Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 104
Diệp Tuệ quan sát thái độ củaanh, thấy tầm mắtanhtuy nhìn lên sân khấu, nhưngsựchú ýthìlạikhôngđặt vào đó.
Càng đến gần sân khấuthìtiếng hát nghe càngrõ, Tiểu Chu là diễn viên kịch lâu năm, cho nêncôcó thể cảm nhận được đây làmộtgiọng hát có kỹ thuật, làm rung động lòng người.
“Hôm nayanhtan làm sớm,anhsắp về đến cửa nhà rồi đây.”
Lại thế nữa rồi.
côcầm đèn pin chiếu vào,nói: “Ai vừa hát đấy ạ?”
Thằng bé nghịch ngợmkhôngthể đùa giỡn được tiếp, quả cầu tuyếtđãđập vào rồi vỡ ra thànhmộtđống tuyết bám lên người nó rồi.
Hôm ấy lúccôở trong toilet, thấytrêngươnghiệnlên ba chữ Tây Sương Ký, cho nêncôđãtra cứutrênmạng rồi hát lại bài này.
Cao Chức Vân cùng những người bạn diễn năm xưa lúc nàyđangđứngtrênsân khấu,khôngbiết mấycôấy tìm đâu ra đồ trang điểm nữa, phối hợp với tiếng hát rất hay, cực kỳ thu hút thị giác.
Tiểu Chu ở trong phòng thay đồ thay quần áo chuẩn bị về, thay xong,côấyđira khỏi phòng thay đồ, loáng thoáng nghe thấy tiếng hát vọng tới từ phía sân khấu.
Gần mười hai giờ, đèn trong rạp hát tắt hết, khán giảđãra về từ lâu, rèm che dày và nặngđãđược kéo để che sân khấu, dưới khán đàikhôngmộtbóng người.
Tiểu Chu giật mình, còn tưởng vì mệt quá nên nghe nhầm,côđóng cửa phòng thay đồ lại, mở đèn pintrênđiện thoại ra chiếu vào sân khấu.
Tim Tiểu Chu đập điên cuồng,côcố gắng nhấc đôi chânđãmềm nhũn lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài rạp hát, tiếng hát vẫn còn vang vọng phía sau lưng.
Diệp Tuệkhôngcạy được miệnganh, đành phải làm theo sở thích của mình vậy, nhưng mà cáicôthíchthìchắcanhcũngsẽthích thôi.
mộtđứa bé mặc áo bôngđangôm bụng cười ngặt nghẽo, vừa nhìnđãbiếtkhôngphải làmộtđứa bé ngoan rồi,nóiđúng hơnthìlàmộtđứa bé ma lang thangtrênđường lúc nửa đêm.
Bộ chìa khóa này làcômượn, chỉ còn lạimộtbộ để ở phòng bảo vệ thôi.
Lúc Tiểu Chuđitới bên cạnh sân khấuthìtiếng hát bỗng dừng lại.
Lúc này bên ngoài bỗng có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, Diệp Tuệ tay vẫn khuấy socola, ngườithìngó ra nhìn phòng khách.
Lúc dừng bước, Diệp Tuệ mới pháthiệnra làcôvàanhđãđitớimộtnơi.
Diệp Tuệđangthất thầnthìchợt ngửi thấy hương hoa mai, mùi thơm dịunhẹlùa vào mũi,khôngkhỏi sinh ra chút cảm giác quen thuộc.
Cao Chức Vân ngượng ngùng cườinói: “Tôi thích hát Tây Sương Ký nhất, muốn có cơ hội được diễntrênsân khấumộtlần.”
Diệp Tuệnóivới Cao Chức Vân: “Tôisẽcung cấp rạp hát chocô,côcó thể gọi bạn bè của mình tới, nhưng tôi muốn chồng tôiđicùng tôi.”
Nhìn từ bên ngoàithìchỉ thấy tường đỏ ngói vàng, tuyết phủ lên mái ngói, cửa đóng chặt nênkhôngnhìn thấy cảnh bên trong, rường cột chạm trổ thế nào chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng.
Xe dừng lại ở ven đường, Diệp Tuệ ăn xong bữa đêm, xuống xeđilạimộtlúc cho dễ tiêu.
Diệp Tuệkhônghề biết là, chỉ cần làcôlàmthìThẩm Thuật đềusẽthích hết.
Edit: Ngân Nhi
Thẩm Thuật về nhà sớm chính là vì muốnđihẹn hò vớicô, nên đương nhiênanhkhôngcó ý kiến gì.
Còn lạimộtdiễn viên kịch là Tiểu Chu vẫn chưa ra về,côấy tranh thủ ở lại luyện tập thêmmộtchút nên có chìa khóa riêng của rạp hát.
“Em chưa từng vào cung điện triều Hạ Chu bao giờ, chỉ thấy hơi tò mò thôi.” Cũngkhôngbiết vì saocôlại có ý niệm đó trong đầu nữa,côlắc lắc đầu, ý nghĩ chợt lóe lênđãbiến mất ngay.
Diệp Tuệ lập tức pháthiệntiếng hát trong phòng khách bắt đầu thay đổi, giọng hát vốnđangthánh thót bây giờđãrun rẩy, cuối cùng run đến mức quên cả lời.
Tiếng hát vẫn tiếp tục vang lên, Diệp Tuệ ngồi yên tại chỗkhôngdámđiđâu,côrun rẩy với tay ra cầm lấy cái điện thoại để bên cạnh.
Vừa nghe thấy tiếng Diệp Tuệ, Thẩm Thuật lập tức quay sang nhìncô.
Rạp hát Quốc Thái cách nhà Diệp Tuệkhôngxa, nhưngcôkhôngcó nhiều thời gian rảnh để màđihết tất cả những nơi có tin đồn ma quái được.
Nơi này là cung điệnđãcó lịch sử mấy trăm năm, là vương cung triều Hạ Chu,hiệnđãtrở thành bảo tàng quốc gia.
Từ sau hôm đó, rạp hát Quốc Thái bắt đầu có tin đồn ma quái,khôngchỉ riêng Tiểu Chu mà những diễn viên khác cũng bắt gặp nhữnghiệntượng kỳ lạ ở rạp hát.
Trong đêm đông, cómộtđứa trẻ mặt nhuốm máu đứng giữa trời tuyết lạnh giá, ánh mắt nó có phần rụt rè. Nó cúi người xuống, tiếp tục nặn cầu tuyết ném về phía họ.
Tại sao!!! Diệp Tuệthậtmuốn ngửa mặt lên trời kêu than,côchỉ muốn yên ổnyêuđương thôi mà, sao cứ phải gặp nhiều khó khăn cách trở như vậy chứ?!!
“Nguyệt sắc dung dung dạ, hoaâmtịch tịch xuân, như hà lâm hạo phách, bất kiến nguyệt trung nhân…”
côcẩn thận đổ socola vào khuôn,côcòn mua cả quả hạch màcôthích ăn về để trang trí bêntrên.
Thẩm Thuậtmộttay cầm ômộttay chỉnh lại khăn quàng cổ cho Diệp Tuệ, lúcanhcúi người xuống, vừa vặn bắt gặp ánh mắtcôđangnhìn mình.
côlấy chìa khóa ra mở cửa phòng điều khiển,đivào kéo màn sân khấu lại.
côquay đầu nhìnanh,anhsợsẽchạm vào taycônên rất cẩn thận khoanh tay trước ngực.
Muốn hôn.
Diệp Tuệ tức điên người, giận dữ gầm lên với đứa bé nghịch ngợm: “Nhóc có biết quấy rầy người lớnyêuđương làsẽbị trời phạtkhônghả???”
Cao Chức Vânkhôngnhắc đến Thẩm Thuật, cho dùcôấythậtsựmuốn có nhiều khán giảthậtđấy, nhưng cũngkhôngdám mờimộtngười đầy dương khí như Thẩm Thuật đến đâu.
Vì tối rồi nên nơi này đóng cửa, chỉ có nhân viên bảo vệ.
Câunóitiếp theo củaanhđãkhiến chocôhoàn toàn yên tâm.
Tiếng chuông chỉ vang lên đúngmộtgiây làanhđãbắt máy: “Diệp Tuệ à.”
Diệp Tuệ yên lặng cười,côlấy găng tay trong túi ra đeo vào, cái nàycôđãchuẩn bị trước khi ra khỏi nhà rồi.
“Tôi muốn mờicôđến làm khán giả.”
Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn vách tường đỏ của cung điện, bông tuyết rơi xuống tựa như những ấn ký màu trắng,khônghiểu tại sao màcôlại rất muốn đượcđivào nhìn bên trong.
Ngay lúccôđangtrang trí socolathìngoài phòng khách đột nhiên truyền đếnmộtgiọng hát.
Cả bọn rất ngoan ngoãn ngồi cách phía sau hai người hai hàng ghế, cho đôi vợ chồng cókhônggian riêng tư.
Diệp Tuệ rất kiên nhẫn ngồi bên bàn ăn, khéo léo trang trí thêm hai trái timnhỏbêntrêncái socola hình trái tim.
côbấm gọi cho Thẩm Thuật, phải nghe thấy giọnganhthìcômới can đảm được.
Ở bên cạnh Thẩm Thuậtđãlâu nên Diệp Tuệ cũng có can đảm hơn nhiều khi đối mặt với mấy con ma rồi.
Tiểu Chu bỗng cảm thấy toàn thân rét run lên, hơi lạnh truyền từ lòng bàn chân truyền lên, làm chocôsuýt nữathìđứng yên bất động tại đây luôn.
Thẩm Thuật tủi thân thu tay về, ngoan ngoãn ngồi yên.
Thẩm Thuật nhíu mày, mở ô ra che cho Diệp Tuệ,côđứng dưới tán ô, ngẩng đầu ngắm tuyết rơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cao Chức Vân tuy sợ Thẩm Thuật, nhưngcôấy nghĩ có nhiều khán giả cũng tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rạp hát trống trải chỉ có tiếng vọng lại củacô,khôngcó người trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
côcòn địnhsẽtới công ty đưa socola choanh,khôngngờ dạo nàyanhlại thường về nhà sớm, làmcôvui quá chưa kịp chuẩn bị tâm lý luôn.
À mà, chìa khóa chỉ cómộtthôi, sao người kia lại vào được phòng điều khiển để kéo màn sân khấu nhỉ?
Sau khi rời khỏi rạp hát, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật lên xe ra về, Diệp Tuệ hơi đói,côvàomộtquán ăn mua ít đồ rồi ngồi trong xe ăn.
“anhthích quả hạch, cũng thích cái này.” Thẩm Thuật chỉrõcả socola lẫn quả hạch trang trí bêntrên.
Lúc giọnganhtruyền đến từ đầu bên kia, Diệp Tuệ mới an tâm hơnmộtchút,cônói: “Thẩm Thuật, em muốn ngheanhnóichuyện.”
Đứa bé vốn cònđangcười hả hê, trông thấy gương mặt nổi giận của Diệp Tuệthìlập tức thu lại nụ cười.
mộtgiây sau, tiếng hát xa lạ kia lại vọng ra từ phía sân khấu.
Diệp Tuệ xoay người lại nhìn Thẩm Thuật,đangmuốnnóichúng mình về nhàđithìlại bắt gặp ánh mắt sáng trong củaanh.
Đáng nhẽ ramộtgiây thôi làcôđãhôn đượcanh, nhưng cuối cùng lạikhônghôn được, tức quáđimà.
Tối hôm đó Diệp Tuệđãthuêmộtrạp hát, rạp hát đèn đuốc sáng trưng, tất cả là để hoàn thành nguyện vọng cho Cao Chức Vân.
Trong quá trình quay phim Diệp Tuệ cũng dần hiểu hơn về lịch sử,thậtrathìtriều Hạ Chu làmộttriều đạikhôngcóthật.
đangđi, Diệp Tuệ bỗng cảm giác cómộtbông tuyết rấtnhỏxẹt qua lông micô, hơi lạnh.
Trong lòng Diệp Tuệ có vô số lời khen ngợi dành choanh,côcó thể vừa nhìnanhvừa khen mấy ngày mấy đêm cũng được, nhưng vào lúc này, tất cả những lời khen đó đều được tổng kết lại thành hai chữ.
Diệp Tuệ mặt hằm hằm nhìn về hướng phát ra tiếng cười.
Từ sau khi Diệp Tuệ và Thẩm Thuật xác định lại mối quan hệ,côcàng thêm tin tưởng vào những lời dạy của các bạntrênmạng,côcảm thấy mấy chuyện lúc trướccôlàm ít nhiều cũngđãảnh hưởng đến cảm xúc của Thẩm Thuật.
Diệp Tuệ vơ đống tuyết dưới chân mình rồi nặn thành cầu tuyết ném lại thằng bé, phụ nữmộtkhiđãđiên lênthìcứ phải gọi là ra tay bách phát bách trúng.
Thẩm Thuật: “…”
Hôm qua Diệp Tuệđãbóng gió hỏi Thẩm Thuật, nhưngtrênphương diện ăn uốngthìThẩm Thuật tương đối thờ ơ,anhcòn chẳng thểnóiđược làanhthích ăn cái gì nhất.
Là hộp giấy ăn đểtrênbàn trà rơi xuống,côcũngkhôngđể tâm lắm, chắc ban nãycôrút giấy ăn ra rồi đểkhônggọn nên mới bị rơi.
Diệp Tuệ rất tò mò về mục đích của Cao Chức Vân: “cômuốn tôi giúpcôviệc gì?”
mộtgiây sau,côđưa tay ra chủ động nắm tayanh: “Chồng ơi, bọn mình hẹn hòthìphải nắm tay nhau chứ nhỉ.”
Tiểu Chu nhướn mày nhìn màn sân khấu được kéo ra, thầm nghĩ sao người kiakhôngnóigì nhỉ, tập xong rồi mà cũngkhôngbiết đường kéo màn sân khấu lại.
“Thẩm Thuật.” Diệp Tuệnhẹnhàngnóivào taianh.
anhvừa dứt lờithìngoài cửa có tiếng động, cửa mở ra,anhvẫn chưa cúp máy, vừa cầm điện thoại vừađivào nhà.
Thẩm Thuật bước nhanh tới chỗcô,anhvừa định hỏicôchuyện ban nãy, nhưng nhìn thấymộtbàn socolathìlại sững sờ.
Diệp Tuệđira phòng khách, pháthiệncómộtma nữ mặc trang phục thời dân quốcđangđứng ở góc phòng.
Làm xong, Tiểu Chu khóa cửa phòng điều khiển lại rồiđitới cửa chính, đột nhiên nghĩ có thể trong rạp hát vẫn còn người, nếucôđithìngười kiasẽbị nhốt trong này.
Lúc này Thẩm Thuật mới biết lý do tại sao tối quacôcứ bóng gió hỏianhthích cái gì, còn nhắc đến quả hạch nữa, vìanhkhôngđặc biệt thích món gì cả nênkhôngtrả lờicôđược.
Ánh mắtanhrất chăm chú, ánh mắt này chỉ dành riêng chomộtmìnhcôthôi, mũi củaanhcao thẳng rất đẹp, còn cả đôi môi mỏng với đường viền môirõnét…
Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cho Diệp Tuệ vui sướng rồi.
Tiểu Chu tưởng ngườiđanghát cũng là diễn viên giống mình, muốn ở lại luyện tập thêm, nhưng kỳ lạthật,côchưa từng nghe thấy giọng hát này bao giờ.
Câu hát này Diệp Tuệ nhớ rấtrõ, lần trước khicôtham gia show thực tế,côcũngđãhát câu này để dọa các khách mời.
Ngay lúc môi hai người chỉ cách nhaumộtmillimet, sắp hôn được rồithìcómộtquả cầu tuyết nện thẳng vào giữa hai người, phá tan bầukhôngkhí lãng mạn.
Dáng vẻ thất thần củaanhnhìn đángyêuthậtsựý.
Diệp Tuệ nghiêng đầu sangmộtbên, ánh mắt giấu diếm thâm ý, giống nhưmộtnữyêutinhđangquyến rũ người ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quả nhiên, Thẩm Thuật gật đầu luôn: “Thích.”
Diệp Tuệ cảm nhận được cơn đau khi bị cầu tuyết đập vào, còn nghe thấy tiếng cười trong veo ở đâu truyền đến, là tiếng của trẻ con.
Ma nữ này tên là Cao Chức Vân, là chủ nhàthậtsựcủa căn nhà mà bọn họđãquay chương trình,côấy nghe thấy Diệp Tuệ hát Tây Sương Ký, liền nhận định Diệp Tuệ là người triâm, cho nên mớiđitìmcô.
Diệp Tuệ thấy Thẩm Thuật nắm taycôthậtchặt, khóe môi cong lên, chồng mình dễ dỗthậtđấy.
“Này, tôi phải về rồi, chị có muốn về cùng luônkhông?” Tiểu Chu lại hô lên với bóng tối đen như mực, nhưng vẫnkhôngcó tiếng đáp lại.
côdừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, mừng rỡnói: “Thẩm Thuật, tuyết rơi kìa.”
Thấy Diệp Tuệ kiễng chân ngó nghiêng, Thẩm Thuật khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Hình ảnh có hơi đáng sợ này lọt vào mắt Diệp Tuệ, nhắc nhởcômộtchuyện.
côngâm nga hát, đứng trong bếp nấu chảy socola, mùi hương ngọt ngào lan tỏa ra khắp phòng.
Thẩm Thuật theo bản năng muốn nắm tay Diệp Tuệ,khôngngờ lại nắm hụt, Diệp Tuệ tránhđi,nói: “anhquên rồi à, em mà chạm vàoanhthìsẽkhôngnhìn thấy bọn ma nữa.”
Tuyết vẫnđangrơi, từng bông tuyếtnhỏbay vào dưới tán ô, Diệp Tuệ rúc vào ngườianh,nóinhỏ: “Thẩm Thuật, em lạnh.”
Lúc mấy con ma bừng bừng khí thếđitới rạp hát, nhìn thấy ở hàng ghế đầu khán giả có Diệp Tuệ và Thẩm Thuật, đứa nào đứa ấy chân đều mềm nhũn cả ra.
“Nguyệt sắc dung dung dạ, hoaâmtịch tịch xuân, như hà lâm hạo phách, bất kiến nguyệt trung nhân…” Những câu hát trong vở Tây Sương Ký.
Mùi hương hoa mai, tuyết rơi trắng xóa, con phố yên tĩnh,mộtkhung cảnh lãng mạn như thế,mộtbầukhôngkhí màcôđãkhổ tâm xây dựng, thế mà lại bị đứa bé kia phá hỏng hết rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rạp hát Quốc Thái.
Tuy làtrênphương diện tình cảm Thẩm Thuật có hơi chậm lụt, nhưng lúc nàyanhđoán ngay ra được ý củacô: “Sao vậy? Em sợ à?”
Bất kể là ai mà tự nhiên nghe thấy tiếng hát trong căn phòngkhôngngườithìcũng đều thấy sợ hết.
Lúc cho socola vào tủ lạnh,cômới nhớ là hình nhưcôđãquên mấtmộtchuyện, con ma hát hò kia vẫn cònđangở trong nhà đấy.
Trong bầu trời đêm, nương theo ánh đèn đường sáng rực, những bông tuyết ào ào rơi xuống, chẳng mấy chốcđãphủ trắng trời.
Ma nữ thấy Diệp Tuệ nhìn mìnhthìhai mắt sáng lên: “côđúng là người triâmrồi.”
mộtgiây sau, từng lời ca bắt đầu vang lêntrênsân khấukhôngngười, nếu nghe kĩsẽnhận ra đó là bài Tây Sương Ký.
Diệp Tuệ tiếp tục khuấy socola, sau khi socola chảy hết,côliền bưng nồi ra khỏi phòng bếp,trênbàn ănđãtrải tấm bảo vệ, bêntrênlà khuôn hình trái tim.
Kim đồng hồ vừa chỉ hướng mười hai giờ, màn sân khấu bỗng rungnhẹ, sau đó chậm rãi kéo sang hai bên từng chútmột.
khôngcó ai trong phòng điều khiển cả, màn sân khấu tự động di chuyển, sân khấuđãsẵn sàng.
Thẩm Thuật chỉ biết trơ mắt nhìn quả cầu tuyết ném vàokhôngkhí cách chỗanhđứngkhôngxa.
Diệp Tuệđimuamộtcái khuôn hình trái tim cực to, khi nào làm xong đưa choanhthìcôsẽchia đôi mỗi người ănmộtnửa.
Có Thẩm Thuật ở đây rồi, Diệp Tuệ tất nhiênkhôngcòn thấy sợ nữa,côvứt luôn con ma ra sau gáy, chỉ vào socolatrênbàn, hỏianh: “Em làm choanhđấy,anhthíchkhông?”
Chương 104
Diệp Tuệ suy nghĩmộtlúc, ghé vào tai Thẩm Thuậtnói: “Tối nayanhcó muốn hẹn hò với emkhông?”
Nhưngkhôngngờ làcôđãkéo luôn con ma kia về nhà rồi.
Diệp Tuệ chẳng biết gì về chuyện ở rạp hát Quốc Thái cả,côđangbớt chút thời gian để ở nhà làm socola.
cômỉm cười, tinh nghịch cườimộttiếng, bất ngờ kiễng chân lên hướng thẳng đến môianh.
Đâykhôngphải là socola bình thường đâu nhé, đây là socola tìnhyêucôlàm riêng cho Thẩm Thuật đấy.
Động tác củacôhơi chậm lại, sợ đến mức đánh rơi quả hạchđangcầmtrêntay xuống đất, làm nó lănmộtđường đến phòng khách.
Ngược lại nếukhôngphải làcômà làmộtngười phụ nữ khác làmmộttrăm viên socola tìnhyêuchoanhthìanhcũngsẽlàm nhưkhôngthấy.
Hai ngườiđidạo dọc con đường, lúc chiều tối cómộtđợt tuyết rơi, bây giờtrênđường được trảimộtlớp tuyết đọng.cômặc rất ấm, Thẩm Thuật cũng đượccôche chắn kĩ càng nên cả hai đềukhôngthấy lạnh.
Diệp Tuệ ngồi bên cạnh Thẩm Thuật thưởng thức tiếng háttrênsân khấu, tận hưởng buổi hẹn hò cómộtkhônghai này.
khôngngờ Diệp Tuệthậtsựcó thể nhìn thấycôấy.
Cả rạp hát chìm trong bóng tối,mộttia sáng cũng lọtkhôngđược, vìkhôngcó người nên nhìn rất trống trải.
Thẩm Thuậtkhôngnhìn thấy ma, nhưnganhcó thể nghe thấy tiếng háttrênsân khấu, huống hồ bên cạnh còn có Diệp Tuệ, cho dùanhkhôngnhìn thấy gìđinữathìvẫn coi như làmộtbuổi hẹn hò trá hình rồi.
mộtchút cảm giáckhôngvui của Thẩm Thuật lúc nàyđãhoàn toàn biến mất, vừa nãyanhkhôngđược nắm taycônên cũng chẳng còn tâm trạng nào mà nghe hát, bây giờthìkhônggiống thế nữa rồi.
Cao Chức Vân mời rất nhiều chị em tới, còn có cả những ngườiyêuca hát giốngcôấy, bọn họsẽcùng nhau lên sân khấu biểu diễn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.