Tôi Có Kỹ Năng Ngủ Đặc Biệt
Mộng Yểm Điện Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 103: Đừng chọc anh Đao
"Em đi ngủ trước đây, anh tiếp tục nhé."
Tiểu Đao: "Khà khà khà..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Khoảng mười lăm phút sau, trưởng phòng nhân sự rút phích cắm điện. Có thể hắn ta đã phát hiện, cũng có thể chỉ vì quá khuya mà tắt máy đi ngủ. Nhưng chẳng sao cả, những thứ quan trọng đã nằm trong tay anh.
Tiểu Đao: "Khà khà khà..."
"Khà khà khà khà......" Anh cười hiểm độc.
Động tác định đứng lên của Tiểu Đao dừng lại ngay lập tức. Anh ngồi bất động, im lặng.
Màn hình chi chít dữ liệu cuộn qua, Quyển Quyển nhìn một hồi thì mí mắt trĩu nặng, cô ngáp dài, vỗ vai anh:
"Khà khà khà khà......" Tiếng cười tà ác lại vang lên.
Anh Đao chỉ mang về hai chiếc laptop. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quyển Quyển gọi với mấy tiếng, không giữ nổi, đành dậm chân, khóa cửa rút thẻ phòng rồi vội vàng đuổi theo.
Hai tiếng sau.
"Một hộp dâu tây, tính chung với tiền phòng." Anh Đao giơ tay nhận.
"Khà khà khà khà......" Tiểu Đao lại cười độc ác.
Chương 103: Đừng chọc anh Đao
Anh Đao ngồi trước bàn, không ngoái lại: "Vì em không thích chuối."
Quyển Quyển: "......"
Ngay khoảnh khắc đó, Tiểu Đao đánh cắp toàn bộ tài khoản và mật khẩu.
May mắn cho anh, người mở mail chính là trưởng phòng nhân sự.
Nhưng cô cũng có thích dâu tây đâu!
May mà vừa vào, anh Đao tiện tay ném hộp sang một bên, sau đó tập trung lắp ráp máy tính.
"Công ty đứng sau Lâm Văn Tảo." Tiểu Đao nói: "Ban đầu anh chỉ muốn tra về ông ta, kết quả lần theo dấu vết tìm ra công ty này. Trụ sở ở B thị, tổng cộng ba trăm người, ba trăm người chỉ sản xuất và kinh doanh một thứ duy nhất. Thứ đó mang tên Lâm Văn Tảo."
Ngay lập tức, Tiểu Đao bắt đầu tải xuống toàn bộ danh sách nhân viên và tín đồ.
Khi cả hai đi ngang quầy lễ tân, bà chủ lại chìa hai hộp ra: "Bao cao su không? Có vị dâu tây với vị chuối đây."
Quyển Quyển loanh quanh gần đó một lúc lâu, thấy anh thật sự mải mê mới yên tâm ngồi xuống mép giường, nhìn bóng lưng anh hỏi: "Anh mua bao dâu tây làm gì?"
Nửa tiếng sau.
Trên màn hình là một diễn đàn nền tối, giao diện trầm, chính giữa treo một dòng chữ lấp lánh như sao: "Đích đến của khoa học là thần học." (đọc tại Qidian-VP.com)
Quyển Quyển sợ đến mức suýt không dám theo anh lên phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mười phút sau.
Nói xong, cô tóm gọn những chuyện xảy ra trong trại tâm thần kể cho anh nghe.
Dứt lời, chân phải bước xuống cầu thang.
Chân trái của anh Đao vừa bước ra khỏi cửa, cả người lập tức khựng lại. Anh chậm rãi quay đầu: "Em nói gì?"
Bất ngờ, Tiểu Đao quay đầu lại, bàn tay phải giữ chặt gáy cô, mạnh mẽ hôn lên môi. Đó là nụ hôn vừa quấn quýt vừa khát khao, không còn chút nào gọi là thuần khiết mà trọn vẹn là nụ hôn giữa nam và nữ. Tiếng môi lưỡi quấn lấy nhau, âm thanh ẩm ướt đan xen cùng tiếng vải vóc cọ xát, khiến màn đêm thêm mập mờ, đầy sắc thái ái tình.
"Giờ thì đổi thành Lâm Phức rồi." Quyển Quyển nhún vai.
Khóe miệng cô giật giật, song rất nhanh ánh mắt bị hút vào màn hình.
Quyển Quyển bị anh hôn đến choáng váng, đến khi lấy lại được chút lý trí thì mới phát hiện... Ơ, sao hai người đã lăn lên giường từ lúc nào rồi vậy?
Anh Đao bật cười lạnh, nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực trong đêm như loài sói hung hãn, giọng khàn thấp: "...Chuyện này, anh sớm đã biết."
Một nhân viên ca đêm đang ngáp ngắn ngáp dài, dụi mắt thì thấy hòm thư báo có mail mới. Tiêu đề thư là: "Thảm án kinh hoàng, chàng trai vì quá đẹp trai mà bị ba thiên kim tiểu thư b·ắ·t· ·c·ó·c cưỡng h**p, xem video tại đây..."
"Ngủ đi." Quyển Quyển lại đẩy vai anh, thấy anh vẫn chẳng phản ứng, cô liền ghé sát mặt nhìn kỹ.
Tiểu Đao: "Khà khà khà..."
"Đích đến của khoa học là thần học. " Tiểu Đao nhìn dòng chữ, cười nhạt: "Khoa học còn lâu mới đi đến tận cùng, còn cuộc chiến giữa con người vẫn phải dựa vào khoa học." (đọc tại Qidian-VP.com)
B thị, trụ sở tập đoàn tạo thần.
Sau đó, anh mạo danh tài khoản ấy, gửi mail đến mấy quản lý và nhân sự quan trọng của công ty, chờ đợi. Cuối cùng có một người mở thư.
"Năm ngày trước, Lâm Văn Tảo c·h·ế·t rồi." Quyển Quyển bước tới, ngẩng đầu nhìn anh: "Nguyên nhân cụ thể thì không rõ, nhưng sau khi ông ta c·h·ế·t, thư ký liền đưa Lâm Phức đến, tung tin khắp nơi rằng cậu ta chính là tái sinh của Lâm Văn Tảo."
Theo thời thế, loạt bài ghim trên diễn đàn cũng đã lẳng lặng thay bằng "Bàn về việc con người có kiếp sau hay không", "Khám phá ngôi làng tái sinh ở Trung Quốc". "Phim tài liệu Anh: The boy lived before"...
Cô còn tưởng anh sẽ xông vào siêu thị mua mười con dao chặt dưa hấu, hai cái giắt lưng, hai cái cầm tay, cả một vòng treo quanh hông, sau đó lao vào phòng khám tư chém g·i·ế·t. Nhưng anh không làm vậy.
Ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt Tiểu Đao, trên đó lửa giận vẫn chưa hề tan biến theo thời gian, ngược lại càng lúc càng rực cháy, hừng hực bùng lên. Nếu kẻ thù đứng ngay trước mặt anh vào lúc này, e rằng anh sẽ lập tức phun ra một ngọn lửa, thiêu cho cháy sạch!
"Anh đừng làm loạn." Cô khuyên, vẻ mặt nghiêm túc: "Em nghĩ đối thủ lần này không phải cá nhân mà là cả một tập đoàn tạo thần."
Quyển Quyển hất chăn ngồi dậy, trong phòng chỉ còn ánh sáng xanh nhấp nháy từ màn hình máy tính. Cô trợn mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiểu Đao, một lúc lâu sau mới loạng choạng bước xuống giường, đi tới đằng sau, đưa tay đẩy vai anh, nhưng chẳng thấy phản ứng gì.
Tiểu Đao hơi mất kiên nhẫn, hất mạnh mặt, gạt tay cô ra, giọng lạnh lùng: "Anh ra phòng khác ngủ, không làm phiền em."
Quyển Quyển không hiểu vì sao anh lại buồn đến vậy. Tiểu Đao rõ ràng cũng chẳng muốn để người khác nhìn thấy nên rất nhanh quay mặt đi, nhưng lại bị Quyển Quyển đưa tay kéo trở lại.
Quyển Quyển sững người, buột miệng nói: "Lâm Văn Tảo c·h·ế·t rồi."
"Ừ, đi đi." Tiểu Đao nói.
"Cái này là gì thế?" Cô ghé sát hỏi.
Quyển Quyển vào nhà vệ sinh rửa mặt xong xuôi, sau đó trở về phòng, tắt đèn đi ngủ.
Người vừa ngáp lập tức tỉnh như sáo, nhìn quanh thấy không ai để ý, hắn len lén bấm vào, cười d·â·m dê với đoạn clip nhảy ra.
Chưa kịp đứng dậy rời đi, Quyển Quyển đã ghé mặt tới, khẽ hôn lên má anh.
Lại gần mới phát hiện, trong mắt anh ngoài cơn giận ngùn ngụt còn có nỗi bi thương vô cùng tận.
Quyển Quyển hôn anh một cái, liếc nhìn rồi lại hôn thêm cái nữa. Những cái hôn ngắn ngủi, trong sáng, giống như cách người ta âu yếm một chú mèo con, cún nhỏ, mang theo chút dịu dàng an ủi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.