Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Chương 5
Tôi thừa nhận, thật đáng xấu hổ, tôi động lòng mất rồi.
Tôi bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, hơi nâng cao giọng: "Bây giờ, tôi xin báo cáo phần của mình."
Lý do rất đơn giản, tôi nhận ra khung chat trên màn hình điện thoại của anh.
Trích lời của tổng tài bá đạo.
Nhưng với tư cách là một người trưởng thành, tôi hiểu rất rõ ý của Cố Diệp khi liên tục trêu chọc tôi.
Nhớ lại cảnh tôi đè Cố Diệp xuống ghế mà hôn tới tấp, rồi còn nói mấy câu thoại phổ biến của tổng tài bá đạo.
Ai cũng phải làm báo cáo cuối năm, kể cả tôi, người thường xuyên lười biếng.
Tôi gần như bật cười vì tức giận.
Cuối cùng, tôi bình tĩnh cúi chào bên dưới.
Tôi: "Anh có chắc là người được thăng chức là Úc Ngư tôi không?"
Đau.
"Ra chiêu bất ngờ, anh giỏi lắm."
"Cuối cùng, tôi muốn hỏi trợ lý Tiêu, ở một công ty công bằng và chính trực như chúng ta, việc bôi nhọ đồng nghiệp nên được xử lý thế nào?"
Biểu cảm cười như không cười kết hợp với đường nét hàm trông còn rõ ràng hơn cả kế hoạch cuộc đời tôi.
Sau đó, tôi lập tức đứng dậy, vừa đi vừa nhắn tin cho cô giáo để phàn nàn về công ty.
Thôi được, chỉ là tôi không thể nuốt trôi cục tức vì bị lừa.
Vu Hồ!
Chẳng phải tôi đã giải thích rõ ràng rồi sao?
Tôi có thể uống hai cốc trà sữa liên tiếp để được giảm một nửa giá cho cốc tiếp theo, còn anh thì uống trà sữa trân châu cũng phải đựng trong bình giữ nhiệt.
"Vị trí của chúng ta chủ yếu là hỗ trợ trợ lý đặc biệt, về cơ bản, chúng ta sẽ làm việc trực tiếp với tổng giám đốc." Họ là những viên gạch vạn năng, chỗ nào cần thì chuyển đến đó.
Nhìn anh như vậy, tôi nhớ lại việc anh đã xúi giục tôi làm trước đây.
Dốc hết quyết tâm, tôi cúi xuống.
Môi tôi sắp chạm xuống bỗng dừng lại.
Lúc này oán khí của tôi không thua gì quỷ.
13
Hừ.
Vừa quay đầu thì tôi đụng phải trợ lý đặc biệt, trông anh ấy có vẻ lo lắng, nắm lấy cánh tay tôi, "Úc Ngư, cô đi đâu thế?"
"Tiêu Bạch bị đuổi việc vì tung tin đồn bịa đặt, tạm thời cô sẽ đảm nhận vị trí đó."
Một giọng nữ khác tiếp lời, "Công ty chúng ta luôn nổi tiếng về sự công bằng và chính trực. Cô đã làm ô uế danh tiếng của công ty, sao còn mặt dày ở lại đây vậy?"
Đính kèm là toàn bộ hồ sơ thi tuyển, hồ sơ phỏng vấn và các tài liệu liên quan đến việc gia nhập công ty của tôi.
Tôi tiến lại gần chiếc ghế thoải mái của Cố Diệp, thuận thế đè anh xuống, giam giữ anh giữa ghế và vòng tay tôi.
May mắn là công ty rất lớn, chúng tôi cố tình tránh mặt nhau nên rất ít khi gặp nhau.
Dưới khán phòng xôn xao không ngớt.
Tôi nói đến mức khô cả miệng, nhưng vẻ mặt của Cố Diệp vẫn bình thản như thường.
Tôi đã bảo mà, mấy chiêu của cô giáo này toàn kỳ quái, toàn là ý tưởng tào lao.
"Nhưng... cho tôi hôn một cái được không?"
"Cố Diệp, rõ ràng tôi đã chứng minh là mình vô tội, tại sao anh vẫn đuổi tôi?"
Trợ lý đặc biệt không nhìn nổi nữa nên đã cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi:
Chẳng trách có câu nói "C·h·ế·t dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu", tôi, người họ Úc, giờ đây rất đồng tình với câu nói đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trợ lý đặc biệt không có ý định giải thích. Anh ấy đặt Tiểu Trần trước mặt tôi rồi rời đi.
Mọi người đều nghĩ tôi đi xuống, nhưng tôi lại mở một PowerPoint khác.
Chẳng lẽ chuyện tôi lén sạc pin ở công ty bị phát hiện rồi ư? Hay là chuyện tôi trốn làm đọc tiểu thuyết bị lộ?
"Như mọi người thấy, tất cả các thông tin đều công khai và minh bạch. Còn về lý do tại sao một sinh viên bình thường như tôi lại có thể vào được đây, hy vọng bản báo cáo vừa rồi có thể trả lời mọi người."
"Cố Diệp?"
Tôi đưa tờ giấy ghi chú cho Tiểu Trần, nhìn ánh mắt dần sáng suốt của cô ấy, tôi hài lòng vỗ vai cô ấy.
Đứng trước cửa văn phòng của Cố Diệp, tôi định gõ cửa nhưng rồi lại đổi ý, xông thẳng vào.
Húuu.
"Gần đây mọi người đều quan t@m đến chuyện tôi đi cửa sau. Bây giờ tôi xin phép giải thích."
Những lời đó giống như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, tạo nên những gợn sóng.
"Chắc chắn."
Tôi nghiến răng.
Tôi tiếp tục nói:
"Cô giáo?"
"Úc Ngư, đây là Tiểu Trần, người sẽ thay thế vị trí của cô, cô nhớ bàn giao công việc lại cho cô ấy nhé..."
Lúc này, cơn tức giận còn mạnh hơn cả sự oán hận, bốc thẳng l3n đỉnh đầu.
????
Tôi nhìn về phía Cố Diệp và gật đầu, nở nụ cười biết ơn.
Anh ngừng lướt điện thoại, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Công ty c·h·ó má, không còn tình người.
"Tôi tin rằng trình độ học vấn không phải là tất cả, nỗ lực mới là điều quyết định."
Cảm động chưa kéo dài được bao lâu thì trợ lý đặc biệt đến.
Thỉnh thoảng có chạm mặt, tôi sẽ lập tức cúi đầu.
Tuy nhiên, khi tôi mở file PowerPoint, các từ "đi cửa sau" và "con ông cháu cha" được chiếu lên màn hình.
Nhìn khuôn mặt và cổ của Cố Diệp đều nhuộm hồng, tôi thầm huýt sáo trong lòng.
Bỏ qua những ánh mắt ác ý của những người bên dưới, tôi trình bày báo cáo một cách lưu loát và đầy đủ, "Cảm ơn mọi người đã lắng nghe, rất mong nhận được sự góp ý của mọi người." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi cũng không dám nói mình không có tình cảm với Cố Diệp, nhưng một người làm công ăn lương như tôi thì không có quyền có tình cảm.
Lúc này, anh chỉ có thể lấy tay che mặt, yếu ớt biện minh: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lúc anh phá sản, dù anh có cầu xin tôi thì tôi cũng không quay lại đâu."
Sau một tuần làm việc đầy lo lắng, và thật kỳ diệu là Cố Diệp không hề gây khó dễ cho tôi.
"À thì..."
Biểu cảm ngây ngô, diễn xuất không thua gì các ngôi sao Hollywood.
Không nhìn thấy ánh sáng lạ thường trong mắt anh, không nhìn thấy điều gì đó khác lạ trong mắt anh, không nhìn thấy ánh nhìn nóng bỏng như thiêu đốt.
Một giọng nam ở phía sau tôi châm chọc: "Úc Ngư, cô có muốn giải thích chuyện này không? Dạo này công ty đầy rẫy tin đồn đấy."
"Anh thích kiểu này không?"
Cô ấy đã là một nửa nhân viên công sở rồi đấy.
Tôi không nhìn thấy mắt anh.
Kể từ khi tôi đánh bại ma pháp của Tiêu Bạch, tin đồn về việc tôi đi cửa sau ngày càng lan rộng.
Tôi không thể không hít một hơi thật sâu.
"Cô phải đáp ứng mọi yêu cầu của tổng giám đốc, ngay cả khi không biết thì cũng phải học cách đáp ứng." Khi anh lên cơn điên, cứ mặc kệ anh là được.
Tôi quay đầu nhìn Cố Diệp, gần như nghiến răng nói ra mấy chữ:
Trợ lý đặc biệt nhìn tôi như đang nhìn kẻ ngốc:
Tôi ngẩn người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không hôn cho đã thì lỗ vốn quá, đúng không?
"Tôi không biết gì cả, cô đang nói gì vậy?"
Cố Diệp là người đầu tiên vỗ tay, những người xung quanh cũng vỗ tay rời rạc.
"Mỗi sáng đều phải mang cà phê cà phê nguyên chất không đường cho tổng giám đốc." Cà phê hòa tan cũng được, anh chẳng phân biệt nổi đâu.
Tôi không biểu lộ cảm xúc, tắt PowerPoint đi, lấy điện thoại ra và tải file khác.
"Mẹ tôi từng đi xem bói, mệnh tôi vượng công ty anh. Nếu không có tôi, công ty của anh sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ."
Tôi cố tình hạ giọng, thì thầm:
"Được rồi, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nhớ báo cáo với Phòng Nhân sự nhé."
Tôi nhìn trợ lý đặc biệt, không thể tin nổi.
14
Cuối cùng, tiếng vỗ tay vang dội cả phòng họp.
Cưỡng hôn.
Xung quanh toàn là những tiếng bàn tán, giống như những con d.a.o bay về phía tôi.
Tới khi hôn đến mức nghẹt thở, tôi mới từ từ tiến lại gần tai Cố Diệp.
Thỉnh thoảng mọi người lại nhìn tôi với ánh mắt tò mò, chỉ thiếu mỗi việc hỏi thẳng vào mặt tôi.
Tôi rời khỏi văn phòng của Cố Diệp với vẻ mặt mãn nguyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chắc chắn tôi đang mơ rồi.
Tại sao vẫn đuổi tôi?
Tôi thực sự rất muốn xử Cố Diệp.
Tôi, Úc Ngư, đến đây với lương tâm trong sạch, nhưng lại mang theo nước bẩn ra đi trắng tay.
Cố Diệp giật mình đến nỗi làm rơi điện thoại, nó rơi xuống chân tôi.
"Tôi đến phòng làm việc của Tiêu Bạch làm gì?"
Vào buổi tổng kết cuối năm, phòng họp chật kín người.
Nhà vệ sinh, phòng trà, nhà ăn...
Tất cả nghi ngờ hoá thành lưỡi kiếm sắc bén, đ.â.m nát mọi nỗ lực của tôi trong suốt một năm qua.
Tôi đành phải nén giận với Cố Diệp trong lòng, gượng gạo nở nụ cười. Tôi tiện tay lấy một tờ ghi chú, vừa viết vừa nói:
LattesTeam
Dù sao thì tôi cũng sắp nghỉ việc rồi.
Chương 5: Chương 5
Mặc dù mẹ tôi hay càm ràm rằng não tôi như bị hút khô.
Nhìn vào đôi mắt ngây thơ và đầy tin tưởng của Tiểu Trần, tôi không nỡ làm khó cô ấy.
Không môn đăng hộ đối!
12
Không tin nổi, tôi chỉ tay vào mũi mình, hỏi lại:
Tôi sắp phát điên rồi.
"Không phải tôi đã bảo cô sau khi bàn giao xong thì đến phòng làm việc của Tiêu Bạch rồi sao? Sao cô vẫn còn lang thang ở đây?"
Nếu không có sự cho phép của anh, tôi không thể nào minh oan cho mình trước mặt mọi người.
Tôi gạt tay anh ra, gấp gáp mà mạnh mẽ hôn lên môi anh.
Tôi véo má mình một cái thật mạnh.
"Anh đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng."
Lúc này, Cố Diệp không thể giữ được vẻ bình thản nữa, anh rụt cổ lại giải thích:
Không hợp!
"Được thôi, đuổi thì đuổi."
Nhìn Tiêu Bạch muốn ẩn mình trong bóng tối, tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.