Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Chương 10

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Chương 10


Tôi nuốt xuống ngụm sữa, quay đầu nhìn Phó Tiện.

Phó Thời Trinh vào thẳng vấn đề:

Đợi ăn xong sạch sẽ, anh mới cầm lấy điện thoại.

“Ừ.”

Nếu như Phó Thời Trinh là kiểu sắc lạnh, sắc bén, công khai mũi nhọn khiến người ta e ngại…

“Không chắc.”

Phó Tiện chỉ trầm mặc hai giây, sau đó gọn gàng đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)

Mượn tôi một ngày?


Một tập đoàn lớn như nhà họ Phó, chẳng lẽ không tìm nổi một phiên dịch viên tạm thời?

Và chỉ vài giây sau, câu đầu tiên từ đầu dây bên kia… khiến tôi cứng người.

Người đàn ông ấy, dù ngồi trên xe lăn, vẫn thẳng lưng, phong thái điềm tĩnh, vẻ lạnh lùng cao quý khiến người khác không thể xem thường.

Vì anh không cầm điện thoại, nên bật luôn loa ngoài.

Lúc mới gặp, tôi từng nghĩ anh rất đơn giản.

Nghe có vẻ... không hợp lý cho lắm?

Bị anh trai chồng mượn đi dùng làm phiên dịch nghe có hơi không hợp lý lắm.

Màn hình nhấp nháy ba chữ: Phó Thời Trinh.

Chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi phòng họp, vừa đúng lúc gặp Ôn Tố đang đi tới từ phía hành lang.

Tôi thấy việc bảo thiếu người chỉ là cái cớ, câu chuyện thật thì ở phía sau.

Nói xong liền cúp máy, không hỏi đi đâu, mấy giờ, cần chuẩn bị gì, một câu cũng không hỏi.

Tôi đang âm thầm cảm thán thì bất ngờ.

Lần nào như vậy, Phó Tiện đều bình thản lên tiếng đúng lúc.

Lúc này, Phó Tiện đang ung dung cắt bít tết tái ba phần, cắt xuống vẫn thấy m.á.u rịn ra.

Tàn tật, không làm chuyện ấy được, tính tình có vẻ nhàn rỗi dễ gần.

Mọi việc sau đó… diễn ra trôi chảy một cách kỳ lạ.

Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, giọng điệu hững hờ, nhưng phát âm lại cực kỳ chuẩn xác.

Mới sáng sớm mà ăn uống thế kia, đúng là phong độ vẫn còn đỉnh lắm ha!

Trên tay cô ấy là một chiếc bình giữ nhiệt được chế tác tinh xảo.

Tuy chúng tôi là “vợ chồng hợp đồng”, nhưng dù sao tôi cũng mang danh “nhị thiếu phu nhân” nhà họ Phó.

Sau khi ký hợp đồng, Phó Thời Trinh muốn mời đối tác đi ăn, nhưng bị từ chối khéo.

Tôi thật muốn nổ tí tự tin trước mặt kim chủ, nhưng nghĩ đến chuyện làm ăn của nhà họ Phó đều liên quan đến cả trăm triệu, tôi không dám đùa, đành thật thà lắc đầu:

Bữa sáng gần xong thì điện thoại trên bàn của Phó Tiện bỗng vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng đến khi xuất hiện mấy từ chuyên ngành trong ngành công nghiệp của họ, tôi bắt đầu tắc.

Vừa vào phòng họp, Phó Tiện và tôi đã chạm mặt Phó Thời Trinh cùng đối tác ngoại quốc.

Thì Phó Tiện lại là kiểu ẩn mình sâu trong lớp khói mờ, càng đào sâu càng thấy thâm trầm khó đoán.

Nghe đồn, kể cả thời chưa bị liệt, Phó Tiện cũng là kiểu công tử ăn chơi, chẳng bao giờ bén mảng tới công ty.

Không thể nhìn mặt mà đoán lòng.

“Bên tôi cần một người phiên dịch, định mượn người từ phía cậu.”

Sau bữa sáng, Phó Tiện đích thân đưa tôi đến công ty.

Chỉ là người bảo đảm cho sự suôn sẻ không phải tôi mà là cái người vẫn bị đồn là công tử bột không học vấn kia: Phó Tiện.

Dự án trị giá hàng trăm triệu, Phó Tiện chỉ cần nhẹ nhàng vài câu là chốt được.

Vừa nhìn đã biết, bên trong bình giữ nhiệt là món canh hầm do chính tay cô ấy nấu.

Phó Tiện là người đỡ cô ấy.

Nhưng càng tiếp xúc, tôi càng cảm nhận rõ ràng anh ấy không hề đơn giản. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ khi sắp xuống xe, anh mới nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi:

Đến nửa sau cuộc họp, phía đối tác gần như bỏ qua tôi và Phó Thời Trinh, chuyển sang trao đổi trực tiếp với Phó Tiện.

Tôi đi sau mấy người họ, lén lút quan sát.

Tôi suýt nữa phun cả ngụm sữa đậu nành ra ngoài.

Một người đàn ông như vậy.. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không chào hỏi, không vòng vo.

“Được.”

Tôi vội vàng đứng dậy, lễ phép chào hỏi.

“Có thể sẽ dính đến vài từ chuyên ngành. Em chắc làm nổi chứ?”

Tôi còn nghĩ anh sẽ lập tức gọi người khác đến thay. Nhưng Phó Tiện chỉ nhắm mắt tựa lưng, vẻ mặt hờ hững:

Tôi hơi bất ngờ.

Ôn Tố trượt chân, hình như đạp phải gì đó.

Thế mà…

Từ chỗ tôi ngồi, có thể thấy rõ góc nghiêng của anh.

Hóa ra, vợ chưa cưới của nhà giàu, cũng sẽ tự tay nấu canh rồi mang đến công ty như bao cô người yêu bình thường khác.

Phó Tiện không vội bắt máy. Mãi đến khi gần tắt chuông, anh mới chậm rãi lau tay, nhấn nút nghe.

Tôi liếc lén một chút, hình như là tin nhắn từ Phó Thời Trinh gửi thời gian và địa điểm cần tôi đến.

“Nghe nói cô Ti Tử Dao từng học tiếng Đức khi còn đại học, cho tôi mượn một ngày, được không?”

Trên đường, Phó Tiện vẫn ít nói như mọi khi.

Cứ thế, buổi đàm phán kết thúc trong suôn sẻ. Đối tác còn quyết định ký luôn hợp đồng.

Hai phút sau, điện thoại anh rung lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hồi học đại học, tôi môn nào cũng lẹt đẹt, tiếng Đức học chỉ tạm tạm. Ra trường rồi chẳng dùng đến nữa, giờ có thể giao tiếp cơ bản đã là “phát huy vượt ngưỡng” rồi.

Tôi cứ nghĩ anh sẽ gọi tài xế đưa tôi đi.

Anh liếc nhìn, sắc mặt lạnh đi rõ rệt.

Tôi tò mò, cũng liếc trộm nhìn theo.

Cả ngày toàn chìm trong rượu chè, tiệc tùng, tiêu tiền không chớp mắt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Chương 10