Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Cô yêu một chàng trai (6)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Cô yêu một chàng trai (6)


Cậu nói đùa nhưng biểu tình lại rất nghiêm túc.

Lộ Hủ thực sự rất đáng để yêu thích, có cả một danh sách dài những lý do, hôm nay có thể xem là một trong số đó.

Chuyện này đã khiến Lộ Hủ mệt mỏi và bất lực, cậu thực sự chưa từng gặp qua cô gái nào kiên trì như vậy.

Cô nhìn thấy ánh mắt có chút không tin của Triệu Lan, bèn mỉm cười đánh lạc hướng: “Cổ mẹ lại đau rồi đúng không, để con xoa cho mẹ.” Cô đặt viết sang một bên, bước đến nhẹ nhàng xoa bóp cổ cho Triệu Lan.

Nhà cậu ở trong một khu chung cư rất nổi tiếng, môi trường rất tốt. Khi xưa, ba Lộ Hủ thấy nơi này không khí và cảnh quan trong lành , liền mua một căn biệt thự nhỏ.

Tống Từ Tự ngày nào cũng trêu chọc cậu: "Chà, cô gái này thật chăm chỉ, xem ra cô ấy tin chắc cậu không thể làm gì được cô ấy rồi."

Lộ Hủ không ngần ngại đồng ý ngay: "Mẹ đăng ký thêm vài lớp đi, con không muốn thi vào đứng nhất, đến lúc đó lại phải đếm ngược ra."

Trần Nam hít hít mũi dùng tay dụi mắt, cố nở một nụ cười: “Mẹ, con về rồi.”

"Chưa, vừa nãy ba con gọi điện nói phải đi công tác mấy tuần ở thành phố Nam, bảo chúng ta đừng đợi ông ấy." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ có điều là gương mặt này của cậu đã thu hút quá nhiều hoa đào, chẳng may lại đúng vào mấy anh chàng thích những cô gái thích cậu, thế là từ từ hai bên có chút không hợp, đôi khi chỉ là một trận bóng cũng đầy mùi thuốc s·ú·n·g.

Nói chung, bất cứ lúc nào cậu đi đánh bóng, gần như đều có thể nhìn thấy Ôn Dạng, có lần cậu thật sự không chịu nổi nữa, đi tìm cô.

Dần dần thành thói quen, đến giờ dù rất muốn mở miệng mắng lại, nhưng cũng rất khó, cô thật sự sợ đám người này.

Lộ Hủ cười khẽ: "Đó là hai chuyện khác nhau, họ nhìn mình là muốn đánh c·h·ế·t mình đấy, cậu thì đâu như vậy."

Bà xoa xoa cổ đang mỏi, nhìn thấy mắt có chút đỏ, bỗng ngạc nhiên.

Một chàng trai luôn nghĩ đến người khác dù là người lạ, vĩnh viễn luôn chu đáo nhẹ nhàng như ánh sáng tỏa ra xung quanh.

Cậu bất đắc dĩ ném quả bóng rổ vào người cậu: "Cút đi."

Đến cả Tống Từ Tự thỉnh thoảng cũng đem chuyện này ra trêu chọc cậu.

Phòng của cậu nằm ở tầng hai, bên cạnh là phòng của ba mẹ, còn có một phòng làm việc, lên tầng ba là phòng để đàn piano, nhưng cậu lâu lắm rồi chưa dùng, không biết đã phủ đầy bụi chưa.

Tống Từ Tự cũng đã nhắc cậu về việc này, nhưng cậu không quan tâm: "Mấy thằng con trai này lắm chuyện thật."

"Ừ, mình nhớ cậu." Cậu có chút bất đắc dĩ xoa trán, nhìn cô gái trước mặt, những lời muốn nói ra lại chẳng biết mở đầu thế nào.

Đám người đó gán cho cô những cái mác như “trẻ mồ côi”, “đứa không có ba mẹ”, những từ ngữ đó như là lưỡi dao sắc bén, đâm thấu tim gan.

Nói xong liền lẻn mất, không cho cô chút thời gian phản ứng.

Ôn Dạng thực sự đã nhận ra rằng, dù cô có cố gắng đến đâu, việc lấy lòng Lộ Hủ cũng không có tác dụng.

Trần Nam hiểu chuyện, không muốn làm to chuyện.

Gia đình Lộ Hủ ba đời làm kinh doanh, từ ông cố, ông nội, đến ba của cậu hiện tại.

Từ đó cô dần trở nên ít nói, trầm lặng. Mỗi khi gặp chuyện như vậy, hoặc là Lâm Trầm Thiến lao ra mắng đuổi bọn họ, hoặc là cô một mình âm thầm bỏ đi.

Khi cô chạy về nhà, mắt hơi đỏ lên, nhìn thấy mẹ đang ngồi ở cửa cúi đầu tính toán sổ sách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra con ngõ nhỏ.

Lộ Hủ nhìn cô gái sống động trước mắt, thay đổi như tắc kè hoa, cố nhịn cười, vẫn lịch sự từ chối: "Xin lỗi nhé, mình không yêu đương khi còn học cấp ba."

Lộ Hủ gật đầu, hai tay nhận lấy dĩa trái cây, nhìn qua phòng khách không có người, hỏi một câu: "Ba vẫn chưa về à?"

Trên bầu trời đêm, những ngôi sao lấp lánh như những mảnh vụn, kết thành một dải ngân hà tuyệt đẹp và huyền ảo.

Khi Lộ Hủ về phòng, thùng rác đã được dọn sạch giấy vụn, cậu đặt đồ lên bàn, nhưng không vội động bút.

Ngoài sợ hãi, cô còn lo rằng nếu cãi nhau với bọn họ sẽ gây thêm phiền phức cho Triệu Lan.

"Nhưng mà, cậu có thể đừng cổ vũ mình trong những dịp như thế này được không, mình thấy không hay lắm, đối với cậu cũng không tốt, phải không?" Cậu nhẹ nhàng hạ giọng, kiên nhẫn thuyết phục Ôn Dạng, ngữ điệu không có chút khó chịu hay phiền toái nào.

"Mình tên Ôn Dạng, cậu còn nhớ mình không? Mình đã từng xin số liên lạc của cậu đấy!" Ôn Dạng rõ ràng không ngờ Lộ Hủ sẽ trực tiếp đến tìm mình, cô có chút phấn khích, chờ câu trả lời của cậu.

"Phải hiểu cho ba con biết không?"

"Đúng là mình không như vậy." Ôn Dạng bị cậu làm cho bật cười, nhìn chàng trai trước mặt, mặc một bộ đồ bóng rổ màu xanh đậm số 11, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, cả người toát lên vẻ thanh xuân của tuổi trẻ.

Cậu đã lịch sự từ chối nhiều lần rồi, nhưng cô gái này dường như đã quyết tâm đến cùng, khiến cậu không biết phải làm sao, dù sao những cô gái giống như Ôn Dạng, đã bị từ chối nhiều lần nhưng vẫn kiên trì theo đuổi, trong suốt mười mấy năm qua cậu cũng chỉ gặp được vài người.

Nói xong, cô còn vỗ vai cậu, giọng điệu thay đổi, âm thanh nhỏ hẳn đi: "Vậy nên bây giờ mình có thể xin số điện thoại của cậu không?"

Chỉ riêng việc Ôn Dạng cổ vũ cho cậu đã đủ để cậu liếc mắt một cái đã thấy mấy chàng trai ở đối diện chỉ trỏ về phía mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô thở dài có vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó đã điều chỉnh lại tâm trạng.

Lộ Hủ thấy cô không vui, cảm thấy hơi áy náy. Cậu gãi gãi mũi, nói: "À, không sao đâu, chủ yếu là mình không quen được chú ý, hơn nữa có vài người không biết nói năng, nói ra những điều không hay về cậu."

Bên này, Lộ Hủ sau khi mua đồ xong liền đạp xe về nhà.

"Đừng có nói năng châm chọc như thế, ba con làm việc rất vất vả." Lâm Linh nghe ra lời con trai có ý trách móc, nhẹ nhàng cười, cưng chiều vỗ nhẹ vào đầu cậu.

“Có chuyện gì nhớ nói với mẹ biết không, đừng giữ trong lòng.”

“Được rồi được rồi, mình sẽ đợi đến khi cậu đồng ý cho mình cách liên lạc!”

Những năm Triệu Lan không ở bên là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cô.

"Bạn học à, bạn…"

Triệu Lan sau khi trở về thị trấn, việc tìm lại công việc ở nhà máy đặc biệt khó khăn, cô không thể vì một chút bốc đồng mà gây rắc rối cho mẹ.

Ai mà chịu được giọng nói dịu dàng như thế này chứ, Ôn Dạng nhìn thấy sự khó xử trên mặt chàng trai, đành cúi đầu, có chút xấu hổ: "Xin lỗi nhé, cậu yên tâm, sau này tớ sẽ không như vậy nữa!"

Chẳng hạn như buổi sáng mang bữa sáng đến cho cậu, buổi trưa thì để trên bàn học của cậu một chai sữa chua hoặc vài món ăn vặt, còn không quên kèm theo một mảnh giấy nhỏ hỏi thăm.

Cậu không hài lòng thở dài: "Là tổng giám đốc rồi mà vẫn phải đi công tác, ba con đúng là bận rộn suốt ngày."

Sau khi lớn lên, cô quen dần.

Càng nghĩ càng thấy đau đầu, cậu thở dài một tiếng, không tiếp tục nghĩ nữa, mở tập ra, cầm viết bắt đầu viết bài văn.

Cậu cười nói vài câu, cũng chẳng mấy để tâm.

Cô cười, lảng sang chuyện khác, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng như đợi cậu giải thích.

Cậu chỉ về phía nhóm người đang chơi bóng đối diện, thật ra cậu cũng không phải người được lòng ai.

Nhưng đối với Ôn Dạng thì không hay chút nào, cậu đành đi tìm cô để nói chuyện.

“Mẹ không sao, mẹ chỉ cần Nam Nam của mẹ tốt là được rồi.” Triệu Lan đau lòng vỗ nhẹ lên tay con gái, con gái bà quá hiểu chuyện, bà luôn lo lắng Trần Nam bị ức hϊếp mà không nói ra.

Nghe lời này, Trần Nam càng cảm thấy tủi thân, cô lắc đầu, cố kìm nước mắt: “Không có gì, chỉ là gió to quá, làm mắt cảm thấy đau.”

Thực ra gần đây cậu có chút phiền muộn, kể từ ngày khai giảng, cô gái tên Ôn Dạng đã đòi xin số liên lạc của cậu, nhưng cậu không muốn cho, thế mà suốt hơn một tuần qua, cậu cứ tình cờ gặp cô.

Lộ Hủ tựa lưng vào ghế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần này viết bài khá suôn sẻ, cậu viết rất trôi chảy, nhanh chóng viết xong rồi đi ngủ.

Nửa đêm không ngủ được, Trần Nam ngồi bên cửa sổ đếm sao. Trong đầu cô có chút lộn xộn, không ngừng hiện lên những gì đã gặp, đã nghe thấy hôm nay về Lộ Hủ.

"Lộ Hủ, cậu thấy không, ánh mắt của cái thằng tóc vuốt keo kia nhìn cậu có hằn học không chứ? Chậc chậc chậc, hận không thể gϊếŧ c·h·ế·t cậu mà."

"Hình như trong thành phố chúng ta có một giáo viên trước đây dạy ở Bắc Kinh, rất giỏi đấy, nếu con không có ý kiến gì thì mẹ sẽ đăng ký trước cho con lớp Ngữ văn xem sao."

Thật ra cậu có chút ấn tượng, dù sao cũng hiếm thấy ai dũng cảm đến xin số của mình như cô.

Chương 6: Cô yêu một chàng trai (6)

Cô mới quay sang nhìn mấy người hay bàn tán kia, trao cho họ một ánh nhìn, mấy người đó liền chột dạ quay mặt tiếp tục chơi bóng. Ôn Dạng bĩu môi đầy bất lực: "Có lúc mình thấy bọn con trai của Nhất Trung chúng ta, ghen tị chẳng thua ai."

Cô gái tuổi ấy, tâm sự đã chất chứa quá nhiều, cô lắc lắc đầu, cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ, một lát sau cũng chìm sâu vào giấc ngủ.

Những ngày sau đó, khi Lộ Hủ nghĩ rằng Ôn Dạng sẽ không xuất hiện nữa, thì cô gái này lại có mặt trong cuộc sống của cậu theo nhiều cách khác nhau.

Ví dụ như khi ra chơi đi đánh bóng, cô sẽ có mặt ở sân bóng rổ, hét to cổ vũ trước mặt cậu, khiến cậu có chút bối rối.

Ôn Dạng tất nhiên không muốn những gì mình đã cất công chuẩn bị lại bị trả lại, nhưng Tống Từ Tự từ sớm đã rất thành thạo với việc lẳng lặng mang đồ trả về lớp học của Ôn Dạng, đặt lên bàn cô, hành động thuần thục đến mức khiến người ta phải bật cười.

Cậu lấy một quả cherry từ dĩa, tiện tay ném vào miệng.

"Về rồi à, đã mua được đồ chưa?" Mẹ Lộ, Lâm Linh mang ra một đĩa trái cây đã cắt sẵn. "Này, về vừa đúng lúc, mang lên lầu ăn đi."

Lâm Linh nhìn thoáng qua quyển tập làm văn mà cậu đang cầm, nghĩ đến gì đó, liền mở miệng hỏi: "Có cần mẹ đăng ký cho con học thêm môn Ngữ văn không? Nhìn bài văn của con, cứ thế này cũng không ổn đâu."

Nhưng Lộ Hủ không có hứng thú với tài chính hay kinh doanh, may mắn là ba mẹ cậu đều rất dân chủ, hiện tại chỉ mong cậu giữ được thành tích tốt là được.

Khi mang đồ trả lại, Ôn Dạng thậm chí còn chưa kịp gặp Lộ Hủ, Tống Từ Tự trả lại đồ cũng không quên trêu đùa cô: “Này cô em, đừng cố chấp nữa, anh Lộ của mình không yêu đương đâu, mấy chiêu này bọn mình thấy nhiều rồi.”

“Mẹ, con về rồi.” Vừa nói cậu vừa thay dép ở cửa, để giày thể thao lên kệ giày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt mẹ, cúi đầu. Cô không muốn tranh cãi với những người đó, phần lớn cũng vì không muốn mẹ phải lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sao mắt con đỏ như vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”

Đường không xa, chỉ có điều phải đi qua nhiều khúc quanh.

Cậu cười rồi quay đầu lại: "Con biết, con sẽ hiểu cho ba."

Những hành động đó khiến cậu có phần ngạc nhiên, nhưng những thứ đó cậu đều không động vào, tất cả đều được trả lại cho cô.

Về đến nhà, cậu để xe vào ga ra, mở khóa mật mã rồi vào nhà.

"Được, mẹ quyết định đi." Lộ Hủ trả lời, "Vậy con lên lầu làm bài tập trước." Cậu vừa nói vừa ôm tập, vừa bưng dĩa trái cây bước lên lầu.

Ba của Lộ Hủ làm kinh doanh, mở một công ty ở trung tâm thành phố Tô, số lần về nhà rất ít, thường xuyên đi công tác đàm phán các dự án lớn.

Cô mỉm cười, tiến lại gần cậu một chút: "Được rồi, yên tâm đi, sau này mình sẽ không làm thế nữa! Nhưng mà mình sẽ lặng lẽ theo đuổi cậu, cậu cứ yên tâm!"

Sau đó cô thay đổi chiến thuật, không còn tặng đồ nữa mà bắt đầu thực hiện chiêu trò "tình cờ gặp gỡ", lớp của cô ở tầng hai, lớp của Lộ Hủ ở tầng ba, cô canh đúng thời gian Lộ Hủ đi đánh bóng rổ, ngồi chờ cậu ở cửa cầu thang, gặp cậu cũng không vì cái gì, chỉ là để có cảm giác tồn tài trước mặt cậu.

Giọng cô nhỏ nhẹ như đang làm một giao dịch ngầm nào đó không thể để ai biết.

Nghe thấy tiếng, Triệu Lan lập tức ngẩng đầu lên: “Ừ, về rồi à. Trễ thế này mẹ lo cho con, nên ngồi chờ con ở cửa.”

Giọng nói dịu dàng của Triệu Lan truyền đến tai, Trần Nam gật đầu, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống đất, giọng cô khàn khàn: “Dạ.”

Trần Nam từ trước đến nay luôn hiểu chuyện, không phải là đứa trẻ khiến người khác phải lo lắng, nhưng chính vì vậy mà Triệu Lan càng lo hơn, sợ cô giữ quá nhiều điều trong lòng, cũng sợ cô không nói gì cả.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Cô yêu một chàng trai (6)