Tôi Có Kỹ Năng Ngủ Đặc Biệt
Mộng Yểm Điện Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Thành toàn
Gã đàn ông đeo khẩu trang vừa ngẩng lên, đã thấy hơn chục bàn tay cùng lúc vươn về phía mình.
Dựa theo cuộc điện thoại hôm đó, anh đã phác thảo lại những cảnh tượng liên quan.
C·h·ế·t dưới tay lũ ong này thì không đáng, đến lúc đó còn chẳng rõ là hy sinh khi làm nhiệm vụ hay tai nạn ngoài ý muốn. Vậy nên hắn lập tức quyết định, ra lệnh cho mọi người rút khỏi căn phòng rồi từ từ khép chặt cánh cửa lại.
Đúng lúc cả đội đang hoang mang, Tiểu Đao quay trở lại, quăng một gã đàn ông bị trói chặt dưới chân họ. Anh ngậm cây kẹo socola trong miệng, hờ hững nói: "Câu hỏi này, sao không hỏi gã luôn đi?"
"Chúng tôi mệt lắm rồi." Tiểu Đao thay Quyển Quyển từ chối trả lời: "Giờ chúng tôi cần đồ uống nóng, chút gì đó để ăn, tốt nhất là có thêm cái chăn."
Vài cánh cửa mở hé, bên trong phủ đầy bụi bặm, mạng nhện giăng khắp nơi, có những chiếc ghế cùng TV đời cũ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không bàn đến việc nhân viên công ty đó suýt suy sụp khi đến hiện trường, chỉ biết sau một trận hỗn loạn gà bay c·h·ó chạy, cảnh sát khoác lên mình bộ đồ bảo hộ khẩn cấp mượn tạm từ một trại nuôi ong, dấn thân vào căn phòng vẫn còn văng vẳng tiếng ong vo ve.
Trong tay họ là danh sách những người bị b·ắ·t· ·c·ó·c, từng cái tên được đối chiếu cẩn thận. Cuối cùng, một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên: "Người này là ai?"
Đội trưởng từng chạm mặt anh trong vụ án Phryne, biết rõ người này khó đối phó, bèn ra hiệu cho cấp dưới. Rất nhanh sau đó, một ít đồ ăn thức uống được mang tới.
"Haha." Người đàn ông bị đè chặt xuống sàn, bật cười nhìn anh: "Không ngờ vẫn còn có người nhận ra gương mặt già này của tôi."
Khung cảnh trước mắt khác xa với những gì anh tưởng tượng, cũng khác xa so với suy nghĩ của tất cả mọi người.
Mặt đất ngổn ngang thi thể, mỗi người c·h·ế·t theo một cách quen thuộc đến rợn người. Bọn họ giống hệt người tài xế kia, toàn thân bị bao phủ bởi vô số con côn trùng nhỏ li ti. Đó là một loài ong sát thủ, nọc độc của chúng gây tổn thương nghiêm trọng đến tim. Một con thì còn có thể chịu đựng, nhưng cả một bầy thì đủ sức g·i·ế·t người trong chớp mắt.
Máu me? Ý gì chứ? Lẽ nào ngoài bốn người họ, những người còn lại đều đã gặp chuyện bất trắc?
Chưa kể, gã say rượu khi tỉnh lại đột nhiên mất trí nhớ tạm thời. Gã hoàn toàn không nhớ nổi cuộc gọi đã thực hiện đêm qua, càng không biết mình đã nói những gì. Vì vậy, nhiều người nghiêng về giả thuyết đây chỉ là một trò đùa ác ý. Trọng điểm điều tra vẫn xoay quanh người tài xế đã c·h·ế·t.
Một trong số đó thuộc về Mộ Chiếu Bạch. Anh nắm lấy chiếc khẩu trang trên mặt gã, mạnh tay giật xuống, lộ ra một khuôn mặt chữ điền.
Người dư ra này là ai?
"Giơ tay lên!"
Lời nói của gã khiến Mộ Chiếu Bạch bất giác nhớ lại cuộc đối thoại giữa anh và người tài xế.
Vừa nhấc chân, mới đi được vài bước, bỗng có bốn bóng người lao vút về phía anh!
Tiểu Đao bóc một thanh chocolate, ngậm nó trong miệng, ném phần còn lại cho Quyển Quyển rồi lười biếng gật đầu: "Đi theo tôi."
Vừa gọi, anh vừa giơ tay chặn Tiểu Đao đang xông tới.
Mộ Chiếu Bạch cuối cùng cũng nhìn rõ. Anh hơi sững lại, rồi cất tiếng: "Hùng tiểu thư?"
"Thấy chưa, phía trước chính là chỗ đó." Tài xế lên tiếng: "Khu biệt thự Cô Sơn thật ra chỉ là một căn nhà ma, chẳng ai mua nổi, cứ thế hoang tàn mà bỏ đấy."
Không gian tĩnh lặng chợt vang lên những tiếng vo ve yếu ớt. Mọi người chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía một đường ống trên góc tường. Ai đó đã cắt vài đường trên ống dẫn, để lộ những kẽ hở, từng con ong theo đó len ra ngoài.
Lương Quốc Đống là một nhà phát triển bất động sản nổi tiếng, từng lọt vào danh sách tỷ phú Trung Quốc, nhưng mấy năm gần đây lại bỗng dưng mất tích. Không ai biết gã đã đi đâu, có tin đồn bảo rằng gã đã c·h·ế·t.
"Đến rồi." Tiểu Đao dừng lại trước một cánh cửa, quay đầu nói: "Những người bị b·ắ·t· ·c·ó·c đều ở trong này, tôi không vào đâu."
Ngoài bốn người nhóm Quyển Quyển, còn có mười nạn nhân bị b·ắ·t· ·c·ó·c.
Chiếc taxi dừng trước cổng khu biệt thự. Mộ Chiếu Bạch trả tiền, xuống xe, nhìn về khu nhà hoang phế, cỏ dại mọc um tùm.
"Sao không bán được?"
Những người xung quanh nghe thấy cái tên đó, lại nhìn xuống người đàn ông bịt mặt dưới đất, lập tức lộ ra vẻ mặt như thể vừa thấy quỷ.
Nhìn gương mặt từng lừng lẫy một thời, từng nhiều lần xuất hiện trên trang nhất báo thành phố, Mộ Chiếu Bạch không khỏi sững sờ.
Bức vẽ đầu tiên là một hành lang dài, dọc theo hai bên là những cánh cửa san sát nhau. Bức thứ hai là một căn phòng kín mít, bụi phủ đầy, mạng nhện giăng kín góc tường. Một người đàn ông bị trói chặt vào ghế, đối diện là một chiếc TV kiểu cũ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khu biệt thự có quá nhiều căn nhà, nếu lục soát từng căn thì không biết phải mất bao lâu, chi bằng có người dẫn đường sẽ nhanh hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tát Đinh mệt đến mức như sắp gục xuống, liên tục muốn níu vào Thẩm Lục Từ, nhưng lần nào cũng bị cô ấy lạnh lùng hất ra.
Trong một căn phòng còn sót lại vài cái khay đựng thức ăn thông thường.
"Con gái con đứa, bớt nhìn mấy cảnh máu me lại." Tiểu Đao liếc cô nói.
Bọn họ có thể không giỏi xử lý ong, nhưng thẩm vấn phạm nhân thì lại là sở trường!
Sau khi sẵn sàng, nhóm người lập tức phá cửa xông vào.
Bọn họ càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...
Giống như miệng rắn độc đang hé mở, thỉnh thoảng nhỏ xuống một giọt nọc chí mạng.
Giống hệt như lời gã ta kể. Cũng giống như bức vẽ của Mộ Chiếu Bạch.
Mộ Chiếu Bạch ngồi ở ghế phụ, cúi đầu xem xấp tranh trên tay.
Sự nghiêm túc ấy khiến anh lần theo từng manh mối, tìm đến từng nơi một: phòng karaoke bỏ hoang, biệt thự có tầng hầm sâu bất thường, khách sạn cũ kỹ nơi khách thuê thường xuyên mất tích... Có nơi anh vào được, có nơi không. Vấp váp đủ kiểu, cuối cùng, anh cũng đến trước khu biệt thự Cô Sơn.
Tiếng quát của Mộ Chiếu Bạch bỗng nhiên ngưng bặt.
Dọc theo hành lang dài là những cánh cửa san sát nhau.
"Nếu vậy thì tôi thành toàn cho cô ta!" Lương Quốc Đống bỗng bật cười điên dại, dù bị mấy người đè xuống, gã vẫn giãy giụa vươn tay về phía thi thể người phụ nữ, gào lên như kẻ mất trí: "Em muốn gì, anh cũng mua cho em, dù biết em ngoại tình, anh vẫn chọn tin tưởng, vẫn cho em cơ hội sửa sai... Nhưng em lại vu oan cho anh, nói rằng anh muốn g·i·ế·t em, nói anh là kẻ điên... Bảo bối à, sao anh có thể nỡ từ chối em chứ? Anh sẽ như em mong muốn, trở thành một kẻ điên thật sự và chính tay g**t ch*t em!"
Trong căn phòng không có quá nhiều máu nhưng cũng chẳng còn ai sống sót.
"Bên ngoài chắc nghĩ tôi c·h·ế·t rồi, đúng không?" Lương Quốc Đống cười cười, liếc sang Tiểu Đao: "Tôi chưa c·h·ế·t, chỉ là bị tống vào trại tâm thần mà thôi."
Hành động đó khiến tất cả càng thêm căng thẳng, lo sợ rằng sau cánh cửa kia sẽ là một căn phòng đầy rẫy xác c·h·ế·t.
"Rút lui trước đã." Đội trưởng ra lệnh.
Mộ Chiếu Bạch khẽ gật đầu, suy tư.
Anh không phải không nhận ra sự chèn ép từ đồng nghiệp. Đội trưởng từng khuyên anh bớt cố chấp, có chuyện nên nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.
Lúc này, Thẩm Lục Từ và Tát Đinh cũng vừa đuổi tới nơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Là lính mới, lại thêm tính cách không mấy hòa đồng, Mộ Chiếu Bạch không có quan hệ tốt với đồng nghiệp. Dù biết rõ vụ án xoay quanh người tài xế nhưng anh vẫn bị giao nhiệm vụ điều tra manh mối từ những bức vẽ.
Cảnh sát tìm thấy một xác nữ trong phòng vệ sinh, cùng với mười thi thể khác trong phòng chính.
Những người khác nghe vậy, tim không khỏi giật thót.
Anh nhanh chóng dẫn họ vào căn nhà, men theo cầu thang đi xuống, cuối cùng dừng lại trước hành lang tầng hầm. Nhìn cảnh tượng trước mắt, có người đột nhiên sực nhớ ra điều gì: "Đây chẳng phải nơi mà gã say rượu kia đã nhắc tới sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay là cuối tuần. Một chiếc taxi lướt qua con đường cao tốc, chạy về phía khu biệt thự nghỉ dưỡng.
Chẳng bao lâu sau, tiếng còi cảnh sát hú vang từ xa đến gần. Đội trưởng dẫn người xông vào khu biệt thự.
"Cái này tôi không rõ lắm." Tài xế hồi tưởng: "Chỉ nghe người ta nói, hình như chủ đầu tư đột nhiên phát điên, chém c·h·ế·t vợ mình ngay trong biệt thự."
Chương 35: Thành toàn
Dứt lời, anh dứt khoát bỏ lại mọi người, không ngoảnh đầu mà rời đi.
Vừa thấy cảnh sát kéo đến đông như vậy, Tát Đinh chẳng nói chẳng rằng, nằm thẳng cẳng lên cáng cho người ta khiêng đi, để lại Thẩm Lục Từ, Tiểu Đao và Quyển Quyển ở hiện trường tiếp nhận thẩm vấn.
Mộ Chiếu Bạch nhìn hắn trông như bị trọng thương sắp c·h·ế·t đến nơi, vội vàng đưa tay đỡ lấy: "Cố lên! Tôi gọi bác sĩ ngay đây!"
Anh lập tức lấy điện thoại gọi xe cứu thương, sau đó báo cho đội trưởng rằng đã tìm thấy những cặp đôi mất tích.
Sau đó, đội trưởng gọi cho công ty diệt mối.
Tiếng xì xào rộ lên khắp nơi, Mộ Chiếu Bạch thì nhíu mày nhìn Tiểu Đao đang dẫn đường phía trước.
Tiểu Đao vẫn ôm chặt Quyển Quyển bằng một tay, lùi lại một bước, hơi ngẩng cằm, lạnh lùng nhìn anh từ trên cao.
Có lẽ anh ta nói đúng. Nhưng Mộ Chiếu Bạch không định làm thế.
"Tại sao lại không bán được?" Mộ Chiếu Bạch hỏi.
Mọi người giật thót, trong đầu lập tức dấy lên một ý nghĩ: Đừng nói lại là một vụ bệnh tâm thần đấy chứ?
"Ông là... Lương Quốc Đống?" Mộ Chiếu Bạch không dám chắc, cất tiếng hỏi.
Theo điều tra, những con ong g**t ch*t người tài xế xuất phát từ một kiện hàng. Vậy còn ở đây? Chúng đến từ đâu?
"Chuẩn bị đi." Đội trưởng trầm giọng ra lệnh, tránh để họ tự dọa chính mình.
"Trên thế gian này, người chọn cách nhắm một mắt, mở một mắt đã quá nhiều rồi." Mộ Chiếu Bạch tự nhủ: "Vậy thì cứ để tôi làm kẻ quá mức nghiêm túc đi."
Cảnh sát nhìn nhau.
Bức thứ ba, bên trong màn hình TV xuất hiện một gã đàn ông đeo khẩu trang, mái tóc bết dầu như đã lâu không gội, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu.
Nhìn thấy Mộ Chiếu Bạch trong bộ cảnh phục, Tát Đinh xúc động đến mức sắp khóc, vội vàng vươn tay về phía anh, giọng yếu ớt van nài: "Cứu mạng! Mau cứu tôi với!"
"Tôi cũng đi!" Quyển Quyển vừa định bước xuống xe cảnh sát thì bị anh đẩy trở lại.
Bức thứ tư là một cánh cửa nhỏ hé mở, một khay thức ăn được đẩy vào. Đó chỉ là loại khay nhựa chống trượt rẻ tiền, vài đồng là mua được trên Taobao. Trên khay có một mẩu bánh mì cùng một ly nước lọc. Ngay cả ly và bánh mì cũng là loại phổ thông, khó tìm ra manh mối nào từ đó.
"Chỉ nghe người ta nói, hình như chủ đầu tư đột nhiên phát điên, chém c·h·ế·t vợ mình ngay trong biệt thự."
"Yên tâm, tôi không điên." Lương Quốc Đống cố gắng quay mặt đi, nhìn về phía xác người phụ nữ trong góc phòng: "Người điên là vợ tôi. Chỉ vì chút tiền, cô ta tự cầm dao cứa vào người mình, rồi đổ tội cho tôi. Kết quả là tôi bị nhốt vào trại tâm thần."
"Hai cô gái cứ ở lại đây." Mộ Chiếu Bạch nhân cơ hội nói: "Anh có thể dẫn đường giúp chúng tôi chứ?"
Một nhóm người nặng nề bước theo Tiểu Đao tiến vào khu biệt thự.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.