Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Phản bội
Cũng có người ghen tỵ, nhưng không biểu lộ ra.
Nơi đó đang có một người đang canh gác. Người đó đang nhìn về phía ngoài cửa sổ, đứng bên cạnh một cái dụng cụ. Dụng cụ kia đang tỏa ra ánh sáng màu đen.
Thủ lĩnh Kane gật đầu, liền nói: "Không cần chờ, vào chuyện chính đi. Hôm nay chúng ta sẽ bàn bạc xem có nên đi Thánh Điện New York không."
Chỉ thấy ông ta thở dài một tiếng: "Cuối cùng, ngươi đã trở về."
Ý chí, chỉ có thông qua đau khổ, thử thách mới có thể thật sự mạnh mẽ.
Thủ lĩnh Kane chợt hỏi: "Otis đâu?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Magnus say sưa nghe, thỉnh thoảng chỉ ra sai lầm và sự vô lý trong câu chuyện của Đinh Minh, chứng minh có những lúc, cậu cũng sẽ nhớ sai.
Đinh Minh đoán được. Xem chừng là coi những người dân bản địa này là pháo hôi, bia đỡ đ·ạ·n. Đinh Minh phát hiện điều đó qua cách cậu ta nhìn những người dân này.
Đinh Minh có thể tăng level của Đao tình rất nhanh, không có nghĩa là ý chí của cậu cũng tăng nhanh như thế.
Cậu ngộ nhiều về ý chí.
Đinh Minh làm quen với một cậu bé, cậu bé có đôi mắt rất sắc sảo, như chim ưng, luôn có thể chỉ ra cái sai của người khác.
Lúc này, thủ lĩnh Kane nói: "Tôi đã nói chuyện với đội trưởng của những người bạn mới, nếu đi, chúng ta sẽ được bọn họ bảo vệ." (đọc tại Qidian-VP.com)
A…. Chờ xem…
Có lẽ, bọn họ đều có phương pháp tăng lên, cô đọng ý chí của một người.
Chỉ thấy một người nói: "Không biết, cậu ta nói cậu ta đi có việc, bảo chúng ta về trước."
Liền mở cửa, đi vào trong nhà.
Về tình cảm, cậu không ngộ nhiều.
"Nhưng nếu đi, cũng quá nguy hiểm, đầu bên kia có quá nhiều quái vật." Âm thanh nhu nhược lại vang lên lần nữa.
Thế giới này, sợ là có nhiều cơ hội lắm, không đơn thuần chỉ là b·ạo l·ực.
Lại phát hiện trong phòng có một con ngựa đỏ rực. Hình như nó cũng đang ngủ?
Đinh Minh đoán, có lẽ người này có thể dự đoán tương lai, giống như Garrick Prophet.
Garrick Prophet lắc đầu: "Tà thần nhồi nhét vào đầu cậu quá nhiều thứ, nó khiến cậu đánh mất bản thân."
Đinh Minh cùng Magnus trò chuyện rất vui, kể cho cậu rất nhiều câu chuyện thần thoại, cổ tích.
Đó cũng là một con người thần bí.
Vĩ đại thay… tình mẹ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe nói, ở nước Nhật, có rất nhiều người làm được điều đó.
Những người này bị vây ở đây đã lâu, cũng không biết thế giới này xuất hiện một dạng sinh vật, gọi là người chơi.
Nhiệm vụ quan trọng hơn. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, liền có thể c·ướp lấy con ngựa này. Đến lúc đó, muốn vo tròn bóp méo, còn không phải tùy vào mình?
Bỗng nhiên, rún mũi một cái: "Cậu ngửi thấy không? Mùi… máu tươi?"
Đây đại khái là chưa trải qua bị xã hội đ·ánh đ·ập tàn bạo, coi là ai cũng giống như John Hulk, sẽ nương tay với cậu ta.
Cuối cùng, bọn họ phân ra hai tổ. Một tổ dự định ở lại, một tổ quyết định lên đường.
Ánh kiếm lóe lên, đâm thủng ngực, có máu từ bên trong chảy ra, nhuộm đẫm lưỡi kiếm.
Bọn họ vẫn không quyết định được.
Với một kẻ từng sống trong nhung lụa, ăn chơi phè phớn như Đinh Minh, cậu không tự tin chút nào về việc tăng mạnh ý chí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tóm lại, sau khi giao lưu, đám người chơi cũng kể cho dân bản địa về thế giới của họ, khiến đám dân bản địa đều ước ao, hâm mộ vô cùng.
Có ánh sao từ trong đôi mắt hiện lên.
Bóng người rất muốn vuốt ve một chút, thỏa lòng hiếu kỳ.
Đúng vậy, không có v·ũ k·hí nóng, quanh năm ăn uống thiếu thốn, dù cho có kỹ năng cũng không dùng được, đánh không lại quái vật.
Chương 23: Phản bội
Nếu không… thử một cái?
Nói xong, đi tới trước mặt Garrick Prophet, lấy ra một thanh kiếm, quơ quơ trước mặt ông ta: "Nói đi, Garrick, nếu ông đã dự đoán được t·ai n·ạn sẽ đến, sao ông không thông báo mọi người?"
Bọn họ đều q·ua đ·ời.
Trong đó, đám phụ nữ trẻ em đều quyết định đi theo đám người Đinh Minh.
"Vậy hãy mang bí mật xuống dưới mồ đi." Bóng người hừ một tiếng, bỗng nhiên dùng kiếm đâm xuyên trái tim của ông ta.
Thế giới này đã tôi luyện ý chí của bọn họ, cũng dạy cho bọn họ cách làm người.
Huống chi, tàn lụi cũng không có nghĩa là không thể d·ụ·c hoả trùng sinh.
Mọi người nhìn về phía Alain Gandalf, ông ta thản nhiên gật đầu, xem như đồng ý với lời nói của Thủ lĩnh Kane.
Người canh gác lắc đầu: "Thôi, tôi còn có nhiệm vụ."
"Chúng ta có thể tìm một nguồn thức ăn khác, hoặc săn g·iết quái vật." Lại một người thanh niên nói, hơi nhu nhược.
Nói xong lại nói: "Cậu biết không? Hôm nay có một đám người đến. Đúng như dự đoán của ngài Garrick. Hy vọng bọn họ có thể đem chúng ta mang đi, rời khỏi nơi quỷ quái này."
Sự vô lý trong truyện thần thoại, có thể bị coi là vô lý sao?
Cuối cùng, vây quanh ngọn lửa, mượn ngọn lửa sưởi ấm, đi ngủ.
Nơi đó, có bóng người ẩn hiện.
Cuối cùng cũng đến tối, mọi người tụ tập đông đủ.
Đoàn người dễ dàng hoà nhập với những người dân bản địa.
Nhiều khi, Đinh Minh rất hâm mộ những người có thể ngủ ngay trên ghế. Bởi vì bọn họ không cần tiêu tốn một khoản chi phí để mua giường hay thảm. Nhất là khi ở cơ quan, vì mặt mũi, rất nhiều nơi sẽ không cho phép nhân viên trải thảm.
Dù sao, từ nhỏ đã có giấc mơ làm kỵ sĩ.
Đinh Minh thầm nhủ, có lẽ, cậu cần một cơ hội, một… thử thách.
Bóng người gật đầu nói: "Có lẽ vậy, nhưng không quan trọng. Quan trọng là, hiện tại tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết."
Sau đó người canh gác lại đem ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Hy vọng như vậy đi." Bóng người gật đầu.
Đột nhiên, một thanh kiếm xuyên ra, xuyên thủng ngực của người canh gác kia: "Máu tươi là của Garrick và… cậu vĩnh viễn sẽ không chờ được hy vọng kia đâu. Không ai chờ được cả. Tất cả đều sẽ trở về vòng ôm ấp của Thần."
Đinh Minh được lợi, nhưng cái lợi này, chưa thể ngưng luyện ý chí, khiến ý chí của cậu mạnh mẽ hơn.
Bọn họ phải chuẩn bị cho chuyến đi vào ngày mai.
Người canh gác thấy có người đi lên, quay đầu lại, cười nói: "Anh bạn, về rồi sao?"
Thành công? Bóng người sửng sốt, hỏi: "Sao ông không ngăn cản, Garrick?"
Bọn họ đều ước có thể được sinh ra ở thế giới hoà bình như vậy.
Hoặc là Garrick Prophet biết, nhưng ông ta không nói.
Garrick Prophet mỉm cười nói: "Không những thế, tôi còn biết cậu sẽ mang đến t·ai n·ạn."
Những người đi kiếm thức ăn đã trở về.
Liền, rón rén đi lên tầng trên.
Chần chờ một chút, bóng người lắc đầu.
"Không cần bàn bạc, chuyến đi quá nguy hiểm, hiện tại đã an ổn, chúng ta không nên mạo hiểm." Ông già lúc trước ngắt lời Thủ lĩnh Kane, lại phản đối nói.
Lúc đó, văn minh sẽ càng thịnh vượng hơn.
Suy nghĩ của Đinh Minh bắt đầu phát tán.
Hoà bình là cái nôi của tình cảm.
Phát hiện, nhìn thấy những gương mặt lạ lẫm kia, khóe miệng của bóng người khẽ cong lên, hình thành một độ cong tà dị.
Sắc mặt của Đinh Minh cứng ngắc.
Mặc dù là hai loại mâu thuẫn, nhưng nó đều là sự kéo dài của văn minh.
Sau đó ngoẹo đầu, c·hết đi.
Nghe nói đâu, các pháp sư luôn luôn biết một số trò vặt, khiến người ta trải nghiệm một số đau đớn.
Quá dễ dàng… bóng người nhíu mày, sau đó hừ lạnh một tiếng, khẽ nói: "Thần thần bí bí…"
Cậu bé tên là Magnus. Bố mẹ đều hy vọng cậu trở nên vĩ đại.
Mà văn minh tàn lụi, cũng là văn minh.
Đối với Đinh Minh mà nói, trò chuyện với bọn họ cũng cho cậu rất nhiều cảm ngộ.
Lúc này, chỉ thấy Garrick Prophet bỗng nhiên mở choàng mắt!
Garrick Prophet mỉm cười nói: "Tại sao tôi phải ngăn cản? Với một người sống đủ lâu như tôi, c·hết cũng không phải là chuyện lớn. Đặc biệt là tôi còn biết một chút về tương lai."
Nghe Thủ lĩnh Kane nói như vậy, đám người đều trầm mặc lại.
Đáng tiếc bố mẹ của cậu không được chứng kiến ngày đó.
Bóng người gật đầu cười, đáp lại: "Về rồi, cũng kiếm được một chút đồ ăn. Cậu muốn nếm thử không?"
Thời gian không chờ người, nó bay qua mà không cân nhắc tới bất kỳ sự phản kháng nào.
Lại hoặc là Professor X, ông ta là một chuyên gia về tâm linh.
Tại thế giới này, trời chuẩn bị vào mùa đông, thời tiết bắt đầu lạnh.
"Cậu nghĩ là chúng ta săn g·iết quái vật, hay quái vật đang săn g·iết chúng ta?" Lại một âm thanh vang lên.
Đêm đến, Garrick Prophet vẫn đang ngồi trên ghế, nhưng đôi mắt đã lim dim. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Trưởng giả, ở đây cũng không an ổn. Thức ăn trong siêu thị cũng sắp hết, e rằng không chống được cho tới hết năm. Chúng ta không có lựa chọn." Một người thanh niên đấm tay vào bàn tay, nghiêm túc nói.
Bóng người từ trong sương mù đi ra, nhàn nhạt nói: "Xem ra phép thuật che giấu không làm được cái gì. Thật vô dụng, vẫn để ông biết tôi trở về vào lúc này."
Mọi người lại quây quần quanh đống lửa.
Garrick Prophet mỉm cười: "Tại sao tôi phải thông báo? Cậu cũng có thành công đâu?"
Bọn họ đều không muốn con của mình tiếp tục sống trong hoàn cảnh như vậy nữa. Chẳng bằng đánh cược một lần!
Tràn đầy khinh thường, căm ghét…
Bóng người lại mỉm cười nói: "Không phải t·ai n·ạn, là cứu rỗi. Mọi người đều sẽ trở về với sự ôm ấp của Thần."
Sau khi họp xong, đám người bắt đầu chuẩn bị, mang theo quần áo, đồ ăn thức uống.
Văn minh thịnh vượng, là văn minh.
Vì việc này, thậm chí Alain Gandalf còn cùng Pháp sư Rochelle náo một trận. Sau đó không biết nghĩ tới cái gì, Pháp sư Rochelle liền đồng ý.
Không có quái vật, không có côn trùng.
Ông ta nhìn về phía màn sương mù.
Ngủ trưa đối với bọn họ mà nó, không phải việc khó gì.
Lời nói của Garrick Prophet có chút ám ảnh trong đầu, khiến bóng người cảm thấy mình phải thận trọng.
Nó giống như cái cách cậu ta nhìn bọn họ, đám Tank.
Nó chỉ chỉ ra cho cậu một con đường khác mà thôi.
Điều này làm Đinh Minh nghĩ tới Geoffrey Holmes.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.