Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Cái C·h·ế·t Của Bác Sĩ Nguyễn Thế Phương

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Cái C·h·ế·t Của Bác Sĩ Nguyễn Thế Phương


Sau 1 giờ đấu tranh,

Một người đàn em khóa dưới siết chặt tay anh, thì thầm: “Anh Phương ráng lên, bọn em sẽ làm hết sức. Anh phải sống để còn đi nhậu, cứu người, rất nhiều bệnh nhân còn cần đang đợi anh cứu họ đấy anh Phương”

— Nếu còn cơ hội để cứu người… con không cần thế giới nào cả. Chỉ cần được tiếp tục làm nghề.

“Lấy ống đặt nội khí quản và băng ca lại đây nhanh” “ Chúng ta sẽ chuyển anh Phương xuống khoa c·ấp c·ứu”

Và rồi Phương được đồng đội của mình đưa xuống khoa c·ấp c·ứu

Lúc máy quét CT quay vòng quanh đầu anh, Phương – trong trạng thái ý thức lạ lùng – nhìn màn hình hiện dần các lớp cắt não. Hình ảnh quá quen thuộc với một bác sĩ ngoại thần kinh như anh. Ổ xuất huyết nằm ở bán cầu trái, vùng nhân xám trung ương, lan rộng sang bao trong sau. Kích thước khối máu

Vào 1 đêm hè cuối những 2050,Phương trực.

Tại đây, linh hồn anh dường như tách ra khỏi thân xác một cách nhẹ tênh — như vừa tháo bộ áo phẫu thuật dính máu sau ca mổ. Anh đứng đó, như một người quan sát, lặng nhìn chính mình nằm bất động trên ở khoa c·ấp c·ứu.

Phương đứng sững. Anh không nói nên lời. Người trước mặt chính là danh y được coi là tổ nghề y Việt Nam. Bao năm học y, anh từng đọc từng trang “Hải Thượng y tông tâm lĩnh” từng kính phục trí tuệ và y đức của ông, nhưng chưa từng nghĩ có ngày được diện kiến.

Huyết áp bắt đầu tụt

1 bác sĩ khác – đồng nghiệp trực với anh nhanh chóng chạy lại và khám.

Anh nhớ lần đầu cầm dao mổ với bàn tay run rẩy, nhớ bệnh nhân đầu tiên t·ử v·ong trên bàn phẫu thuật, khiến anh mất ngủ nhiều đêm. Nhớ cả khi được công nhận là trưởng khoa trẻ nhất, và cả lúc đối mặt với những người nhà bức xúc, những quyết định sống còn đặt nặng trên vai.

Hải Thượng Lãn Ông gật đầu, ánh mắt sâu thẳm như hồ thu:

— Con đã sống một đời không uổng — ông khẽ nói.

Tim cũng chậm dần.

Một vụ t·ai n·ạn giao thông nghiêm trọng khiến cả ê-kíp phải vào phòng mổ từ lúc 11 giờ đêm đến tận 5 giờ sáng. Ca mổ kéo dài hơn sáu tiếng, bệnh nhân mất máu liên tục, huyết áp không ngừng hạ thấp, phải dùng đến máy sốc điện 3 lần. Cuối cùng, dù mệt mỏi rã rời, anh và team của mình vẫn cứu được bệnh nhân thành công.

Ông tiếp lời:

Ông đứng dậy, tay khẽ vung lên. Một luồng ánh sáng ấm áp bao lấy Phương.

Anh bước trong khoảng trống vô định. Rồi rừng tùng cổ thụ hiện ra trong sương. Giữa rừng, am tranh cổ, một người ông mặc áo dài nâu, tóc búi cao đang ngồi thiền trước hiên.

Cuộc đời anh là hành trình của một người không thiên phú, nhưng bền bỉ đến tận cùng.

“Bịch”

— Vậy thì con sẽ được tái sinh. Nhưng không phải ở thế giới này. Nơi con đến sẽ là một thế giới khác — nơi y học có lẽ chưa phát triển mạnh, nhưng có thể có những thứ mà con có thể học ở đó để cứu người cũng như sống 1 cuộc đời con vỗn nên có. Con sẽ bắt đầu lại, trong thân xác một thiếu niên 12

Người đàn ông ấy khẽ cười, cất giọng chậm rãi:

Tiếng máy monitor kêu bíp bíp gián đoạn. Mạch chậm dần. Lan run tay khi ép ngực, 1 điều dưỡng khác thì chích adrenalin. Một bác sĩ trẻ khác đang sốc điện tim. Phương nhìn mọi người hối hả, nỗ lực cứu lấy sinh mạng anh — giống như bao lần chính anh từng làm với bệnh nhân của mình. Nhưng lần này, anh là người nằm trên bàn.

— Con là Nguyễn Thế Phương, bác sĩ ngoại thần kinh của nước Việt, phải không? (đọc tại Qidian-VP.com)

Mọi thứ diễn ra như phim quay chậm. Lan gọi bác sĩ trực c·ấp c·ứu. Hai người cùng nhau đặt Phương lên cáng, vừa gọi điện vừa bắt đầu hồi sức. Một người lấy đường truyền. Người khác chuẩn bị đẩy lên phòng CT-scan.

Bất lực. Im lặng. Lạnh dần.

...

“GCS: 3đ. Đồng tử bên Trái giãn 4mm, phản xạ ánh sáng âm tính. Bên phải đồng tử 2mm, phản xạ ánh sáng d·ương t·ính. Nghi ngờ xuất huyết não bán cầu phải.”

"Ngươi chưa thể rời đi. Vẫn còn điều chưa hoàn thành. Hãy đi tiếp… ở một nơi khác."

— Con xin nhận mệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Thế Phương, 40 tuổi, là bác sĩ ngoại thần kinh nổi tiếng tại một bệnh viện tuyến cuối ở TP Hồ Chí Minh – Chợ Rẫy. Suốt gần hai mươi năm qua, cuộc sống của anh gói gọn trong bốn thứ: phòng mổ, phòng trực, cà phê đen không đường và những cuộc gọi khẩn lúc nửa đêm. Anh không có vợ, không con, bạn bè thưa thớt, còn cha mẹ thì đã mất từ khi anh còn đang học y, thứ anh còn chỉ là những người đồng nghiệp, những bệnh nhân mà anh đã cứu.

“Mau lấy máy test đường máu”

tuổi. Từ đầu. Không phòng mổ. Không bệnh viện. Không máy móc. Chỉ có tri thức, ý chí… và tấm lòng.

Vị trí nguy hiểm. Khối máu lớn đến không tưởng. Dù có can thiệp cũng là cực kỳ rủi ro. Nhưng họ vẫn sẽ thử. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương ngạc nhiên. Anh vội cúi đầu, không kịp nghĩ lý do vì sao người này biết mình.

— Vâng... là tôi.

Đúng như anh dự đoán, ê-kíp quyết định mổ sọ c·ấp c·ứu. Phương được đẩy vào phòng mổ — lần này là với tư cách bệnh nhân. Anh nhìn thấy ánh đèn mổ soi xuống, thấy đồng nghiệp của mình thay áo, đeo găng, chuẩn bị dao điện, lưỡi mổ và khoan sọ.

Anh cố cất giọng gọi: “Lan… Lan…” tên cô y tá ca trực cùng. Nhưng miệng cứng lại. Môi không cử động được, phát âm méo mó, giọng như tiếng nấc khàn.

Sáu năm đại học y. Hai năm chuyên khoa I. Ba năm làm luận văn chuyên khoa II. Những lần báo cáo trước Hiệp Hội. Hàng ngàn giờ trong phòng mổ, hàng trăm đêm trực trắng, và vô số lần tưởng như không vượt qua nổi.

Chứng đột quỵ. Khả năng cao là xuất huyết não.

— Con c·hết vì bệnh lý nghề nghiệp. Đó là số. Nhưng trời không nỡ dập đi một ngọn đèn đang cháy rực vì người khác. Ta hỏi con: nếu có cơ hội sống lại, nhưng không phải ở thế giới này... con có muốn không?

Chương 1: Cái C·h·ế·t Của Bác Sĩ Nguyễn Thế Phương

Phương cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn. Bao nhiêu khổ cực, áp lực, những đêm trắng bên giường bệnh nhân, những ca mổ kéo dài như vô tận... tất cả giờ được nhìn nhận chỉ bằng một câu nói.

Nhưng anh biết. Cơ thể anh đã kiệt quệ sau hàng tháng trời trực triền miên, dinh dưỡng kém, stress cao độ. Cú gắng cuối cùng để cứu người đã đẩy anh vượt ngưỡng sinh tồn.

“Đường máu là 140mg/dl”

Ai đó hét lên. Tiếng bước chân chạy rầm rập. Có người cúi xuống, lay vai anh. Anh nghe tiếng gọi: “Bác sĩ Phương! Phương ơi! Anh làm sao vậy?!” Dù rất muốn nhưng thân thể anh dường như đã hết sức lực, không thể trả lời nổi dù bất cứ lời nói nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vần, bác sĩ”

— Hãy mang theo những gì con đã học. Đừng quên y đức. Đừng quên bản tâm mình. Và đừng bao giờ bỏ rơi sinh mạng nào mà con có thể cứu.

Chỉ có ánh sáng nhạt chiếu tới từ khoảng không vô định. Và một giọng nói vang lên trong đầu:

Anh nghe chính mình rơi xuống sàn. Mắt còn mở nhưng mờ dần. Một bên thế giới đã tối sầm.

Mọi tiếng động mờ đi. Anh thấy thân xác mình được phủ khăn trắng. Người ta bắt đầu khóc. Nhưng anh không còn cảm giác gì nữa.

...

Họ không buông xuôi.

Phương không trả lời ngay. Anh nhìn tay mình — không còn là tay bác sĩ. Không còn những vết chai cầm dao mổ. Không còn nhịp sống cũ. Anh nhớ đến bệnh nhân đang chờ phẫu thuật, nhớ đến nghiên cứu còn dang dở, nhớ đến lời hứa chưa giữ.

Trước khi ánh sáng cuốn anh đi, Phương chỉ kịp cúi đầu thật sâu:

— Ta là Lê Hữu Trác. Hậu thế gọi ta là Hải Thượng Lãn Ông.

Anh thấy mình hồi nhỏ — một cậu học trò gầy nhom, áo rách vai, chạy xe đạp cà tàng khắp phố thị để giao hàng, bưng phở, phụ bán cháo khuya, miễn là có tiền ăn và mua sách. Tuổi thơ của anh gắn liền với bệnh tật của mẹ, với tiếng rên mỗi đêm vì đau lưng, và những giọt nước mắt lặng lẽ của cha khi không đủ tiền mua thuốc.

Anh nhìn hình ảnh ấy mà lòng trĩu xuống.

Khi bước ra khỏi phòng mổ, đôi mắt Phương lúc nãy cũng đã nặng trĩu. Mồ hôi thấm ướt lưng áo, bàn tay vẫn còn run run. Anh ngồi phịch xuống ghế, chưa kịp uống ngụm nước thì trời đất xoay vòng. Một cơn choáng nhẹ kéo đến bất ngờ, như thể ai vừa xoay đầu anh 180 độ rồi thả ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ca mổ bắt đầu. Họ bắt đầu mở sọ, dẫn lưu máu ổ máu tụ.

Mọi quá trình cuộc mổ dường như thuận lợi nhưng sau 15 phút thì.

Anh biết. Quá rõ là biết.

Phương chớp mắt, lắc đầu. Chắc do thiếu ngủ, không sao. Nhưng chưa đầy một phút sau, anh thấy mặt mình tê rần. Bàn tay phải bất ngờ đánh rơi cây bút anh đang cầm. Khi cúi xuống nhặt, anh phát hiện chân phải không nghe lời — không duỗi được, không có cảm giác, nói đớ.

….

— Cả đời vì bệnh nhân, không màng danh lợi. Dù chưa trọn vẹn, nhưng tâm y của con… ta trân quý.

Anh nhớ những đêm học bài dưới ánh đèn dầu, những mùa hè ôn thi đại học trong căn phòng trọ nóng hầm, mồ hôi đổ ra ướt cả vở. Kỳ thi đại học năm đó, anh bước vào ngành y với điểm số sát vách, và từ đó bắt đầu hành trình dài nhất đời mình.

Trước khi ánh sáng cuốn anh đi, những mảnh ký ức bất ngờ ùa về.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Cái C·h·ế·t Của Bác Sĩ Nguyễn Thế Phương