Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tô Vàng Nạm Ngọc

Bố Đinh Lưu Ly

Chương 33

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33


Chương 33 (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Tâm Ngọc sợ Lý Tấn biết lại trách móc Bùi Mạc, mặt liền tỉnh bơ rút tay áo về, cười cười: “Không có gì, là do mai nãy đi không chú ý bị cái đinh nơi cửa quán đường Tử Thượng làm rách.”Cũng may Lý Tấn không nghĩ nhiều, cũng không nhìn ra vết cắt chỉnh tề đó là do binh khí gây nên. Hắn “à” một tiếng, nghiêm túc nói: “Cái tên nô lệ bánh bèo của muội cũng vô dụng lắm ấy, lần sau ra ngoài mang thêm nhiều thị vệ chút.”“Hắn tên là Bùi Mạc, không phải “bánh bèo” cũng không phải là “nô lệ”.” Lý Tâm Ngọc bất mãn phản bác.Nàng vén rèm lên, thấy Bùi Mạc đang cưỡi một con ngựa thẫm màu, nhìn nghiêng đẹp trai vô cùng. Tựa hồ cảm nhận được Lý Tâm Ngọc đang nhìn mình chăm chú, hắn ở trên lưng ngựa quay lại, mỉm cười nhìn nàng.Lúc hắn cười, độ cong trên khóe miệng làm tim người ta đập thình thịch.“Hừ, cái gì chứ.” Lý Tấn đứng dậy hạ màn rèm xuống, ngăn tầm mắt của Lý Tâm Ngọc, tức giận nói: “Không phải nói gì chứ, muội đối với tên kia cũng không hề đề phòng dù chỉ một chút? May mà hôm nay chỉ bị cắt hỏng xiêm y, nếu là làm tổn thương muội, kể cả hắn có 10 cái đầu ta cũng chém sạch.”Nghĩ tới việc bị đâm ở Tiên Đô, Lý Tâm Ngọc vẫn thấy rùng mình. Nếu là ngày xưa, nàng nhất định chạy đến trước mặt phụ huynh khóc lóc kể lể, nhưng ngày hôm nay dính đến Bùi Mạc, nàng không muốn hắn bị liên lụy, chỉ có thể im lặng đem uất ức nuốt lại trong bụng.Cũng trách chính mình nhất thời lơ là, không hề nghĩ tới bên ngoài nguy hiểm vậy.Lý Tâm Ngọc vung tay, không chút thành ý nói: “Ai da, biết rồi biết rồi mà.”Lý Tấn thấy nàng qua loa như vậy không khỏi có chút đau lòng. Hắn cuối cùng cùng cảm nhận sâu sắc tâm trạng lão thái phó khi thấy hăn lơ là đọc sách rồi…Hừ! Đều do cái tên họ Bùi kia, vừa xuất hiện đã khiến muội muội bỏ rơi hắn! A, nam hồ ly tinh!Một con chim bồ cây trắng bay qua báo điềm bình an, mây tan xuất hiện ánh sáng chiếu lên tuyết đọng. Xe ngựa lăn bánh chậm rãi hướng về hoàng cung.Mà cùng lúc đó, dinh thự nào đó bên trong thành Trường An đang ấp ủ một trận phong ba.Trong nội thất tăm tối, một nam nhân mặc áo choàng cao lớn uy nghiêm, trầm mặc đứng thẳng. Trước mặt hắn là một bức tường, treo nửa bức chân dung…Đúng, nửa bức____nửa kia đã bị cắt đứt, chỉ để lại một nữ tử ngoái đầu nhìn lại.Nam nhân chấp ba nén hương lạy ba lạy, đem hương c*m v** lư, lại đứng chắp tay như có điều suy ngẫm.“Nghe nói Tương Dương công chúa âm thầm điều ra cái c·h·ế·t của Ngô Hoài Nghĩa?” Một lát, nam nhân mở miệng, âm thanh ám ảnh như độc xà.“Vâng, thưa chủ nhân.” Một tên thích khách quỳ trên đất nói: “Nàng ta rất cẩn thận, có vẻ như có sẵn chuẩn bị mới đến.”“Nhưng nàng ta không biết, D·ụ·c Giới Tiên Đô khắp nơi đều là người của chúng ta.” Nam nhân trầm ngâm, một lúc lâu mới nói: “Chuyện hôm nay nếu nghĩ kỹ lại, ngược lại có vài phần kỳ lạ. Không dưng bức vẽ mất tích hai mươi năm lại hiện thân ở đấu thú trận, bại lộ trước mặt mọi người, trùng hợp hấp dẫn được sự chú ý của Lý Tâm Ngọc, khiến bức tranh rơi vào tay nàng ta….Tất cả chuyện này như là có ai đó tỉ mỉ dàn xếp.”“Dàn xếp?” Tên thích khách ngẩng đầu “Ý ngài là?”“Có người tính kế ta lẫn Lý Tâm Ngọc, muốn ngồi xem trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.” Nam nhân nở nụ cười cổ quái: “Ha, hay cho một phép tính toán, ta xem như gặp đúng đối thủ rồi!”“Chủ nhân, vụ tế tự cũng đã hơn một tháng, triều đình đã buông lỏng cảnh giác. Có cần thuộc hạ động thủ kết liễu Hạ Tri Thu lẫn Tương Dương công chúa?”“Ngô Hoài Nghĩa đã c·h·ế·t, vụ đan dược coi như hết, Hạ Tri Thu cũng không đáng ngại. Có điều, Lý Tâm Ngọc lại là mối phiền phức lớn…” Nam nhân híp híp mắt, than thở: “Mấy tháng trước con ngựa điên không làm nàng ta ngã c·h·ế·t trái lại càng trở nên thông minh, cũng càng thâm sâu. Nàng ta cực kỳ giống Trịnh Uyển Nhi năm đó, nếu không sớm loại bỏ, e rằng khó bình nổi oán hận trong lòng người đã khuất.”“Thuộc hạ đã rõ!” Thích khách ôm quyền : “Vậy thuộc hạ đi thông báo với quân cờ an bài sẵn trong cung, đợi hắn tìm cơ hội ra tay.”“Ừ.” Tựa hồ nhớ ra cái gì, nam nhân chuyển sắc mặt, hỏi: “Khoan đã, ta từng hỏi về tên thuộc hạ bên cạnh công chúa, đã tra ra chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tâm Nhi, sao tay áo muội lại rách thế?” Bên trong xe ngựa hồi cung, Lý Tấn kéo bên tay áo Lý Tâm Ngọc, nghi ngờ hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33