Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 121
Tổ chương trìnhnóilần này bọn họsẽđến những nơi chưa từng được mở để triển lãm, như vậythìDiệp Tuệ cũngsẽnhân cơ hội này để tìm ra chân tướng.
Ánh mắtcôtrong trẻo, chân thành nhấn mạnh lạimộtlần: “Đời này em chưa từng gặp được ai tốt nhưanhấy.”
Sầm Ngộ nhìncô, yên lặng vài giây.
Diệp Tuệ đứngtrênsân khấu, bên dưới là các đơn vị truyền thông, trong tay ai cũng cầm máy ảnh bấm liên tục, tiếng tách tách vang lênkhôngngớt, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Tuệ đều mang theosựhào hứng, nhân vật chínhđangđứng ở đây rồi, bọn họ sao có thể bỏ qua được chứ.
Sầm Ngộ cúi người xuống, lướt búttrêntrang giấy trắng, nét chữ màu đenhiệnra dần dần, dưới ánh đèn nhìn rấtrõràng.
*Ghi chép về những chuyện kỳ lạ thời cổ đại.
Diệp Tuệ: “Cảm ơnanhnhé.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng mà, điều quan trọng nhất khiến chocôrung độngkhôngphải là gương mặtanh.
“côDiệp Tuệ, xin hỏi chuyện giữacôvà con trai út của nhà họ Thẩm cóthậtkhôngạ?”
Hàng loạt các suy nghĩ lướt qua trong đầucô, Diệp Tuệ há miệng, chuẩn bị trả lời.
Dạo này có mấy hoạt độngcôtham gia đều trùng hợp gặp được Sầm Ngộ, hoặc nếu nhưanhtình cờ bắt gặpcôở đâu đó,anhcũngsẽlớn tiếng gọicô.
Diệp Tuệ nghĩmộtchút rồi đáp: “anhchỉ cần viết mấy chữ thôi, viết gì cũng được.” Chỉ cầnmộtchữ thôi là có khicôcũng đoán ra được.
Diệp Tuệ thấy Tống Bạch đeo cặp sách liền hỏi: “Em mang theo bài tập đấy à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Edit: Ngân Nhi
khôngbao lâu sau, tổ chương trình cũng chia sẻ lại bài đăng của cung điện Hạ Chu, thông báo chính thức chuyện này.
Điều kỳ lạ là, suốt cả đoạn đường đềukhôngthấy cómộtbóng ma nào đến gần.
Sầm Ngộ nhìncô,nóirấtrõràng: “Nếu thích aithìanhsẽtheo đuổi người đó,anhnghĩ là mìnhkhôngviệc gì phải che giấu cả.”
“Lầutrênnghĩ nhiều rồi, về nhà tắm rửađingủđi. Bài đăng và tấm ảnhrõràng là sặc mùi quảng cáo mà, tôi đoán là show ‘trênđời này có mathậtkhông’sẽtới cung điện Hạ Chu ghi hình rồi.”
Sầm Ngộ ngẩng đầu, mỉm cười, vẻ buồn bã đượcẩnđitrong nháy mắt,anhnói: “anhnóilà, hoa này đểanhmangđivậy,khônglại ảnh hưởng đến công việc của em.”
Màn đêm nổi lên tứ phía, mọi người bướcđitrêncon đườngkhôngnhìn thấy điểm cuối, chỉ cảm thấyâmu rét lạnh.
“Tặng chocôDiệp Tuệ xinh đẹp.”
Đột nhiên có tiếngnóilàm Diệp Tuệ giật mình,côquăng điện thoại lên bàn, tay quơmộtcái làm bó hoa rơi xuống đất.
Rất nhiềusựtrùng hợp khiếncôphải hoài nghi.
Sao lại có nhiềusựtình cờ như vậy chứ?
Diệp Tuệ nhận lấy bó hoa, cúi đầu trầm ngâm.
Lúc buổi lễ ra mắt sản phẩm sắp kết thúc, cómộtphóng viên đặt câu hỏi với Diệp Tuệ: “côDiệp Tuệ, xin hỏi tiêu chuẩn chọn nửa kia củacôlà gì ạ?”
Tại sao nhỉ? Hai người chỉ là bạn bè thôi.
Các khách mời và dân mạng đều biết tin cùng lúc, tập tiếp theosẽghi hình ở cung điện Hạ Chuđãcó lịch sử mấy trăm năm, tin tức vừa được tung rađãkhiến dân mạng khiếp sợ.
Chương 121
Lúc này, Đới Chí lên tiếng: “Diệp Tuệsẽkhôngtrả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến nhà họ Thẩm.”
Ngày qua ngày, đều đặn như thế. Lâu dần, Diệp Tuệ cũngđãquen với nét chữ này.
Sầm Ngộ nhìn ra được, khi nhắc tới người trong lòng mình, tâm trạng của Diệp Tuệ trở nên rất vui vẻ, dường như bất cứ ai cũngkhôngthể chen vào thế giới của hai người họ.
mộtlát sau, Tiểu Lưu cầm theomộtbó hoa tươi quay về, đưa cho Diệp Tuệ: “Tuệ Tuệ, lại là hoa của chị này, cũng phải nửa tháng rồi đấy, sao ngày nào cũng có người tặng hoa cho chị thế nhỉ?”
Bên dưới làmộttấm áp phích, trong cung điện rộng lớn cómộtbóng dáng xinh đẹp thướt tha, tay cầmmộtchiếc đèn.
côthích Thẩm Thuật vìsựchân thành củaanh, vìanhquan tâm và đối xử vớicôquá tốt, trong lònganhcũng chỉ có duy nhấtmộtmìnhcôthôi.
Dướisựchờ mong của dân mạng, cuối cùng cũng đến ngày ghi hình.
“Chương trình này hay ghê, mấy tập trướcthìbài trừ mê tín dị đoan, tập hôm naythìcác khách mời mở sách Sử ra xem ngay trong cung điện Hạ Chu luôn.”
Bó hoa rơi xuống làm cái thiệp kẹp bên trong cũng rơi ra theo.
Sầm Ngộ hơi buồn,anhđãcực kỳ nghiêm túc muốn theo đuổi Diệp Tuệ, tiếc là còn chưa bắt đầuthìđãphải kết thúc.
Diệp Tuệnói: “Tùyanh.”
“Từ khi ra mắt đến giờcôđãthay đổi quá nhiều, có phải là vì có chỗ dựakhông?”
mộtlúc sau,anhmới mở miệng, giọngnóirấtnhẹrấtnhẹ, cảm giác như có thể tan biến ngay trongkhôngkhí: “Làm sao mà giống được.”
Cửa phòng hóa trang được mở ra, Sầm Ngộđivào.anhnhìn Diệp Tuệ rồi lại nhìn bó hoatrênbàn trang điểm, chậm rãiđitới.
Diệp Tuệ an ủianh: “anhưu tú như thế, nhất địnhsẽgặp đượcmộtcôgáitốt thôi.”
anhhỏi rất tự nhiên: “Viết cái gì?”
Diệp Tuệ khựng lại vài giây,cônhìn Sầm Ngộ, thànhthậtnói: “Xin lỗianh, emđãcó người mình thích rồi.”
Bắt đầu từ nửa tháng trước, ngày nào cũng có người tặng chocômộtbó hoa. Hoa rất đẹp, giấy gói cũng là hàng cao cấp, mỗi ngàycôlại nhận đượcmộtbó hoa khác nhau.
Bóng dáng của bọn họ biến mất trong cung điện, cổng lớn chậm rãi đóng lại, khóa chặt.
*hiệntượng bị bao vây trongmộtvòng luẩn quẩnkhôngthoát ra được, mất cảm giác về phương hướng.
Hôm nay, người bíẩnđó tặng chocôhoa hồng Champagne, bông nào cũng nở rộ tươi thắm, cực kỳ đẹp.
Bảo tàng triều Hạ Chuđãmở được nhiều năm, nhưng chưa từng cho đoàn phim vào quay, viện trưởng Hạ cũngđangcân nhắc đến việc làm phim tài liệu hoặc phóngsự, mà chương trình này cũng làmộtcách rất tốt để quảng bá rộng rãi.
Sầm Ngộ cầm hoa rồi rờiđi, Diệp Tuệnóisau lưnganh,anhkhôngquay đầu lại mà chỉ phất tay đáp: “khôngcó gì.”
Nụ cười của Sầm Ngộ cứng lại, hỏi: “anhcó thể mạo muội hỏi em người đó là aikhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tuệ thấy rất khó hiểu, trong đầu nhớ lại lời Tiểu Lưu vừanói, Tiểu Lưunóingày nào cũng có người tặng hoa chocô,nóikhôngchừng là vì người tađangtheo đuổicô.
Gần đây Diệp Tuệ cực kỳ hot, trở thành cơn gió mới thổi vào làng giải trí,mộtngười ưu tú như Diệp Tuệ,khôngbiết hình mẫu người đàn ông lý tưởng trong lòngcôrốt cuộc là như thế nào?
“Cổ đại dị văn lục là cái quỷ gì, thế mà lại mua được ở quầy hàng vỉa hè! Mọi người đừng có tin nhé, sách kia nhìn cái bìa thôiđãthấykhôngđáng tin rồi, đừng có tự mình dọa mình.”
Diệp Tuệ bái phục với lối suy nghĩ của Tiểu Lưu,côcườinói: “Được rồi được rồi, chắc chắn là fan tặng, em đừng nghĩ nhiều làm gì.”
Diệp Tuệ nhận lại hoa và thiệp, cườinói: “Cảm ơnanh.”
Sầm Ngộ đứng phía sau Diệp Tuệ,côvẫn chưa pháthiệnra, chỉ mải mê xem điện thoại. Sầm Ngộ gọinhỏ: “Diệp Tuệ.”
côcómộtcảm xúc rất thân quen với triều đại này, tình huống như vậyđãxuấthiệnhai lần rồi.
Tống Bạch lắc đầu: “Hôm nay trường em phải học thêm, em vừa tan học cái là tới đây ngay, quênkhôngcất sách Lịch Sử vào ngăn bàn rồi.”
Sầm Ngộ đứng thẳng lên,anhtựa người vào bàn hóa trang, ánh mắtkhônghề trốn tránh, thoải mái thừa nhận: “Làanh.”
Sau khi nghe xong câu hỏi, Diệp Tuệ bắt đầu vẽ lại dáng vẻ của Thẩm Thuật trong đầu.
Sầm Ngộ giật mình,anhcũng đoán ra được lý docôyêucầu như vậy, thế cũng được, thẳng thắnmộtlần xem sao.
hiệntrường thoáng chốc trở nên yên tĩnh, bọn họ đều biết Đới Chí là người đại diện vàng trong giới, Đới Chí và Diệp Tuệ đều là người của Hoa Thụy, bọn họ dù có hiếu kỳ cỡ nàothìcũngkhôngdám công khai đối đầu với Hoa Thụy.
Tống Bạch vừanóivừa lấy sách Sử ra, giở đến trang về triều đại Hạ Chu rồi đưa cho Diệp Tuệ xem.
“Tiểu Bạch, em mang cả sáchđinữa à, chị cũng thế nè.” Triệu Hủy lấy từ trong túi ramộtcuốn sách cũ, bìađãnhăn nhúm, bêntrêncó thể nhìn thấy mấy chữ mờ mờ “Cổ đại dị văn lục*”.
anhcườinói: “Vậyanhchúc hai người hạnh phúc nhé.”
mộtcon đường dài,mộtcơn gió tịch mịch, cùngmộtngọn đèn lạnh lẽo như băng.
nóixonganhlại trở về với dáng vẻ phóng khoángkhôngcâu nệ thường ngày: “Diệp Tuệ, em là người đầu tiên màanhtheo đuổi đấy,khôngngờ lại thất bại như thế này. Ôi tôi buồn quáđi!”
Giọnganhtrầm xuốngmộtchút: “Nếu hành động củaanhlàm phiền đến emthìchoanhxin lỗi.”
Các khách mời vẫnđangđứngmộtchỗ, chỉ có Diệp Tuệ hỏi: “Viện trưởng Hạ, khi nàothìchúng ta bắt đầuđiạ?”
Điểm giống nhau duy nhất là người tặng hoakhônghề tiết lộ danh tính, lần nào cũng chỉ kẹpmộttấm thẻ bên trong bó hoa.
Các khách mời: “…”
Dòng chữ y hệt nhưtrêntấm thiệp, nét chữ cũng giống nhau như đúc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tất cả mọi người đềuđangchờ câu trả lời từcô.
Sầm Ngộ cầm cả hoa và tấm thiệp lên,anhđứng thẳng người, tay cầm bó hoa, mắt nhìn Diệp Tuệ.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất,khôngkhỏi làm tăng thêm bầukhôngkhí u ám đáng sợ.
Diệp Tuệ đưa mắt nhìn thẳng, giống nhưđangtrả lời với Thẩm Thuật qua màn hình, giọngnóirất chân thành: “Người đàn ông của tôi, tôi hy vọnganhấysẽyêuthương tôithậtlòng, mãi mãi chỉ đối tốt vớimộtmình tôi thôi.”
Đến lúc truyền thông được phép đặt câu hỏi,khôngai có ý định hỏi về sản phẩm mà Diệp Tuệ đại ngôn,sựchú ý của bọn họ chỉ đặt vào chuyện Diệp Tuệ và nhà họ Thẩm thôi.
Diệp Tuệ nhìn cổng lớn của cung điện Hạ Chu mở ra ngay trước mắt,mộtluồngkhôngkhí nặng nề ùa tới, vây lấy toàn thâncô,côliếc nhìn xung quanh, hình như chỉmộtmìnhcôcảm thấy vậy.
Sầm Ngộ nhìn Diệp Tuệ,anhgiơ tay lên, mở lòng bàn tay trống trơn ra, cườinói: “Emkhôngđưa giấy bút choanhthìanhviết thế nào đây?”
“trênđời này có mathậtkhông?” là chương trìnhđangrất được khán giả đón nhận, tuy nhiên đạo diễn Tôn là người cóyêucầu rất cao, ông vẫnđangtìm kiếmmộtsựđột phá.
“Cung điện Hạ Chuđãlà nơi triển lãm bao năm nay rồi, còn có bao nhiêu nhân viên làm việc ở đây, cho tới bây giờđãtừng xảy ra chuyện gì đâu, đừng có nghe gió là mưa đượckhông?”
côthậtsựquá may mắn khi được làm bạn đời củaanh.
“Người tanóitài nguyên màcônhận được đều là do nhà họ Thẩm mang đến cho, chuyện này có phảisựthậtkhông?”
côvừa định cúi xuống nhặt lênthìcómộtbàn tay thon dài giơ trước mặtcô, cầm lấy bó hoa.
Có người từng kể lại là họđãnhìn thấy bóng ma, có ngườithìnóigặp phải quỷ đả tường* làm cho lạc đường, cũng có người bảo nếu bát tự yếuthìkhôngthể đến cung điện Hạ Chu…Tuy nhiên tất cả đều chỉ là lời đồn.
Hình nhưanhrất để ý tới việccônghĩ sao về bó hoa này.
anhvẫn chưa bắt đầu viết, ánh mắt hờ hững liếc nhìn tấm thiệptrênbàn, tỏ ý sâu xa: “Hy vọng những gìanhviếtsẽkhiến em hài lòng.”
Đôi mắt đen nhánh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng vừa phải,côchưa từng gặpmộtngười nào đẹp trai hơnanh.
“Hoặc là,khôngphải fanboy, mà làmộtdoanh nhân thành đạt, người đó chắc là muốn theo đuổi chị nhưng lạikhôngdámnóithẳng ra.”
Diệp Tuệkhôngbiết là Thẩm Thuật cũng nghe được câu trả lời củacô,anhchăm chú nhìncôqua màn hình, khóe miệng nhếch lên cười.
Hôm nay Diệp Tuệsẽđitham dựmộtbuổi lễ ra mắt giới thiệu sản phẩm, đây là lần đầu tiên Diệp Tuệ xuấthiệntrước công chúng từ sau khi có tin đồn qua lại với người nhà họ Thẩm.
Sầm Ngộ lại thản nhiênnói: “Diệp Tuệ, em muốn xem chữ gì,anhsẽviết ngay cho em chữ đó.”
Thẩm Thuật ngồi trong văn phòng,anhcũngđangxem trực tiếp buổi lễ ra mắt sản phẩm, nghe được câu hỏi mà phóng viên vừa hỏicô. Lúc này,anhnhìn thấycômỉm cười, há miệngnói.
Diệp Tuệkhôngngherõ,côhỏi: “anhnóigì cơ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục tìmmộtlúc,cômới cầmmộttờ giấy vàmộtcái bút tới, để lên bànnói: “anhviếtđi.”
Khán giả cũng cười sảng khoái, bầukhôngkhí đáng sợ nhất thời được giảmđi, cũng may là các khách mời đều bạo dạn, chứkhôngthìdân mạng ngồi xem trực tiếp cũng bị cuốn theo nỗi sợ mất.
Diệp Tuệ giữ bình tĩnh,cônhìn Sầm Ngộ,nói: “anhcó thể viết mấy chữ cho em xemkhông?”cômuốn xác nhậnmộtchuyện.
“Aaaa còn chưa bắt đầu mà tôiđãthấy sợ quá, hôm nay đến cung điện Hạ Chu đấy, nơi này nhiều lời đồn ma ám lắm.”
Truyền thông lại bắt đầu chuyển sang hỏi về sản phẩm, Diệp Tuệ cầm mic trả lời lần lượt từng câu.
Sau khi hai bên bàn bạc xong, trừ những nơi quá cũ hoặc chưa tu sửasẽkhôngđủ an toàn, bọn họ quyết địnhsẽcho chương trình ghi hình ởmộtsố nơi chưa từng được đem ra triển lãm trong cung điện.
Sầm Ngộ vẫnkhôngcử động,anhkhôngchuẩn bị cầm bút viết, chỉ chăm chú nhìncô: “khôngbiết em muốn xemanhviết chữ gì?”
Vừa mới bắt đầu mở livestream, lượt xemđãvượt mức kỷ lục, vì thu hút người xem ngoài yếu tố thần quái rathìcòn có cảsựtò mò về cung điện Hạ Chu nữa.
Bấy giờ Diệp Tuệ mới nhớ ra,côquay người nhìn lên bàn, chuẩn bị tìm giấy bút: “anhchờ chút nhé.”
Tập tiếp theo đạo diễn Tônđãtìm gặp viện trưởng của viện bảo tàng cung điện Hạ Chu, xin được phép ghi hình bên trong cung điện.
Đêmđãkhuya,trênđỉnh đầu là vầng trăng sáng như hoa lê, nhưng dường như lại bị màn đêm thâm trầm cuốn lấy, làm cho ánh trăng bị lu mờ nhìnkhôngrõ.
Dù truyền thông có đưa ra những câu hỏi sắc bén cỡ nàothìthái độ của Diệp Tuệ vẫnkhônghề thay đổi, vẫn chỉ duy trìmộtnụ cười tiêu chuẩn.
“Yên tâmđi, tập này Chu thiên sư comeback rồi, còn có Diệp đại tiên của chúng ta nữa mà,yêuma quỷ quái gì cũng phảihiệnnguyên hình thôi.”
Thẩm Thuật tốt vô cùng, tốt đến mứccôkhôngthể diễn tả được thành lời, nếu muốncônóihết vềanhthìsợ lànóimấy ngày mấy đêm cũngkhôngxong mất.
Các bức tường thành của cung điện giam cầm họ ở nơi này, con đường trong cung rộng và dài, phía sau là tầng tầng lớp lớp cảm giác nặng nề đè nén như xiềng xích.
Sau đó Diệp Tuệ cũng ra khỏi phòng hóa trang,khôngmộtai biết là nơi này vừa mới phát sinh chuyện gì.
Xế chiều Diệp Tuệđiquay quảng cáo, còn chưa bắt đầu quay,côliền ngồi trong phòng hóa trang nghịch điện thoại. Tiểu Lưu có điện thoại nênđira ngoài nghe.
Viện trưởng Hạ cầmmộtchiếc đèn, dẫn mọi ngườiđivào trong cung điện.
Viện trưởng Hạ thuộc tầng lớp trung niên, nhưng ông vẫn luôn quan tâm đến những vấn đề của người trẻtrênmạng, chương trình này rất nổi tiếng, ông cũng làmộtkhán giả trung thành.
Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn vào mắtanh, con ngươi trong trẻo củaanhlúc này lạiẩnchứamộtcảm xúc khác lạ.
cômuốn xem xem chữ viếttrêntấm thiệp có giống với chữ của Sầm Ngộkhông.
Weibo chính thức của viện bảo tàng cung điện Hạ Chu đăng bài mới: “Ban đêm có người.”
Tiểu Lưu hỏi: “Tuệ Tuệ, chị nghĩ hoa này là ai tặng? Em đoán rất có thể làmộtfanboy.”
Diệp Tuệđãxác nhận suy đoán trong lòng,côthầm thở dài: “thìra đúng làanh.” Người bíẩntặng hoa chocônhững ngày qua là Sầm Ngộ.
Đới Chíđãđề cập qua vớicô, mặc dùtrênmạngđãxóa sạch hết các tin tức cũ, nhưng truyền thông nhất địnhsẽkhôngkiêng dè mà đặt câu hỏi.
Tay kia củaanhvẫn còn cầm tấm thiệp,anhđưa nó chocô: “Còn nữa, thiệp của em.”
trênđó viết: Tặng chocôDiệp Tuệ xinh đẹp.
Khác với suy nghĩ của mọi người, lúc biết tin chương trìnhsẽquay ở cung điện Hạ Chu, cảm giác đầu tiên của Diệp Tuệkhôngphải là sợ, mà là vô cùng mong đợi.
Giờ phút này bầukhôngkhí trở nên yên tĩnh cực độ, cho dù Diệp Tuệ có dính líu đến nhà họ Thẩm haykhôngthìcũngkhôngthể phủ nhậnmộtđiều rằngcôrất xinh đẹp và trẻ trung, tương lai sáng lạn.
Những nơi cổ xưa thần bí tất nhiênkhôngthể thiếu những câu chuyện, nghenóicung điện Hạ Chukhôngbao giờ mở cửa vào ban đêm, nơi này đóng cửa ngay từ xế chiều,khôngmộtkhách du lịch nào có thể ở lại đây khi trời tối.
Diệp Tuệ hỏi: “Saoanhlại tặng nhiều hoa cho em thế?”
“Chuyện gì đây! Cung điện Hạ Chu mở cửa cả buổi tối à? Vé vào cửa bán sao?”
Triệu Hủy cười hì hì: “Hồi trước lúc quay phim tôi thấy nó ởmộtquầy hàng, chủ quầynóiđể cuốn này ở đây cũng chẳng ai mua nên đưa cho tôi luôn.”
Trong đầu Diệp Tuệhiệnra gương mặt của Thẩm Thuật,côcườinói: “Emkhôngthểnóichoanhbiếtanhấy là ai được, em chỉ có thểnóianhấy làmộtngười rất tốt rất tốt.”
Các khách mời tập trung bên ngoài cung điện, bọn họ cườinóivui vẻ, hoàn toànkhônghề bị ảnh hưởng bởi những lời đồn, các khách mời nữ khá can đảm, chỉ có Kim Cương là đeo bùa tới.
Diệp Tuệkhôngnhịn được hỏi: “Sách này mua đâu vậy?”
Lúc này, Sầm Ngộnói: “Em thích hoa nàykhông?”
anhhơi bối rối, đưa lại hoa chocô, ngập ngừngnói: “Hoa của em đây.”
Câu hỏi nàykhôngliên quan đến nhà họ Thẩm, cho nên Đới Chíkhônglên tiếng ngăn cản.
Viện trưởng Hạkhôngbiết lấy từ đâu ramộtcái đèn lồng,nói: “Để tôi dẫn mọi ngườiđi.”
Diệp Tuệ đứngmộtbên, chừamộtchỗ cho Sầm Ngộ, Sầm Ngộ tiến lên, cầm lấy cái bút rồi mở tờ giấy ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.