Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Chương 8

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Chương 8


Người đàn ông lạnh lùng, vô cảm mà tôi biết mấy ngày nay lúc này lại như biến thành một người hoàn toàn khác.

Người đàn ông ấy quay lưng về phía tôi, nên tôi không nhìn rõ mặt.

Phó Tiện bên cạnh thì ngủ rất say, có lẽ do uống rượu, giấc ngủ của anh nặng nề, đến mức còn… nói mớ.

Tôi thì vẫn cầm cái thẻ được anh “tặng” lúc tối, ôm trong tay mà… mất ngủ cả đêm.

Sau màn “công thưởng minh bạch” ấy, tôi nhỏ giọng hỏi:

“Lúc nãy anh gọi tôi, là có chuyện gì vậy?”

Tôi biết mình không nên tò mò, càng không nên nghe lén. Nhưng mà…

Nhìn đồng hồ treo tường… mới hơn 5 giờ sáng.

Đêm thứ hai ngủ chung giường.

Trước đó, trợ lý riêng đã giúp anh tắm rửa. Khi bước ra khỏi phòng tắm, anh đã thay sang bộ đồ ngủ màu đen bằng lụa đúng kiểu cao cấp, vừa mềm mại vừa lạnh lùng.

Và cảnh tượng trong đó… khiến tôi kinh ngạc đến sững người.

“Anh cũng ăn thử đi…”

Tôi cứ tưởng đã ngủ quên đến tận trưa, nhưng khi kéo rèm ra bên ngoài trời còn âm u, mờ xám.

Tài xế vội vàng cảm ơn, cười đến mức khóe miệng nhếch gần chạm tai… nhưng không dám phát ra tiếng.

Chương 8: Chương 8

Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo, nhưng nội dung thì tôi nghe không rõ.

Tính lát nữa lên giường ngủ thêm, nhưng rồi lại lo lắng Phó Tiện không biết sáng sớm dậy đi đâu, chân cẳng như vậy… (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh mặc bộ đồ ngủ lụa đen lỏng lẻo, ngồi dựa nghiêng trên ghế, ánh mắt lạnh lùng, khí thế toát ra từ ánh nhìn còn hơn cả Phó Thời Trinh.

Tuy đôi chân có bệnh, tính tình cũng khá lạnh lùng, nhưng không thể phủ nhận người này vẫn rất biết quan tâm người khác.

Tôi bị giật mình, tay khẽ run lên… lỡ đẩy cửa ra thêm một chút.

Tôi bỗng nhớ lại cảm giác khi mình ngã vào lòng anh lúc chiều. Cái ôm ấy vừa ấm áp vừa rắn chắc ấy…

Trước cửa phòng.

Trong phòng chỉ bật đèn ngủ mờ mờ. Tôi vội chạy đến đẩy xe cho anh, đến mức quên cả đi dép, chân trần bước trên sàn gỗ mát lạnh nhưng không thấy lạnh, chỉ thấy hơi… xấu hổ.

Thế là tôi ngoan ngoãn leo lên giường.

Tôi còn đang sững người thì anh đột ngột lên giọng, như đang quát người kia phải thành thật khai báo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà lạ ở chỗ, bộ anh đang mặc lại chính là bộ đôi với bộ đồ tôi đang mặc.

Tôi mở ra xem. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi ngáp một cái, xỏ dép đi toilet.

Chỉ đến khi được tôi đỡ lên giường xong, anh mới nhìn xuống chân tôi đang đặt trên sàn, lạnh nhạt nói một câu:

Và cặp mắt kia, lạnh thấu xương.

“Vừa rồi xe rẽ gấp, tôi không giữ thăng bằng được…”

Tôi đưa mắt nhìn lệch sang bên, mới thấy ngoài mấy vệ sĩ mặc đồ đen đứng xung quanh, thì trên sàn, trước mặt anh, còn có một người đàn ông đang quỳ.

“Ti Tử Dao… thật ra cái thẻ đó… không có tiền…”

Tôi nghĩ chắc anh có việc gì ra ngoài sớm.

Bên trong là mấy miếng bánh ngọt đã được gói lại kỹ lưỡng, chính là mấy miếng bánh trong bữa tiệc lúc nãy.

Tôi đi đến đầu cầu thang, cúi xuống nhìn… phòng khách tầng 1 trống trơn.

Phó Tiện nghiêng đầu nhìn tôi, không biết từ đâu rút ra một chiếc túi nhỏ tinh xảo, đưa vào tay tôi.

Phó Tiện nói dứt câu, người kia rõ ràng run lên một cái, nhưng vẫn không có lên tiếng.

Dù sao thì tôi và Phó Tiện cũng chỉ là “vợ chồng hợp đồng”, mặc đồ ngủ đôi thế này thì ngại quá trời. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ừ.”

Phó Tiện lạnh nhạt đáp một tiếng, rồi mở mắt, nhìn về phía ghế lái trước mặt:

Đồ ngọt do đầu bếp riêng nhà họ Phó làm, vị hạnh nhân, ngọt nhẹ mà không gắt, ăn rất ngon.

Giọng anh đều đều, tay kẹp điếu thuốc, tư thế lười biếng như đang nhàn nhã nói chuyện.

“Tháng sau tăng lương.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Không hiểu sao, chân tôi cứ tự động bước về phía đó.

Phó Tiện cũng không vội, chỉ ngậm thuốc nhìn người ta, như thể ánh mắt lạnh băng như băng ấy có thể xuyên thẳng qua đối phương.

Tôi nín thở, nép người một bên, từ khe cửa hé mở len lén nhìn vào.

Tôi ngó quanh, hình như giọng phát ra từ một căn phòng ở phía trong hành lang tầng một.

Khi đang đẩy xe đến gần giường, anh cau mày, liên tục hối thúc tôi nhanh lên.

Đêm đó.

Từ chỗ tôi đứng, vừa đúng góc nhìn thấy rõ gương mặt anh.

Tôi hoàn hồn ngay lập tức, rụt tay lại, nhanh chóng ngồi thẳng người, cười gượng:

Nghĩ một cái là không sao ngủ được nữa.

Hóa ra… anh vẫn nhớ chuyện tôi thích ăn.

Hả?

Dù đã ở cạnh nhau mấy hôm rồi,đến bây giờ tôi mới nhận ra… khí thế của Phó Tiện tạo ra áp lực đến nghẹt thở.

Hành lang vẫn bật đèn ngủ, ánh sáng lờ mờ dịu nhẹ.

Nói xong, anh ngủ tiếp như không có chuyện gì xảy ra.

Định quay vào thì chợt nghe thấy tiếng Phó Tiện.

Không nhịn được, tôi bẻ một miếng, đưa tới trước miệng Phó Tiện:

“Trong một phút, nói rõ ràng cho tôi.”

Tôi sững người mất vài giây rồi mới giơ tay nhận lấy.

Thăng lương vì sắp đặt một pha cua gắt để tôi ngã vào lòng anh? Thật có tâm đấy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không.

Phó Tiện cúi mắt nhìn thoáng qua, cũng coi như nể mặt tôi, hơi hé miệng, ăn lấy một miếng.

Lo lắng nên tôi khoác thêm áo ngủ, bước ra khỏi phòng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Chương 8