Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Hoàng hôn rực cháy

Chương 14: Hoàng hôn rực cháy


Chức nghiệp giả phổ thông, chỉ số thuộc tính thể chất ở cấp 20, 21 không quá 2,500, thậm chí thấp hơn, với sức mạnh vượt trội và thiên phú tăng cường, Chu Minh đem đám người này dùng một phát bắn vẫn có khả năng g·iết c·hết.

Chu Minh vừa rồi còn chần chừ vì nghĩ rằng bản thân sẽ g·iết người vô tội, ảnh hưởng đến lực lượng sau này của nhân tộc.

Nhưng đám người này ngược lại không s·ợ c·hết, thẳng thắn nói ra thân phận của mình, vừa hay hợp ý hắn.

Đám người này là t·ội p·hạm truy nã, từ sớm đã bị trục xuất khỏi Đế Quốc Thần Việt, không thể ra vào thành trì, lại ở ngoài khu vực hoang dã cấp thấp lén lút g·iết hại chức nghiệp giả đi lịch luyện bên ngoài, hòng c·ướp đoạt tài nguyên.

Chu Minh nhìn qua một lượt, tổ đội trộm c·ướp kiêu ngạo, thậm chí còn không phòng bị, tin rằng một mình Kiếm Sĩ cấp 22 đã đủ sức g·iết c·hết hắn.

Trái lại, Chu Minh chẳng hề tỏ ra chút hoảng hốt hay sợ hãi, khiến cho tên thủ lĩnh cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp bởi tên chức nghiệp giả cấp thấp ngồi trước mặt.

Lúc này hoàng hôn dần chuyển tối, chẳng mấy chốc nữa đêm đen sẽ kéo tới, đám người không muốn thu hút đám quái vật, tên Kiếm Sĩ lại muốn từ từ ăn tươi nuốt sống, h·ành h·ạ hắn.

Chẳng qua không đợi được nữa, mọi người đều gấp gáp muốn rời đi, tên Kiếm Sĩ nhanh chóng cầm thanh kiếm cũ nát lên lao tới trước mặt Chu Minh.

Chém Đôi.

Tên chức nghiệp Kiếm Sĩ sử dụng kỹ năng, thanh kiếm cũ nát phát ra chút ánh sáng mờ nhạt hướng tới chỗ Chu Minh đang ngồi.

"Tên nhóc ngạo mạn, c·hết đi!"

Giọng nói của hắn lớn, vừa hét vừa lao lên, đám người đứng phía sau nhếch mép cười khinh, chuẩn bị xoay người rời đi.

Chỉ là, chưa đầy một giây, sắc mặt đám người còn lại hiện lên vẻ bàng hoàng, trừng to mắt, kinh ngạc nhìn vào lỗ thủng trên đầu của tên Kiếm Sĩ.

Chức nghiệp giả Mục Sư bỗng đưa tay sờ lên mặt, trên tay nhanh chóng thấm ướt v·ết m·áu, đau đớn kêu lên, cơ thể không ngừng run rẩy.

Vừa rồi viên đ·ạ·n xuyên qua đầu tên thủ lĩnh rồi sượt ngang mặt hắn, nếu không phải vị có chút trí lệch về bên trái, đừng nói là chảy máu, ngay cả tính mạng cũng không giữ được.

"Chuyện, chuyện gì vậy?"

"Hắn c·hết rồi sao?"

"Không thể nào, Tần Bình Phong là chức nghiệp giả Kiếm Sĩ cấp hai mươi hai, tuyệt đối không thể c·hết trước tên chức nghiệp giả cấp mười một kia được!"

"Mẹ kiếp! Tần Bình Phong, ngươi đừng đùa nữa...?"

Còn chưa nói hết, một tên chức nghiệp Kiếm Sĩ khác bị một viên đ·ạ·n bắn xuyên thủng, lần này vị trí bị thủng là tim, ngay giữa trái tim, lỗ thủng có thể nhìn xuyên qua hướng đối diện.

Sắc mặt của đám người lần nữa trầm xuống, tay chân cùng thân thể run rẩy liên hồi, đến mức không cầm nổi v·ũ k·hí trên tay, vô thức lùi lại về sau.

Mà thứ khiến bọn họ kinh ngạc hơn, chính là hai tên Kiếm Sĩ toàn thân bỗng b·ốc c·háy dữ dội, trong nháy mắt hóa thành đống tro tàn.

"C- Chạy... chạy đi!!!"

Một trong số đám người c·ướp b·óc bất ngờ hét lớn, cả đám người đồng loạt xoay người, co chân hoảng hốt bỏ chạy.

Chu Minh lạnh lùng chĩa s·ú·n·g về phía từng người bọn họ, thanh âm tiếng s·ú·n·g vang lên nhè nhẹ bên tai như cơn gió thổi mạnh, viên đ·ạ·n b·ốc c·háy xuyên thẳng qua trái tim của đám người, thủng một lỗ và bắt đầu b·ốc c·háy.

Hai chức nghiệp giả Thủ Vệ bị nhắm tới đầu tiên, tránh cho họ có thời gian tạo hộ thuẫn phòng ngự, viên đ·ạ·n xuyên qua áo giáp, thủng một lỗ ngay tim, ngay cả Thủ Vệ phòng thủ cao cũng không thể chống đỡ nổi, bất lực để bản thân từ từ cháy trong biển lửa, đau đớn kêu rào.

【 Kỹ năng Viên Đ·ạ·n Tử Thần được tái kích hoạt 】

Ngay khi bảng thông báo hiện lên, Chu Minh kích hoạt lại kỹ năng Viên Đ·ạ·n Tử Thần, lập tức bắn phát đ·ạ·n vào người đầu tiên trong sáu người đang bỏ chạy.

Một đám trộm c·ướp chuyên đi c·ướp c·ủa người khác, bây giờ lại hoảng hốt bỏ chạy, sợ hãi trước một chức nghiệp giả cấp thấp lần đầu ra ngoài hoang dã.

Chu Minh chỉ đơn giản bắn những viên đ·ạ·n về phía đám người đang bỏ chạy, thậm chí không cần chờ đến kỹ năng hồi lại, tuy không thể g·iết trong một lần nhưng nhiều lần thì chắc chắn đối phương sẽ c·hết c·háy theo thời gian, thật sự không còn cách nào để sống sót.

Hắn cũng chẳng gấp gáp, từ từ g·iết c·hết từng người, khi nào kỹ năng được tái kích hoạt lại thì tiếp tục sử dụng, g·iết c·hết từng người trong đám trộm c·ướp còn sót lại.

Chẳng mấy chốc từng người từng người b·ốc c·háy, đau đớn kêu gào trong vô vọng, cảm thấy bản thân đã chọn sai mục tiêu, nhưng bây giờ không thể đi lại nước cờ, thật sự quá xem thường chức nghiệp giả tân thủ rồi, cái giá phải trả quá đắt.

Tám người dưới ánh hoàng hôn rực c·háy d·ữ d·ội, vài giây sau liền cháy rụi thành đống tro tàn rồi theo gió bay đến phương xa, hoàn toàn chẳng còn lại chút xương cốt nào.

Hiệu ứng rực cháy này nói rõ vừa rồi Chu Minh không thể g·iết c·hết bọn họ ngay lập tức, viên đ·ạ·n tuy xuyên qua tim nhưng bọn họ vẫn chạy được, phải bắn liên tục mấy phát đ·ạ·n và chờ kỹ năng Viên Đ·ạ·n Tử Thần được tái kích hoạt.

Chỉ là kỹ năng bị động Đ·ạ·n Lửa thiêu đốt bọn họ nên mới sinh ra hiệu ứng rực cháy, khiến bọn họ cháy rụi và c·hết dần theo thời gian, thậm chí không cần chờ kỹ năng hồi lại, giống như một loại kỹ năng h·ành h·ạ người khác và không cho bất cứ cơ hội sống sót nào, thật sự thiên thú của hắn quá bá đạo, đến hắn cũng ngạc nhiên trước sự kinh khủng của chính mình.

Toàn bộ mười t·ên c·ướp đã bị hắn g·iết c·hết, đồng thời trước mặt hiện lên rất nhiều bảng thông báo.

Chức nghiệp giả sau khi c·hết sẽ rơi ra toàn bộ vật phẩm mà mình sở hữu, vật phẩm tự động thu về không gian trữ vật của người tiêu diệt, nhưng không thu được điểm kinh nghiệm từ bọn họ.

【 Kiếm cuồng huyết 】

【 Phẩm chất: Ưu Tú 】

【 Sức mạnh +50 】

【 Nhanh nhẹn +50 】

【 Thể chất +25 】

【 Tăng thêm 5% uy lực kỹ năng chức nghiệp Kiếm Sĩ 】

【 Mỗi đòn t·ấn c·ông tăng 5 thuộc tính sức mạnh, tối đa 10 cộng dồn, mỗi cộng dồn kéo dài 5 giây 】

【 Trên cấp 20 có thể sử dụng 】

...

【 Pháp trượng tinh thể 】

【 Phẩm chất: Ưu tú 】

【 Tinh thần +100 】

【 Thể chất +25 】

【 Tăng thêm 5% uy lực kỹ năng chức nghiệp Pháp Sư 】

【 Giảm 10% thời gian hồi kỹ năng 】

【 Trên cấp 20 có thể sử dụng 】

...

【 Áo giáp báo vương 】

【 Phẩm Chất: Ưu Tú 】

【 Thể chất +150 】

【 Tăng thêm 5% hiệu quả phòng ngự của bất kỳ kỹ năng 】

【 Giảm 5% sát thương nhận vào 】

【 Trên cấp 20 có thể sử dụng 】

Chu Minh xem xét qua không gian trữ vật một hồi, ngoài kiếm, pháp trượng, áo giáp và khiên, còn có trường cung và sách phép, toàn bộ đều là phẩm chất Ưu Tú.

Đống v·ũ k·hí này đối với hắn không có tác dụng, ngược lại đem đi bán cũng được hơn mấy trăm triệu, thậm chí cả tỉ đồng nếu có phú ông phú bà nào đó mua cho con cháu trong nhà.

Thế giới thay đổi, không gian trữ vật giống như túi thần kỳ, tùy thời điểm có thể lấy ra vật phẩm mong muốn, cũng cất trữ được nhiều vật phẩm và đồ ăn, cho nên ra ngoài không cần mang theo túi đựng đồ hay ba lô rườm rà.

Dù sao vật phẩm cũng tự động thu về không gian trữ vật mỗi khi tiêu diệt quái vật, nếu trong tổ đội thì khác đi một chút, vật phẩm chia đều cho thành viên trong đội, vật phẩm cao cấp hơn sẽ do người có cống hiến khi g·iết quái cao nhất nhận.

Chỉ tiếc một điều, vật phẩm rơi ra từ chức nghiệp giả không nhận tăng phúc từ thiên phú, thăng thêm một cấp bậc cho v·ũ k·hí, vẫn giữ nguyên phẩm chất ban đầu.

Thiên phú cấp 1 nên tỉ lệ vẫn còn tương đối thấp, lại có chút xui xẻo nên không thể thăng cấp phẩm chất vật phẩm, dù sao có được vật phẩm đã tốt lắm rồi, kiểu gì cũng sẽ may mắn thăng cấp vật phẩm lên một bậc khi tiêu diệt đám quái vật ngoài kia.

Chu Minh ngẫm nghĩ một chút, vừa rồi bản thân đủ sức g·iết c·hết chức nghiệp giả trên cấp 20 trong một đòn t·ấn c·ông kèm theo hiệu ứng, như vậy không sợ quái vật trên cấp 20 nữa, hoàn toàn thoải mái đi lại trong rừng.

Hơn nữa, kỹ năng Đ·ạ·n Lửa còn giúp hắn thu dọn tàn cuộc, không phát hiện bản thân g·iết người hay thu hút người và quái vật khác tới, trực tiếp phi tang hiện trường.

Nhưng mà, chuyện hắn làm không phải điều xấu, đám trộm c·ướp này nhất định g·iết qua nhiều chức nghiệp giả cấp thấp khác, g·iết bọn họ thêm mười lần nữa cũng chẳng ai dám nói hay chỉ trích điều gì.

Chẳng qua nếu đem bọn họ nộp cho bộ phận cấp cao có thể lĩnh được phần thưởng tốt hơn, nhưng nói thế nào cũng g·iết hết rồi, đến xác cũng không còn, nghĩ đến mấy chuyện đó chẳng được tác dụng gì cả.

Chu Minh quay lại đốm lửa, may mà t·hi t·hể của tên thủ lĩnh Kiếm Sĩ b·ốc c·háy ngay bên cạnh, tiện thể giúp hắn thắp lửa.

Lúc này hoàng hôn rực rỡ ánh lửa ngừng chiếu gọi qua tán lá cây, mặt trời đã lặn, mặt trăng cùng đêm tối thay thế.

Dưới đốm lửa b·ốc c·háy dữ dội, Chu Minh lấy ra mấy trái bắp đem lên nướng, mùi hương từ bắp nướng lan tỏa tới xung quanh, nhanh chóng thu hút dám quái vật tới gần.

Chu Minh lúc này không quan tâm tới sự hiện diện của chúng, có cho tiền chúng cũng chẳng dám bén mảng tới.

Thời tiết trong rừng vào buổi trở nên lạnh lẽo, ăn một trái bắp nướng vào sưởi ấm cơ thể, ngồi cạnh đốm lửa cũng không còn giá rét nữa.

Đám quái vật hoang dã tỏ ra thèm thuồng, chăm chú nhìn vào trái bắp nướng trên tay, hoàn toàn mất đi cảnh giác.

Chu Minh bỗng quăng trái bắp tới chỗ quái vật, lập tức khiến cho đám quái vật tỉnh táo trở lại, gầm gừ nhìn hắn.

Một giây sau đó mười mấy con quái vật c·hết trong nháy mắt mà không biết lý do, điểm kinh nghiệm cứ thế bay vào người Chu Minh.

Sau khi ăn xong, đám quái vật không còn bị mùi hương thu hút tới nữa, Chu Minh tìm một khoảng trống trải, rải cỏ lên mặt đất rồi nằm xuống.

Cả ngày nay liên tục săn g·iết quái vật nên chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu, bây giờ điểm thể chất tụt xuống, đồng nghĩa thể lực cạn kiệt, còn tiếp tục chịu đựng sẽ không chống đỡ nổi qua đêm nay, hơn nữa còn có nguy cơ c·hết do thuộc tính thể chất chạm đáy.

Chu Minh vừa nằm xuống liền ngủ th·iếp đi, trên tay vẫn cầm chặt khẩu s·ú·n·g Desert Eagle.

Bên ngoài khu vực hoang dã khắc nghiệt vô cùng, không phải vì đám quái vật mạnh, mà bởi vì có thể bị đồng loại nhân tộc s·át h·ại.

Thế giới thay đổi, lòng người càng được thể hiện rõ, con người cũng theo đó dần dần biến chất, nếu không có một tinh thần thép sợ rằng bản thân sẽ rơi vào hắc ám.

Người càng yếu đuối, nhu nhược càng dễ trở thành t·ội p·hạm, dễ bị k·ẻ g·ian thao túng, thời gian về sau sinh ra tâm ma, đến lúc nhận ra sự biến chất của bản thân mọi thứ đã quá muộn màng.

Điển hình là đám trộm c·ướp vừa rồi, bị trục xuất khỏi Đế Quốc trở thành trộm c·ướp, lợi dụng cấp độ của bản thân để trộm c·ướp từ người khác, nhưng rốt cuộc bản tính hèn nhát và nhu nhược vẫn không thay đổi, chỉ cần dọa một chút liền hoảng sợ, bỏ chạy mất dép.

Những kẻ này có đáng được tồn tại không?

Đến cùng còn bao nhiêu kẻ như vậy nữa?

P·h·ả·n· ·q·u·ố·c, t·ội p·hạm, gián điệp, hết thảy những kẻ này đều không nên tồn tại, đặc biệt khi thế giới vẫn đang từng ngày đối mặt với hiểm nguy, người trước hi sinh cho người sau phát triển.

Vậy mà đám người này lại biến chất, làm hại lẫn nhau, ép người khác vào đường cùng, lợi dụng mọi thứ để tư lợi cho band thân, thật sự phí phạm sự hi sinh của những người đã mở đường cho thời đại này.

Chương 14: Hoàng hôn rực cháy