Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: Nhiệm Vụ Sử Thi.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Nhiệm Vụ Sử Thi.


Chỉ mới bốn ngày nhưng cả gia đình của Thành đều như đã trải qua bốn năm.

“Vâng mẹ, con quyết định rồi.” Thành cứng rắn nói.

Nhưng bà là mẹ của Thành, làm sao bà không nhận ra sự ‘nghẹn’ lại trong câu nói của cậu.

Bà tiến đến gần ôm lấy Thành vào trong lòng rồi an ủi: “Mẹ không biết tại sao con lại có suy nghĩ này, nhưng mà Thành, tình yêu của con giành cho bóng đá, mẹ làm sao có thể không biết? Con hãy tiếp tục con đường của mình, chuyện kinh tế và chăm sóc cha con mẹ có thể tự mình gánh vác.”

Thành ôm chặt mẹ của cậu hơn, giọng run run lên từng chút một, cậu nói: “Nếu như không có con… cha đã không như thế này, tất cả đều tại sự xuất hiện của con mẹ à.” Nước mắt của cậu rơi ra, lại lần nữa cậu tự dằn vặt chính mình.

Mẹ của Thành đẩy cậu ra rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, bà không biết lý do gì mà Thành lại nói thế. Nhưng với tư cách một người mẹ, bà thấu hiểu được cảm xúc lúc này của Thành.

“Cha của con đã rất tự hào khi thấy con chơi bóng.”

Câu nói của bà khiến cho Thành bất giác ngước nhìn, ánh mắt dao động.

Bà lại nói tiếp: “Mỗi lần con báo tin thắng trận, ông ấy đều cười cả ngày, mỗi khi con nói con ghi bàn, hàng xóm nhà mình đều sẽ biết vì ông ấy đem điều đó tự hào kể khắp xóm.”

Những câu nói chạm vào đáy lòng của Thành, cậu “hức hức” thành tiếng như thể tâm can đang bị khuấy động.

Hóa ra người cha vốn tưởng không thích cậu chơi bóng đá lại luôn ủng hộ và tự hào với con đường của cậu chọn.


Đến sáng ngày hôm sau, khi mà mẹ của Thành đến thay thì cậu mới lủi thủi từng bước chân về nhà. Đường đi thành phố tấp nập lại không thể nào khiến cho màu đen u tối trong mắt của cậu tán đi.

Cho đến khi cậu nhìn thấy những đứa trẻ đang chơi đùa cùng với trái bóng. Cậu bước chân lại gần mà xem.

Bước một vụng về, cú chuyền chuệch choạc, sân xi măng khiến cho bàn chân sưng phồng. Nhưng những đứa trẻ đang đá banh đều đang cười tươi cùng nhau.

“Thành ơi.” Bỗng phía sau truyền đến tiếng gọi.

Thành quay người nhìn lại thì mới biết là những đồng đội khi xưa. Việt Chương, Minh Hùng, Quốc Huy, Thạch Sở, những anh em đã đi cùng cậu trên những bước chân sân cỏ đầu tiên.

Ngoài ra còn có thầy Sáng, vị thầy đội trường Tiểu học của cậu, người đầu tiên cho cậu cơ hội trên sân bóng và cả thầy Lâm, người thầy đã giới thiệu cậu cho SG, mở ra con đường bóng đá chuyên nghiệp.

“Sao mọi người lại ở đây?” Thành cố nén cảm xúc mà bình tĩnh nói.

Mọi người cùng bước lại gần, thầy Lâm đại diện cho cả nhóm nói: “Thầy và mọi người nghe tin của cha em nên đến đây thăm, bọn thầy vừa từ bệnh viện ra đây theo lời mẹ em để tìm em.”

Thạch Sở đưa tay đặt lên vai Thành, an ủi nói: “Mày đừng buồn, bác trai sẽ sớm tỉnh lại thôi.”

Thành gật đầu rồi cùng mọi người tìm chỗ trống ngồi xuống nói chuyện. Những câu chuyện xưa cũ, những trận cầu nảy lửa khi xưa được nhắc lại.

Lúc này Việt Chương mới đứng lên rồi sôi nổi nói: “Lâu rồi không đá, chúng mình ra làm một trận đi, mượn bóng của tụi nhỏ kìa.”

Cả nhóm hô hào hưởng ứng, Thành cũng là bị lay theo cùng.

“Nhưng chúng ta sẽ đá với ai, chả lẻ lại đi đá với tụi nhỏ.” Thạch Sở nói.

“Đá với chúng tôi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên ở sau.

Người đi đến không ai khác chính là thầy Dũng, thầy Bình, cùng với những đồng đội đã cùng Thành chinh phục chức vô địch giữa các trung tâm bóng đá trẻ trên toàn quốc, Minh Tuấn, Hữu Tuấn, Thanh Dương, Phúc Hậu, Tài Nguyên.

Thành bất ngờ nhìn về mọi người.

Trận cầu giữa hai đội được diễn ra trên nền sân xi măng, cả bốn người thầy cũng tham gia vào.

Sự tươi cười hạnh phúc tràn ngập trên sân bóng đánh động vào trong con tim bóng đá của Thành.

Sau trận đấu, Thành cùng mọi người đi ăn rồi cậu lại từng bước chân về đến nhà.

Mở cửa ra nhìn thấy em trai ở trong, cậu mắng nhiếc nói: “Sao em không đi học?”

“Em bỏ học rồi.”

Thành nghe vậy quát lớn: “Sao em lai bỏ học? Em nói vậy không sợ cha, mẹ buồn sao?”

Em trai cậu bất ngờ nói lớn: “Vậy tại sao anh lại bỏ bóng đá? Anh không sợ cha, mẹ buồn sao?” Dứt lời cũng là lúc cậu em òa lên.

Thành lặng người trước màn đáp trả của cậu em. Cả hai anh em ngồi xuống rồi nói chuyện.

“Nếu anh bỏ bóng đá, em cũng sẽ bỏ học. Anh không biết cha tự hào về quả bóng của anh như thế nào đâu!”

Nghe thấy cả cậu em vốn đang tuổi đùa nghịch của mình nói thế cũng khiến cho Thành có chút nao lòng.

Lúc này đây cậu em mới chạy vọt vào trong phòng rồi lấy ra một cuốn album, ở bên trong là hình ảnh Thành trên sân bóng mà cậu gửi về nhà.

“Đây là gì!” Thành run tay hỏi một câu ngớ ngẩn khi cầm cuốn album lên.

“Chỗ này là ảnh mà cha đã đi rửa ra để lưu lại cho anh.”

Câu nói của người em như một con dao xuyên qua trái tim của Thành, cậu bật khóc lên. Hóa ra cha của cậu đã đặt niềm tin và sự tự hào cho cậu nhiều đến nhường này, nhiều hơn hẳn những gì cậu đã nghĩ.

Tâm lí của Thành thay đổi, trái tim cậu dần bừng lên ngọn lửa giành cho trái bóng vốn đã đang tắt dần.

Cậu bước đi về phòng, cầm lấy cuốn album rồi nằm xuống giường. Ánh mắt của cậu lần nữa sáng lên đánh tan u tối.

Cậu không thể để cho niềm tự hào của cha cậu b·ị đ·ánh tan, cậu sẽ tạo nên kì tích trên sân bóng và cũng mong rằng kì tích sẽ đến với cha cậu.

Tình yêu với bóng đá trong Thành đã sống lại hoàn toàn. Cũng đúng lúc này, hệ thống vang lên thông báo.

“Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ vượt qua nỗi đau, hệ thống gửi tặng kí chủ hộp quà kỹ năng cao cấp ngẫu nhiên (x1) 10 điểm phát triển.”

Phạm Thành không hề có chút vui vẻ dù phần thưởng rất hấp dẫn, bởi nhiệm vụ này được hình thành từ trên t·ai n·ạn của cha cậu.

Nhưng thanh âm của hệ thống vẫn chưa dứt hẳn, hệ thống tiếp tục vang lên: “Hệ thống ban bố nhiệm vụ sử thi, xin mời kí chủ kiểm tra.”

“Nhiệm vụ sử thi là gì?” Thành nghi hoặc hỏi.

Hệ thống đáp: “Thưa kí chủ, nhiệm vụ sử thi là nhiệm vụ quan trọng, gắn liền với cả sự nghiệp bóng đá của kí chủ. Phần thưởng của nó vượt tầm cả giới hạn trong bóng đá.”

Phạm Thành hiểu được, đơn giản đây là nhiệm vụ lớn nhất mà thôi.

Cậu lập tức mở ra bảng trạng thái để xem nội dung nhiệm vụ.

[ Trở thành huyền thoại: gia nhập ngôi đền huyền thoại bằng cách sở hữu Quả Bóng vàng thế giới, phần thưởng: Cha của kí chủ tỉnh lại cơn mê, phần thưởng huyền thoại (x1) ]

Phạm Thành bật dậy sau khi đọc hết nội dung, cậu đọc đi đọc lại hàng chục lần để xác nhận rằng bản thân không nhìn nhầm.

Hệ thống lại một lần nữa đưa ra cho cậu một cơ hội. Quả bóng lần nữa lại giúp cậu có thêm một hy vọng.

Ngay lúc này đây, Thành bừng lên quyết tâm dữ dội, quả bóng vàng, cậu nhất định sẽ phải giành được dù cho việc có Quả bóng vàng là một điều không thể nào khó khăn hơn với một cầu thủ.

Có nhiều huyền thoại không sở hữu Quả Bóng vàng, nhưng một khi sở hữu Quả Bóng vàng thì chắc chắn là huyền thoại.

Quả bóng vàng châu Âu là giải thưởng bóng đá thường niên do tạp chí tin tức Pháp France Football trao giải từ năm 1956, bắt nguồn từ ý tưởng của phóng viên thể thao Gabriel Annot, khi ông đã đề nghị các đồng nghiệp bình chọn cho cầu thủ xuất sắc nhất châu Âu năm 1956 và người đầu tiên nhận danh hiệu này là Stanley Matthews người Anh thuộc câu lạc bộ Blackpool.. Ở thời điểm hiện tại giữa năm 2017, người đạt kỉ lục sở hữu số Quả Bóng Vàng nhiều nhất là huyền thoại bóng đá đương đại Lionel Messi với số lượng 5, người thứ hai là huyền thoại bóng đá đương đại Cristiano Ronaldo với 4.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Nhiệm Vụ Sử Thi.