Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Chương 6
Yêu càng nhiều bao nhiêu, hận càng sâu bấy nhiêu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Tiện không nhận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chưa cần cô ta lên tiếng, chỉ nhìn mặt tôi đã biết ngay là người này không dễ chơi.
Vốn không phải dạng hay nhịn, nên tôi thật sự… phản lại.
Tôi nhìn sang Phó Tiện.
Thậm chí chẳng buồn liếc nhìn cô ta một cái, mặc kệ người ta đứng đó nói như c·h·ó sủa thì anh vẫn ung dung như thể chẳng có gì tồn tại.
Đúng là xinh đẹp thật, nhưng mặt lại đầy vẻ chua ngoa, khó chịu.
Sắc mặt Phó Uyển lập tức thay đổi, lông mày nhướng cao, giọng the thé chất vấn tôi:
“Phó Uyển, con gái nuôi của ông nội tôi, từng thầm tỏ tình với tôi.”
Một cái mũ thật to vừa được úp xuống đầu tôi.
Chả trách vừa rồi Phó Uyển lại châm chọc móc méo như thế.
“Tôi không cần cô gán cho cái mác ‘đối đầu nhà họ Phó’ này đâu.”
“Nhưng đây là tiệc gia đình nhà họ Phó, cô đập ly trước mặt mọi người, là muốn đối đầu với nhà họ Phó sao?”
Nhìn vẻ mặt Phó Tiện là biết, chắc chắn hồi đó anh từ chối cô ta thẳng thừng luôn rồi.
Mấy ngày quen biết Phó Tiện, ánh mắt anh lúc nào cũng hờ hững, như thể chẳng có gì trên đời khiến anh quan tâm nổi.
Anh không thèm phản ứng gì cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe chẳng khác gì mấy bà hàng xóm rỗi việc ngồi tám chuyện ở đầu ngõ.
“Phó Tiện, chân cậu trị thế nào rồi? Tôi nghe đại ca nói… có khi cả đời cũng không đứng dậy được. Nhưng cậu cũng đừng nản, biết đâu trên đời này thực sự lại có phép màu nhỉ?”
Ly rượu bị từ chối kia, giờ được chuyển sang trước mặt tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng, ly rượu rơi thẳng xuống người Phó Tiện.
Khi tôi nhìn qua, anh hơi nhướng mày.
Ngay khi anh thu hồi ánh mắt, tôi cũng vội quay đi chỗ khác.
“Nếu cô có bất mãn vì không ai trong nhà đến dự hôn lễ hôm trước, thì cứ việc nói thẳng ra.”
Có lẽ nhận thấy ánh mắt tôi, Phó Tiện lên tiếng, giọng nhàn nhạt nhưng không hề nể mặt:
Nhìn vô cùng thảm hại.
Choang!
Rượu đỏ loang ướt bộ vest của anh, chiếc sơ mi trắng bên trong cũng bị nhuộm thành những vệt đỏ sẫm.
Phó Tiện phản ứng thế nào?
Quả nhiên.
“Lễ cưới của cậu, tôi bận quá nên không tới được. Nào, uống ly rượu mừng muộn nhé.”
Cô ta tiện tay cầm hai ly rượu từ khay bên cạnh, đưa một ly cho Phó Tiện: (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng.
Lời vừa dứt, tôi còn giả vờ ngạc nhiên, đưa tay bịt miệng, diễn như thật:
Có vẻ như tình cảm Phó Tiện dành cho “chị dâu tương lai” của mình… không hề đơn giản.
Tôi định lên tiếng phản bác, nhưng lại lo lắng ảnh hưởng đến Phó Tiện, nên trước tiên liếc nhìn anh một cái. Người kia vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, chỉ là..
Dù sao thì, dù chỉ là con nuôi, cô ta vẫn mang danh tiểu thư nhà họ Phó.
“Là tôi nể mặt Phó Tiện tôi mới mời cô một ly rượu. Cô không uống thì thôi còn đập ly là có ý gì?!”
Khi tôi chưa kịp chạm tay vào ly rượu, Phó Uyển đột ngột buông tay trước.
“Vậy thì coi như là do tôi thấy cô ngứa mắt.”
Ly rượu còn lăn trên người anh hai vòng, rồi rơi xuống đất.
Tôi nghe mà có chút ngại giùm. Câu này… thực sự nên nói ra à?
Tiểu thư mời rượu, tôi làm “bình hoa”, sao dám không nhận?
Ly rượu kia đã bị cô ta cầm quá lâu, mà người xung quanh bắt đầu để ý đến tình hình bên này. Thấy Phó Tiện không cản, tôi liền vươn tay định nhận lấy.
Nhưng cô ta có vẻ không chịu dừng lại.
Tiệc mới được một nửa, thì có một người phụ nữ mặc váy đen đi về phía chúng tôi, trông có vẻ khoảng từ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
“Đây là lần đầu tiên bước chân vào nơi này, tôi đã luôn biết điều rồi, tôi càng không có lí do gì để gây rối. Chuyện vừa rồi quả thực là tai nạn, nhưng nếu cô cứ muốn tìm lý do…”
Chương 6: Chương 6
Tay cô ta lơ lửng giữa không trung, lúng túng thấy rõ.
Là một "bình hoa đạt chuẩn", tôi hiểu rõ hơn ai hết: không nên đoán tâm tư của kim chủ.
Dừng lại hai giây, cô ta chuyển ánh nhìn sang tôi.
Tôi vẫn hay nghĩ trong bụng: gương mặt này đúng kiểu “cực phẩm đẹp trai nhưng lại chán đời”.
Cô ta bước đến, ánh mắt lướt qua gương mặt Phó Tiện, giọng điệu vừa cay nghiệt vừa giả tạo:
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên giòn tan, mảnh vỡ b.ắ.n tung, có mảnh còn cứa vào mu bàn chân tôi, đau buốt.
Tôi cứ nghĩ, chỉ cần theo Phó Tiện ở góc yên tĩnh ngồi chờ tiệc kết thúc là xong. Ai ngờ, rắc rối vẫn tìm đến tận nơi.
“Nhưng mà… chẳng lẽ Phó tiểu thư cho rằng, tôi ghét cô vì chuyện cô từng tỏ tình với chồng tôi sao?”
Nói xong, tôi làm bộ như vừa chợt nghĩ ra gì đó, cố tình nâng cao giọng cho cả sảnh tiệc nghe thấy:
Tôi không chắc có hiểu đúng ý không, nhưng trong lòng lại vang lên bốn chữ:
Cứ tự nhiên mà “phản dame”.
Đoán nhiều quá có ngày mất việc như chơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy nhiên.
“Ơ c·h·ế·t, cái này… có thể nói ra được không nhỉ?”
Sau khi thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, cô ta còn không quên đẩy sự việc lên một tầm cao mới:
Tôi khẽ nhíu mày nhìn cô ta.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.