Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19


Người không quan tâm đến ta không đáng để ta buồn phiền nửa phần.

Mẹ ta còn nói gì nữa ta cũng không thèm để ý.

“Nếu ngày sau sống tốt, bọn họ chắc chắn sẽ tới dây dưa ăn vạ.”

“Ta keo kiệt chỗ nào? Đồ vật của ta tất nhiên phải tặng cho người đáng tặng.”

Ta vốn không muốn trở lại, Tống Toàn lại khăng khăng muốn tới.

Tống Toàn cười ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta hiếu thuận ư?

Ta lại đi tới nhà của tam tỉ, để đồ vật lại cho nàng.

“Phật tổ giảng, “Cửu cửu quy chân”, Đại Lang nói “cửu” (九: Chín) đồng âm với “cửu” (久: Lâu dài), ta không cầu mong gì hơn, chỉ mong chúng ta có thể lâu dài một chút, càng lâu hơn một chút. Tóm lại số chín là một con số rất tốt, nàng đừng chê ít, nhận đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Con còn không muốn nói thật với mẹ ư?”

Tống Toàn và cha ta ở trong phòng nói chuyện, ta mang theo hai đứa nhỏ ngồi ở nhà chính sưởi ấm.

Mẹ ta duỗi tay ra định chọc vào trán của ta, lại bị Đại Lang duỗi tay chặn lại.”

Tống Toàn cười không nói, chỉ là nhéo lòng bàn tay của ta.

Em dâu của ta trông mong nhìn ta.

“Ngươi nhìn xem tính tình cứng rắn như thế, nhân lúc còn sớm phải sửa lại mới được, nếu là để con rể Tống ghét bỏ, đến lúc đó lại hưu về thì phải làm gì? Vậy thì nhà ta sẽ trở thành chê cười, hai đứa cháu của ngươi cưới vợ cũng không dễ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Dù sao cũng phải nói rõ ràng, ngày sau không muốn về thì không về đi!”

Tống Toàn nói, là tiền mừng tuổi của ta.

Tống Toàn đưa tiền cho ta, cười xấu hổ.

Ta nhịn không nhếch khoé miệng lên, trong ngực lại vô cùng ấm áp.

Dựa vào cái gì mà để lại cho bọn họ chứ?

Cho dù bà ấy nói gì đã không thể ảnh hưởng nửa phần tới ta, ta đã có nhà của ta, có người yêu thương bảo vệ ta.

Bọn họ sinh con gái đều chỉ là để bán lấy tiền hay sao?

Trời lạnh vô cùng, mặc dù ngồi ở bên cạnh bếp lò cũng không hoàn toàn ấm áp.

“Bà ngoại nói không đúng, mẫu thân ở nhà vất vả lao động, dạy dỗ con trai con gái, đối xử với ta cùng với Tú Nhi như con ruột do mình sinh, ăn uống chưa bao giờ thiếu gì, đối xử với cha ta càng tình thâm nghĩa trọng. Kể tử khi có mẫu thân gả tới nhà, giường nhà ta luôn ấm áp, quần áo luôn mềm mại, cơm cũng thơm, mẹ bảo vệ thương yêu chúng ta, vĩnh viễn đều là người nhà ta, cha ta sao phải bỏ vợ chứ? Sao nỡ bỏ vợ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bọn họ chỉ là nuôi lớn ta, tất cả ân tình đợi đến khi ta làm việc có tiền sẽ trả hết.

“Con rể Tống là người có bản lĩnh, nhìn có vẻ như mùa thu săn không ít đồ tốt đúng không? Mẹ ta hỏi.”

“Không sao cả, còn có ta đây!”

Lần đầu tiên ta nhận được một đồng tiền xâu bằng tơ hồng, tuy chỉ có chín cái.

Nói thật, trong nhà cũng không nghèo, nhưng mẹ ta tiếc tiền không bỏ, thoạt nhìn thấy cuộc sống rất khổ sở, ha ha.

“Nhị nương có hơi keo kiệt.”

Bàn tay của hắn vừa to vừa ấm, mặc dù mùa đông lạnh lẽo, nhưng ta không cảm thấy lạnh chút nào.

Đúng thế!

“Mẹ nghĩ nhiều rồi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Con là nói thật!”

Nếu có thể lâu dài mà làm bạn đến già, vậy thì không có gì tốt hơn.

Chẳng lẽ cha mẹ không phải là đều nghĩ cho con cái hay sao?

Chúng ta cũng không ở lại ăn cơm, đồ vật mang đi cũng không để lại.

Chương 19

Thật ra ta rất hận cha mẹ ta, cùng là bọn họ sinh ra, con trai sao đáng giá như thế, con gái lại hèn hạ như vậy?

Nếu hỏi nàng tích cóp tiền làm gì, nàng nói phải để dành cho các cháu trai xây nhà cưới vợ.

Lời ước hẹn này cũng là hắn có thể nói rõ ràng ra rồi đúng không?

Người yêu thương ngươi, ngươi không cần phải nói thì cũng biết ngươi muốn gì, người không yêu cho dù ngươi vươn tay ra hắn cũng giả vờ không hiểu.

Lời nói của Đại Lang khiến cho mẹ ta á khẩu không trả lời được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19