Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Chương 22
"Chuyện tình cảm, đâu thể dùng vũ lực ép buộc. Vẫn phải là hai bên đồng lòng mới được."
"Làm gì có nồng nhiệt? Em đúng là hay tưởng tượng."
Tôi từng nghĩ Phó lão gia sẽ tức giận nhưng không. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ăn mặc xa xỉ, sống kiêu ngạo, ngông cuồng.
Phó Tiện lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng trong mắt lại chan chứa ý cười.
"Nhưng ánh mắt lúc ấy của anh… thật sự rất 'nồng nhiệt' mà."
Sống trong nhung lụa, được cưng chiều tận trời.
Ăn mặc rực rỡ, khí chất không ai sánh kịp.
Sau đó anh hôn lên môi tôi một cái.
"Anh chỉ thấy người từng giúp mình, giờ lại đi theo một người không thương mình thật đáng tiếc."
Phó Tiện lắc đầu:
Bà ấy đến.
Mà trong ba người ấy Phó Tiện là người bị coi nhẹ nhất, bị cả gia tộc xem thường nhất.
“Em đến rồi.”
Phó Tri Thành cả đời chỉ có một đứa con trai nhưng cậu con ấy đã c.h.ế.t trong một vụ tai nạn từ lâu.
Sau khi Phó lão gia mất khả năng sinh sản, đứa con trai "duy nhất" này gần như là cả thế giới của ông.
Như thể, ông đã sớm biết bà sẽ đến.
Phó Tiện bị tôi chọc cười.
Do trải nghiệm tuổi thơ, Phó Tiện thật ra là người ngoài lạnh trong nóng.
“Phó Tiện không phải con nuôi, mà là con ruột của tôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Tiện ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt nóng rực, vừa mới đối diện chưa đến ba giây, yết hầu anh khẽ chuyển động. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi tôi còn đang trầm ngâm, anh bất ngờ kéo nhẹ tay áo tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 22: Chương 22
Theo lời khai, bà đã g.i.ế.c người.
"Nếu anh công khai thân phận, cảnh cáo Phó Thời Chinh đối xử tốt với cô ấy,
Năm đó, thằng bé mới 17.
Tôi ngập ngừng:
Mãi đến hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát mẹ tôi... đã tự thú. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗi lần hai người xuất hiện cùng nhau ở tiệc rượu, mọi người đều vô tình cố ý lạnh nhạt với Phó Tiện, lấy lòng Phó Thời Chinh.
Tôi đỏ bừng cả mặt, không ngờ… anh lại để tâm đến điều đó đến vậy.
Ngay sau đó, anh buông tay.
Năm 17 tuổi, nó lén chạy về vùng quê chơi.
Nhưng tôi vẫn thấy khó hiểu:
Mái tóc xoăn sóng, môi tô đỏ sẫm tất cả hòa quyện thành một sự diễm lệ gần như đốt mắt.
Một chiếc váy đỏ rực như máu, càng khiến làn da trắng nổi bật đến choáng ngợp.
Ai từng giúp anh, anh đều nhớ kỹ. Còn ai từng hại anh lại càng không quên.
Bà không nói gì với tôi mà đi thẳng đến trước mặt Phó Tri Thành.
Chỉ cần nó muốn, mọi thứ đều phải có.
Nhưng giờ Phó Tiện bỗng chốc đổi vai, từ con nuôi trở thành huyết mạch duy nhất của gia tộc.
Mẹ đi đến trước mặt tôi ánh mắt quét qua bàn tay tôi đang đan chặt với tay Phó Tiện nét cười trên môi càng thêm sâu.
Là cậu công tử nhà họ Phó đã mất trước tuổi 18 năm ấy.
Tất cả mọi người đều mặc định rằng Phó Thời Chinh mới là người thừa kế chính thống của nhà họ Phó.
“Hồi còn lang thang bên ngoài, cô ấy từng giúp đỡ anh rất nhiều. Về sau, cũng vì anh mà cô ấy mới quen biết Phó Thời Chinh."
Tôi cúi đầu nhìn, lại bị anh nắm chặt cổ tay.
"Anh chỉ thấy cô ấy chọn sai người nhưng những việc sau đó, là lựa chọn của cô ấy, anh sẽ không can thiệp."
Tôi chăm chú lắng nghe, rồi gật đầu.
Những năm gần đây, ông chỉ nhận nuôi ba người một trai hai gái.
Và thế là buổi tiệc sinh nhật long trọng bậc nhất giới thương nhân, bị sự xuất hiện của bà ấy kết thúc vội vàng.
chắc chắn anh ta không dám làm bừa."
Nói đến đây, Phó Tiện khẽ thở dài:
Ai nấy trong lòng đều rối như tơ vò.
Cảm giác ấm áp, dịu dàng.
Cả thành phố đều biết:
Cả hội trường im phăng phắc vài giây.
Tôi và Phó Tiện cũng không biết.
Người đó chính là con trai ruột của Phó Tri Thành.
Phó Tiện quả nhiên là người rất tỉnh táo.
"Lần trước nhìn thấy cô ấy đi theo bên cạnh Phó Thời Chinh… Anh chỉ cảm thấy xót xa.”
Hai người đối diện nhau.
Tôi ngơ ngác ngồi dậy, còn chưa hiểu tại sao anh lại đột nhiên hôn mình.
Hai người họ đã nói gì với nhau, không ai biết.
“Còn khi nhìn người khác, thì không phải.”
Tôi bị anh kéo xuống, buộc phải cúi sát người về phía trước.
Ông chỉ lặng lẽ nhìn bà rồi nhẹ giọng nói một câu:
Những năm gần đây, bao nhiêu người dốc sức lấy lòng Phó Thời Chinh.
Tưởng đâu đây đã là cao trào lớn nhất của buổi tiệc…
Phó lão gia cùng mẹ tôi lên lầu.
Không ngờ tất cả đều đã đặt cược sai.
Tôi thở phào nhẹ nhõm cũng hiểu được tâm tình của anh.
Và rồi, bà bị bắt giam.
Toàn bộ ánh mắt trong sảnh tiệc đều thay đổi.
Khi không khí giữa chúng tôi còn đang ngập tràn ngọt ngào thì phía bên kia, Phó lão gia đột ngột tuyên bố một tin chấn động:
“Nhớ kỹ nhé.”
Anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc tôi, giọng đầy nuông chiều:
Ngay sau đó nổ tung.
“Anh luôn thấy áy náy là anh đẩy cô ấy vào hố lửa."
Ai ngờ mẹ tôi lại xuất hiện.
“Ánh mắt anh vừa nhìn em như vậy mới gọi là 'nồng nhiệt'.”
Chỉ hơi dùng sức cả người tôi liền ngã vào lòng anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
