Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6


Còn về câu anh vừa nói… có ý gì?

Anh cũng chẳng ép, chỉ nhàn nhạt đáp vài chữ:

“… Nhận! Bạch Lộ – tài xế riêng, xin hân hạnh phục vụ quý khách!”

Cái người này sao mà tâm trạng thay đổi thất thường vậy chứ!?

Tôi chẳng thèm nghĩ đã lắc đầu từ chối ngay: (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ấy kích động đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

“Bạch Lộ.”

12. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 6

**“Lát nữa tôi uống rượu, em đưa tôi về.”**

“Không phải anh nói hôm nay bận, không đến được sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ không xa, ánh mắt lạnh lùng và đầy dò xét của Giang Hiên cứ thi thoảng lại quét về phía tôi.

Còn chưa kịp để tôi phủ nhận, Giang Hiên đã khẽ nhướng mày, thản nhiên đáp một câu mập mờ:

Giang Hiên thản nhiên nói:

“Vậy nên em mới đeo nó vì nghĩ tôi sẽ không đến à?”

Nhưng chưa kịp thở phào, điện thoại tôi rung lên.

Tôi muốn chuồn đi, nhưng lại bị bàn tay to lớn của Giang Hiên giữ chặt lấy cổ tay.

11.

Khi tôi lúng túng ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ hỏi nhỏ:

Tin nhắn từ Giang Hiên:

**“Qua đây.”**

Rất nhanh sau đó, mọi người đều tản ra, lần lượt đi vào trong sảnh tiệc.

**“Anh gọi tôi qua làm gì vậy?”**

Một vạn tiền lái xe, không nhận thì đúng là đầu óc có vấn đề!

Tôi không dám đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi liếc nhìn chiếc vòng tay, có chút xấu hổ.

So với vẻ mơ hồ của tôi, Tiểu Khê phản ứng còn nhanh hơn.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ như không để ý.

Anh cúi người, nhìn tôi chằm chằm, giọng trầm thấp:

Ánh mắt Giang Hiên thoáng sắc lại, xen lẫn một tia nguy hiểm.

Ngoài việc giúp tôi giải vây trước mặt người khác, tôi không dám nghĩ xa hơn.

Tôi liếc lại, bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm…

Vài tiếng huýt sáo vang lên xung quanh, còn sắc mặt Thẩm Thiển Thiển thì đen sì, nhưng không dám hé nửa lời.

“Hai người các cậu… có phải là…?”

“Chỉ là đến nhận chút hỷ khí của cậu thôi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ tìm một chỗ xa nhất ngồi xuống.

Thôi được, tôi đầu hàng.

**“Một vạn tiền công, nhận không?”** (đọc tại Qidian-VP.com)

Sắc mặt anh đen dần theo từng giây, cuối cùng quay người bỏ đi không nói thêm gì.

**“Tôi thấy chỗ này ngồi khá thoải mái mà…”**

Tôi nhíu mày, quay đầu nhìn anh một cái, nhưng vẫn không nhúc nhích.

**“Lại đây ngồi.”**

Tin nhắn tiếp theo ngắn gọn lạnh tanh:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6