Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Khắc chế
Nhưng… đã đi rồi… hối hận có ích lợi gì?
Có lẽ, đây là điều duy nhất Đinh Minh có thể làm… vì bọn họ.
Đinh Minh không để ý… hiện tại, cậu chỉ muốn ngủ…
Hồi nhỏ, đọc Doraemon, cậu nhớ một câu: Mình vì mọi người, mọi người vì mình.
Hóa ra… ta bại ở điểm này…
Hiện tại, cậu đang đứng trên một ngọn núi.
Trong lòng lại thầm nhủ: "Xin lỗi cha mẹ, có lẽ khi tỉnh lại, con đã trở thành một… người khác. Đời này, xem ra là không báo hiếu được."
Nếu để đám quái vật này đuổi theo bọn họ, không ai có thể sống sót được.
Nếu Đinh Minh còn có thể rõ ràng trông thấy sự vật, ắt sẽ thấy được, toàn thân của bóng người kia được làm bằng gỗ…
Liền, khôi lỗi kia lại gần, vung lên đao phủ, muốn lấy đầu Đinh Minh.
Có lẽ, hiện tại mình vì mọi người, tương lai mọi người sẽ vì mình.
Đinh Minh chậm rãi nói: "Ta là người thường. Người thường sẽ vì mình yếu kém mà khổ sở. Sẽ vì không cứu được người mà thất vọng, sẽ vì đánh không lại quái vật mà chạy trốn."
Ý chí a… ta có lẽ cần rèn luyện.
Đinh Minh không biết, mình có thể tiếp tục bao lâu.
Mỗi nói một từ, Đinh Minh lại chậm rãi đứng thẳng người lên.
Phảng phất, làm thế, thật sự có thể tiêu diệt hết quái vật.
Bởi vì, máu, mồ hôi chảy vào mắt.
Đinh Minh đang gắng sức thôi miên chính mình.
Nhưng ở trong thế giới này, cậu bất tử.
"Hừ, ta phát hiện có nhiều thứ còn vĩ đại hơn gia đình. Vĩnh sinh, sức mạnh, thứ nào không phải là càng tuyệt vời hơn. Doctor Strange, ta nghe nói Tzeentch rất thèm khát ngươi. Khả năng pháp thuật của ngươi rất phù hợp khẩu vị của nó. Thế nào, gia nhập Thần của ta, trở thành Priest, có lẽ sẽ khiến ngươi tránh thoát sự thèm muốn của nó."
Cậu chỉ biết vung kiếm chém, ý đồ đem hết thảy ác ôn tiêu diệt.
Vì vậy, cậu có cơ hội chờ đợi điều đó.
Vết sẹo của nam nhân… của quân nhân…
Mà không phải quay người chạy trốn.
Đám phụ nữ kia, đám trẻ em kia… cậu bé Magnus kia… thật đáng thương.
"Strange, ngươi luôn luôn kiêu ngạo, nhưng ngươi cũng biết, không ai có thể bảo vệ thế giới này. Nó sắp xong đời! Nhân loại sẽ diệt vong. Đó là số mệnh. The Emperor không cứu được, các ngươi cũng không cứu được."
Tầm mắt đều là máu.
Tên này, hẳn đang đánh lừa ta…
"Ha ha, nó không biết nói." Người kia cười nói: "Nó được tạo ra bởi vị thần linh của tình cảm, tình d·ụ·c, cho nên, cậu đánh không được nó. Bởi vì sức mạnh của cậu đến từ tình cảm."
Âm thanh của người kia càng ngày càng cao, kèm theo chút bệnh hoạn.
Tựa như tướng quân đã già, đang vì binh sĩ giảng giải.
Thanh 'Tiên kiếm' kia cũng chỉ hơi quăn một chút, xem ra còn có thể tiếp tục dùng.
Cậu ngước đầu lên, trợn mắt, nhìn về phía bóng người kia.
"Cậu sẽ trở thành vĩ đại Thần tuyển, sẽ vì Thần dọn dẹp mọi chướng ngại!"
Khôi lỗi… đây là một danh từ chỉ xuất hiện ở phương Đông, bây giờ lại bị điều khiển bởi ma quỷ.
Người kia lại dẫn dắt: "Tôi nó cho cậu a… Chỉ có vô tình, quả quyết sát phạt mới thật sự là chính xác! Đã g·i·ế·t người, sao còn bao hàm tình cảm? Tình cảm, chỉ cho phụ nữ mà thôi. Cậu thử tưởng tượng xem, từ xưa đến nay, các mãnh tướng có danh tiếng, ai không phải đứng trên núi thây biển máu, ai sẽ vì cái gọi là gia đình mà chiến?"
Lần này, không chỉ có tình… còn có khí.
Keng!
Cậu không biết mình đã chém bao nhiêu quái vật, chỉ biết rằng, thi thể của bọn chúng trở thành đồi, rồi trở thành núi.
"Doctor Strange! Ngươi không cứu được hắn! Mau đem hắn giao cho ta."
Đinh Minh không sợ, cậu trợn mắt lên, hung dữ nhìn lại.
Cậu muốn duy trì ưu thế của mình!
Chỉ thấy khôi lỗi kia có bốn cánh tay, màu phấn hồng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người kia thấy thế, hưng phấn lên, lại nói: "Thế nào, đầu nhập Thần của ta đi, Thần sẽ lựa chọn cậu thành Thần tuyển, cho cậu sức mạnh tuyệt đối, chống lại mọi thứ!"
Cậu chống đao, chống kiếm mà đứng, để bản thân không quỳ xuống.
Lại một lần nữa… lại một lần nữa…
Mỗi một lần cố gắng thẳng người, Đinh Minh đều đang vận dụng lượng ý chí không nhiều của mình.
Đinh Minh trầm mặc, cậu đang tìm giải pháp.
Khí từ xương dũng mãnh lao ra, tràn vào đao, mang theo tình cảm chém tới kẻ địch.
"Vậy sao, vậy ngươi thử dùng tình cảm của ngươi đánh bại vật này xem?"
Trên thân đầy những vết sẹo.
Đinh Minh nghe vậy, cảm thấy có thứ gì đó đang len lỏi, cố gắng chui vào đầu óc của mình.
Tình cảm không thể đánh bại nó…
Bởi vì cậu cảm giác được, nếu hiện tại tự sát, ở thế giới hiện thật, cậu cũng sẽ chơi xong.
Trong tàn lụi, có gì đó đang thiêu đốt!
Thế là Đinh Minh mấp máy môi, cảnh giác hỏi lại: "Ngươi… là ai?"
Cái gì là vì dân, cái gì là báo quốc.
Cậu bắt buộc phải nhảy lên, đứng trên đỉnh.
Trên thanh kiếm, ba chữ Made In China đã in màu đỏ rực, phảng phất đang gào thét, không cam lòng bản thân không phải là một thanh Tiên kiếm thật.
Thế là hỏi lại: "Ta sai ở chỗ nào?"
Nó trở nên… hỗn loạn!
Con này là cuối cùng… con kia là cuối cùng…
Mơ hồ, phát hiện căn phòng tràn đầy sách và ánh nến này, Đinh Minh tò mò không biết mình xuyên qua đến nơi đâu?
Ngọn núi này, xây từ trên xác quái vật!
"Không có tình cảm… thế gian đâu có bảy sắc cầu vồng?"
"Tzeentch sao? Đáng tiếc, hắn không ở New York, hắn đang đưa ánh mắt về phía Kamar Taj, đang đối kháng với thầy ta, nếu không, cũng có thể mời hắn uống tách trà."
Đinh Minh nhíu mày, càng cảnh giác hơn: "Ngươi nói láo! Tình cảm là căn bản của Chiến tướng, sao có thể sai lầm?"
Chương 29: Khắc chế
Cậu không thể nói một lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng ý chí của cậu, là nhỏ bé, là kém cỏi như vậy, là thiếu rèn luyện như vậy, sao có thể chống đỡ thứ tình cảm đang ngày càng trở nên điên cuồng?
Râu rồng đã gãy một, áo giáp tan tành, chỉ còn lác đác mảnh giáp bám vào trên thân.
Bị khắc chế…
Nó lan toàn thân.
Ánh mắt Đinh Minh có chút mơ hồ…
Trong cuộc đời, Đinh Minh thường xuyên tự hỏi liệu lựa chọn của mình là đúng không? Có từng hối hận.
Thảo nào…
Nó quơ đao, hướng về phía Đinh Minh chém tới.
Cậu phải giữ chặt ranh giới kia, không để bản thân sa đọa.
Ngọn núi đang dần lên cao…
Là ý chí sao?
"Nhân loại diệt vong? Có lẽ sẽ có ngày đó, nhưng ngươi sẽ không thấy được đâu, bởi vì hiện tại, ta ngứa tay rồi…"
Đinh Minh thở dốc.
May mắn… không lộ hàng.
Người kia đáp: "Tình cảm! Tình cảm là không g·i·ế·t được Thần, không cứu rỗi được thế giới này."
"Không có tình cảm, quốc gia không còn."
Tai nghe, chỉ thấy có người đang nói chuyện.
Đinh Minh lại hộc ra một ngụm máu…
Ở trên cao đánh phía dưới, tựa như đứng trên tường thành g·i·ế·t địch.
Nếu Đinh Minh là dân bản địa, cậu chắc chắn sẽ không chờ được tới tương lai.
Đinh Minh tự hỏi.
Nhưng đến cuối cùng… cậu sẽ cắn răng đi làm… dù cho kết quả sẽ không đẹp đẽ.
Sẽ lâm vào điên cuồng…
Cậu chợt nhớ tới đám người kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không có tình cảm, gia đình tan vỡ."
Người kia nghe âm thanh của Đinh Minh, hướng về cậu, chỉ tay một cái: "G·i·ế·t hắn! Cho hắn một cái c·h·ế·t xứng đáng với Chiến tướng!"
Đinh Minh nghe nghe, chợt ngước đầu nhìn người kia, chậm rãi nói: "Ta là người thường, ác ma."
Đáng tiếc nó không là phải là Tiên kiếm… chân chính.
Cũng không dám tự sát.
"Không có tình cảm, văn minh tàn lụi."
Sau đó thúc giục tình cảm, vận sức một đao, hướng về phía con khôi lỗi kia chém tới.
Quả nhiên, hắn vẫn đang đánh lừa ta… nãy giờ.
Ánh đao như nước, mang theo tình cảm, mang theo khí tức lửa cháy hừng hực!
Có lẽ mẹ nói đúng… nước Mỹ quá nguy hiểm… Việt Nam là an toàn nhất…
Đột nhiên, có sợi dây quăng ra, cuốn lấy eo của cậu, đem Đinh Minh ném vào trong… phòng?
Tựa như hiện tại…
Đinh Minh tự tin, chém xuống một đao này, con khôi lỗi kia ắt tan thành từng mảnh!
"Cậu sẽ không vì sự yếu kém của cậu mà phát sầu. Cậu sẽ không vì không cứu được người mà chán nản. Cậu sẽ không vì không đánh được quái vật mà bỏ chạy."
Đây có lẽ là ý nghĩa thật sự.
Có chút mơ hồ, đầu đội mũ trùm, áo bào đen, xem ra không phải người tốt.
Lần này cũng vậy.
Sau đó là âm thanh đánh nhau vang lên liên miên…
Nó vọt lên đầu.
Người kia vẫn hiền hòa cười nói: "Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là cậu đang đi sai đường."
Đinh Minh chợt cảm thấy không đúng!
A… phim Trung quốc…
Ngay sát na giao thoa.
Từng giọt mồ hôi rớt xuống.
Cậu đang đứng ở ranh giới giữa tỉnh táo và điên cuồng.
Tình cảm trở nên dữ dội!
Không sai a… Ông trời chỉ dẫn… sao có thể sai?
"A, Kaecilius, đã lâu không gặp, nghe nói từ khi trở thành Khorne priest, ngươi trở nên, ừ, rất trâu? Làm sao, đã hồi sinh gia đình của ngươi chưa?"
Cậu biết… nếu mình từ bỏ… bọn họ sẽ c·h·ế·t.
Nói xong, người kia vung tay lên, một bóng người xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Ngay khi âm thanh giao kích vang lên.
Đinh Minh thở hồng hộc.
"Sai đường?" Đinh Minh tự hỏi.
Khiến ta mất đi sự cảnh giác!
Bỗng nhiên, một bóng người đang bay tới, dừng ở trước mặt Đinh Minh.
Đinh Minh thầm nhủ.
Sẽ rất tuyệt đi…
Cậu phải duy trì trạng thái này.
Chỉ thấy có âm thanh già nua vang lên, giọng ôn hòa: "Dừng lại đi, cậu đã quá mệt mỏi rồi. Hiện tại, nằm nghỉ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Người kia chợt dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía Đinh Minh.
Vui, giận, ghét, buồn… tất cả đều trộn chung một chỗ, trở thành một mớ… hỗn độn!
Vậy sao…
Tuy rằng cũng có lúc hối hận, cảm thấy mình không nên dễ dàng c·h·ế·t ở đây. Nhưng Đinh Minh vẫn cắn răng chống đỡ.
"Nhưng người thường… là có tình cảm."
Đột nhiên, Đinh Minh mỉm cười, nói: "Như ngươi mong muốn!"
Từng giọt máu rơi xuống, thấm đẫm dưới chân, họa lên một bức tranh mỹ lệ.
"Ngươi là thứ gì?" Đinh Minh hướng về phía khôi lỗi, chật vật hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện tại chỉ thấy vế trước, chưa thấy vế sau.
A, giọng của tên kia, hiện tại… không có chút nào già nua.
Nếu không, đám quái vật sẽ đem cậu bủa vây, sau đó ăn ngấu nghiến.
Nhưng chỉ sợ, đời này không có cơ hội.
Đinh Minh tự giễu.
Đúng vậy, là ý chí!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.