Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Chương 19

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Chương 19


Sau này, viện trưởng cũ đã lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t một đứa bé trong trại, hàng loạt tội ác khác cũng theo đó bị điều tra, và cuối cùng bị tống vào tù.

Và Phó Tiện với khuôn mặt dần rõ nét, thoát vẻ xanh xao ấy đã trở thành… mục tiêu mới của bà ta.

Khi rời khỏi trại trẻ năm đó, tôi vừa tròn 7 tuổi.

Cậu trở nên thường hoảng hốt, dễ giật mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi ngủ, chăn chiếu cậu trải cạnh tôi, nhất định phải lén nắm tay tôi, mới có thể ngủ yên.

Sau khi tôi rời đi, Phó Tiện âm thầm theo dõi, quan sát tôi từ xa một thời gian.

Tôi sống rất hạnh phúc.

Cho đến một ngày tôi được nhận nuôi.

Dường như chỉ cần mỗi ngày được ở cạnh tôi là đủ.

Gầy gò, nhút nhát, yếu đuối… Cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Ít nhất… hồi ấy là vậy.

Rực đến chói mắt.

Một thời gian sau, tôi phát hiện Phó Tiện… thay đổi.

Kinh diễm đến mức nhiều năm sau, dù khi tôi đã trưởng thành mỗi lần nhớ lại ký ức năm xưa tôi vẫn luôn nhớ về đôi mắt nai con ấy.

Mẹ tôi là người phụ nữ sống một cách rực rỡ.

Còn tôi.

Chương 19: Chương 19 (đọc tại Qidian-VP.com)

Rút mình ra khỏi hồi ức, tôi tựa đầu vào đầu giường, lặng lẽ lắng nghe Phó Tiện kể lại chuyện sau khi rời trại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bà yêu ghét rõ ràng, yêu tiền và cũng khá hão huyền nhưng ngay cả khi trong túi chỉ có năm đồng, bà vẫn sẵn sàng dùng ba đồng mua bánh mì cho tôi, một đồng mua nước, và đồng còn lại tặng cho người ăn xin bên đường.

Cuộc đời bà, giống như một bông hồng đỏ rực rỡ bung nở.

Cậu là một đứa trẻ thiếu thốn cảm giác an toàn đến cùng cực.

Bà dành trọn tâm tư và tình cảm cho tôi, chăm sóc tôi hết lòng.

Lúc rời đi chúng tôi thậm chí còn chẳng kịp nói với nhau một câu.

Dù khi ấy, khuôn mặt ấy vẫn chưa thực sự nở rộ nhưng đã đủ khiến người ta kinh diễm đến ngẩn ngơ.

Tôi vốn là “đầu gấu nhí” trong viện ít ai dám đụng.

Mẹ tôi rất đẹp, và rất thích mặc màu đỏ, loại đỏ chói chang mà chẳng ai dám thử.

Nhưng… chuyện đẹp mấy rồi cũng tan.

Giờ đây, tôi biết, việc bà gả tôi cho Phó Tiện có lẽ còn mang theo mưu tính.

Sau vài trận chiến “một mất một còn” đám trẻ đó mới chịu thôi, không còn động vào Phó Tiện nữa.

Tất cả những chuyện đó đều là sau khi tôi rời khỏi trại trẻ.

Nhưng lại không dám đi quá xa.

Bởi vì anh sợ rằng, nếu đi xa quá… sẽ chẳng bao giờ còn được gặp lại tôi nữa.

Tôi được mẹ đón về nhà, và từ đó lớn lên trong tình yêu thương.

Còn cậu ấy… lại có vẻ rất hài lòng.

Và rồi tôi chẳng rõ từ bao giờ, đứa trẻ từng rụt rè ấy lại trở thành người “đánh nhau không ai địch nổi” trong viện.

Anh thường lén quay về, đứng từ xa nhìn tôi trong bóng tối.

Từ đó anh mới yên tâm rời đi.

Có lẽ trong những trại trẻ hiện tại, vẫn còn những đứa bé giống như cậu năm xưa.

Thậm chí… bắt đầu tránh né cả cái chạm tay của tôi.

Nhưng tôi không hận bà. Thật lòng không hận. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh thấy mẹ tôi đối xử với tôi rất tốt.

Anh nói aau khi trốn khỏi trại trẻ, anh lang thang đầu đường xó chợ.

Cậu bắt đầu cao hơn, có da có thịt hơn, khuôn mặt tuy còn non nớt nhưng càng lúc càng ưa nhìn.

Từ đó về sau tôi không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa.

Từ hôm ấy, cậu ấy trở thành “cái đuôi nhỏ” của tôi.

Nhưng để bảo vệ cậu ấy, tôi đã không ít lần… đánh nhau với tụi trẻ kia đến bầm dập.

Đến cả lúc tôi đi vệ sinh, cậu ta cũng ngồi xổm canh ngoài cửa.

Người phụ nữ trung niên luôn tỏ vẻ hiền lành đạo mạo ấy lại là kẻ có sở thích b*nh h**n với trẻ em.

Với một đứa bé mới 6 tuổi, tính tình lại nhạy cảm cực đoan như vậy mà bỏ trốn khỏi trại trẻ trong một thời kỳ xã hội còn quá nghèo nàn…

Ai dám nói xấu tôi một câu cậu ấy lập tức vung nắm đ.ấ.m lao vào, ánh mắt đỏ ngầu như muốn ăn thịt người.

Tôi cứ nghĩ mãi…

Nhưng anh không dám đến gần.

Có lẽ sẽ không bao giờ có ai… đẹp như cậu ấy nữa.

Vì vậy, khi lớn lên tôi trở thành người cực kỳ yêu tiền.

Những năm sau đó, tôi thường hay nghĩ về cậu.

Cũng sợ rằng chỉ cần nhìn thấy tôi, anh sẽ không nỡ rời đi.

Tôi có chút cô đơn.

Liệu có thể sống sót được không?

Nhưng toàn bộ tiền tôi kiếm được, đều được dùng để quyên góp cho trại trẻ.

Là viện trưởng.

Lúc đầu, tôi rất tức giận. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đêm hôm đó Phó Tiện đã bỏ trốn khỏi trại.

Nhưng sau này tôi vô tình phát hiện ra…

Dần dà chúng tôi thành bộ đôi không ai dám dây vào.

Cũng vì thế, càng không ai muốn lại gần.

Nhưng rồi tôi lại chạnh lòng mà nghĩ:

Dưới sự “đào tạo đặc biệt” của tôi, Phó Tiện từ một chú cừu non yếu ớt, đã lột xác thành sói con nhỏ.

Cuối cùng là tôi không chịu nổi, bước vào giữa đám con trai, kéo cậu ra khỏi đám hỗn loạn.

Người nhận nuôi tôi chính là mẹ tôi bây giờ.

Anh sợ, nếu bị người khác phát hiện tôi sẽ bị liên lụy.

Dĩ nhiên không phải cái trại năm xưa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Chương 19