tĩnh mặt mày tái nhợt, từ trên giường leo xuống rồi bất ngờ ngã nhào dưới chân thang, khiến tim cô suýt nữa ngừng đập.

“Tương tư.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Tương Tư đến vừa đúng lúc bắt trọn khoảnh khắc chụp ảnh tập thể của năm học Thiệu Minh Nguyệt. Cô đứng hơi lệch về bên trái ở hàng thứ hai, đang chỉnh lại tóc trước ống kính. Đúng khoảnh khắc màn trập bấm xuống, cô liền nhìn thấy anh giữa đám đông.

Lâm Tương Tư thoáng sững sờ, quay đầu nhìn cô. Thiệu Minh Nguyệt cong môi, lần này cô không còn chối cãi nữa mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nở ra một nụ cười ngọt ngào.

Chương 85: Minh Nguyệt gửi Tương Tư (Trăng sáng gửi tương tư) – Hoàn chính văn

“Đúng vậy, mình chưa bao giờ trang điểm kỹ thế này.” Tưởng Vân Phàm cảm thấy hôm nay ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, giọng nói mềm mại dịu dàng.

Chớp mắt đã đến mùa tốt nghiệp, sáng ngày lễ tốt nghiệp, khắp trường toàn là người mặc lễ phục cử nhân qua lại.

Đã rất nhiều lần trong lúc viết, mình muốn buông bỏ, nhưng cuối cùng vẫn có một niềm tin nào đó khiến mình không thể đặt bút xuống.

Duyên đến thì gặp lại nhé~

Chưa kịp đợi họ dừng lại, một bóng người khác vội vã đi đến.

Lâm Tương Tư hơi cúi đầu, khẽ báo tên trường mình đã chọn.

Họ đã cùng nhau yêu thương nơi này, đã nắm tay đi qua cả một mùa xuân hạ.

“Là—”

Mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với các bạn, vạn sự như ý. Mong rằng chúng ta vẫn còn có thể gặp lại.

Cảm ơn tất cả những ai đã đọc bộ truyện này, cảm ơn những người đã đồng hành cùng mình đến tận đây. Mình thực sự rất biết ơn vì các bạn đã chấp nhận một mình vẫn còn nhiều thiếu sót, và cũng cảm ơn vì các bạn đã yêu thích câu chuyện không hoàn hảo này. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thật tốt quá, chúng ta sắp tốt nghiệp rồi.” Thiệu Minh Nguyệt cảm thán.

“Chuyện gì đây?” Lâm Tương Tư nhíu mày, “Đã xảy ra chuyện gì à?”

Điềm Điềm cúi đầu, gần như lao thẳng đến chỗ họ.

Mọi người xung quanh vẫn giữ vẻ thản nhiên, dường như chỉ có cô ta là người ngạc nhiên.

“Không.” Thiệu Minh Nguyệt giơ tay chạm nhẹ vào khóe môi cô nàng, “Không quen à?”

Thiệu Minh Nguyệt mỉm cười với cô nàng rồi nghiêng đầu nhìn An Tĩnh. Chiếc mũ cử nhân được cô ấy cầm trong tay, dáng đi thong thả, khoan thai, trông thật đẹp mắt.

Thầy nắm lấy tay Thiệu Minh Nguyệt, nhìn cô thật lâu. Ánh mắt chợt dịu xuống, thầy khẽ cười: “Sớm đã nghe con bé nhắc về em rồi.”

“Hả? Vậy sao? Nhanh vậy à?” Thiệu Minh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo đi, bàn tay trắng nõn đưa lên giữ chặt mũ tốt nghiệp, tua rua trên nón đung đưa không ngừng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những tâm tư nho nhỏ của cô, Vương Minh An hiểu rất rõ. Thầy hừ một tiếng: “Bảo sao lúc trước em lại siêng năng như thế, mấy trường em chọn đều gần chỗ này phải không?”

(Trăng sáng gửi tương tư).

Đây có thể coi là câu chuyện đầu tiên mình viết một cách hoàn chỉnh. Có lẽ nó không được hay như mình từng kỳ vọng, nhưng mình nghĩ cũng không tệ, bởi vì mỗi câu chuyện đều có ý nghĩa riêng của nó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85: Minh Nguyệt gửi Tương Tư (Trăng sáng gửi tương tư) – Hoàn chính văn