Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 127

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 127


côcảm thấy toàn thân rét run, dường như vẫn còn bị ảnh hưởng bởi giấc mơ vừa rồi.

hiệntượng kỳ quái cứ lần lượt phát sinh, trước đây chưa bao giờ có.

Thẩm Thuật: “Có phảiđãxảy ra chuyện gì rồikhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng các khách mời thường xuyên là Tống Bạch, Kim Cương và Triệu Hủy đều gọi điện cho Diệp Tuệ,nóibọn họ luôn ủng hộcô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng bất ngờ là thanh kiếm nàykhônghề được làm từmộtvật liệu kim loại mà họ chưa từng thấy trước đây, cũngkhônghề được đặt trongmộtmôi trường đặc biệt mà chỉ là trongmộthuyệt mộ bình thường.

Đầu tiên là từ chỗ thiên điện, có nhân viên làm việc ca đêmnóilà nghe thấy tiếng bước chân, thậm chí còn có người nghe thấy ở trong góc nhà có tiếng người bàn luận xôn xao.

Thanh kiếm được chôn cùngmộtvị tướng quân họ Cố.

Thẩm Thuậtkhôngnỡ đểcôphải chịu bất kỳ ấm ức nào,khôngcho phép ai được quyền bắt nạtcô.

Diệp Tuệ nhớ cái ngày bà cụ xem bóiđãnóivớicô, rằng Thẩm Thuật có tử kiếp năm 30 tuổi, chính vào giây phút đócômới cảm thấy như trời sắp sập xuống đến nơi.

Là do Thẩm tổng vốn là người như vậy, hay là vì ở trước mặt Diệp Tuệthìmới biến thành như vậy?

Hai nhân viên bảo vệ thấy hơi sợ: “Viện trưởng, trời mưa rồi, hay là để mai hẵngđi.”

Bọn họ sợ làm ẩm nền nhà nênkhôngmang ô vào mà dựng ở ván cửa ngay lối vào, sau đó giũ nước mưatrênáo cho sạch rồi mớiđivào trong cung điện.

Cố tướng quân chiến công hiển hách, nhưng trong lịch sử chỉ thấy ghi chép lại vài dòng ngắn ngủi.

Lúc này,trênmạng có tin tức mới, nhắc nhở Diệp Tuệmộtchuyện, bảo tàng trưng bày cổ vật thời Hạ Chusẽđóng cửa hôm nay, tạm thời chưa có thời gian mở cửa lại.

Từ cuộc sống của thái tử ở Đông cung cũ, cho đến khi Đông cung bị thiêu rụi bởimộttrận hỏa hoạn, cả thanh kiếm của tướng quân trăm năm vẫnkhôngmục…

Cảnh trong mơ của Diệp Tuệ chẳng qua chỉ làmộtgócnhỏcủa tảng băng trôi,rõràngđãsắp chạm đếnsựthậtrồi, nhưng lại vẫn như lạc trong sương mù,khôngnhìn thấy gì cả.

Chương trình “trênđời này có mathậtkhông?” vì chuyện của Diệp Tuệ mà dừng phát sóngmộtthời gian.

​Thẩm Thuật thấy dáng vẻ chật vật của Diệp Tuệ, tim khẽ nhói đau, đau lòngkhôngthôi.anhlo Diệp Tuệ bị hù sợ nên ngay cả giọngnóicũng dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

“Nhìn lúc Thẩm Thuật ứng phó với truyền thông mà tôi lại thấy hả hê mới c·h·ế·t chứ. Fanthìkhôngnói, nhưng cánh phóng viênthìphải trị!”

Tiểu Lưu quay ra an ủi Vương Xuyên: “Quen là ổn, quen là ổn.”

Bên cạnh có người ngồi dậy, ngay sau đó là giọng Thẩm Thuật vang lên: “Sao vậy em?”

“Chiếnsựđangcam go, lần này ra trận thái tửsẽgặp muôn vàn hiểm nguy.” Cố tướng quân trầm giọngnói, giống như đưa ra lời thề: “Thuộc hạ nhất địnhsẽbảo hộ thái tử chu toàn.”

Sắc mặt của Cố tướng quân rất căng thẳng,nói: “Thái tử.”

“Diệp Tuệ,anhxin lỗi vìđãkhôngchạy đến kịp thời.” Ngữ điệuanhtràn ngậpsựáy náy, vỗnhẹlên lưngcôđể trấn an.

Diệp Tuệ muốnđiđến bảo tàngmộtlần nữa để gặp Cố tướng quân, xemhắncòn có tâm nguyện gì chưa thựchiệnđượckhôngmà vẫn còn vương vấn ở nhân gian.

côphải tìm được vị đại thần kia, hoặc là Cố tướng quân, vậythìmới hy vọng có thể biết được chân tướng.

Thanh kiếm này có từ khi vị thái tử được sinh ra, đoạn này được ghi chép rất ngắn gọn,khôngchi tiết cụ thể. Thanh kiếm vốn thuộc về thái tử, nhưng vị tướng quân kia có công phụng dưỡng thái tử,khôngngại bỏ mạng để bảo vệ thái tử, cho nên thái tửđãban thanh kiếm này chohắn.

anhnhìn Diệp Tuệ,khôngdám dời mắtđi, sợ cảm xúc củacôkhôngổn định.

côbình tâm lại,nóivới Thẩm Thuật: “Thẩm Thuật, em lại nằm mơ.”

Viện trưởng Hạđangmuốn từ chối, nhưng trong đầu đột nhiên lại nảy lênmộtsuy nghĩ, ma xui quỷ khiến thế nào mà ông lại đồng ý: “mộtlần cuối cùng này thôi đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông dẫn theo hai người bảo vệ, trực tiếpđitới Đông cung.

“Đến rồi.” Viện trưởng Hạ thấy Đông cung cách đókhôngxa, chuẩn bịđithẳng vào.

Trớ trêu thay, viện trưởng Hạ vừa mới ra khỏi văn phòngthìtrời đổ mưa, tuy chỉ là mưa phùnnhỏ, nhưng rơimộtlúc cũng đủ làm mặt đất ướt hết.

Mặc dù tình hình ban nãy rất hỗn loạn, Diệp Tuệthậtsựđãcảm thấy sợ, nhưng mấy chuyện này mà đem so với Thẩm Thuậtthìchỉ là chuyệnnhỏkhôngđáng kể.

Ông lập tức nghe máy: “Xin chào, viện bảo tàng cung điện Hạ Chu xin nghe.”

Thẩm Thuật nhạy cảm nhận racônóichữ “lại”,anhvẫn nhớrõmấy hôm trước tâm trạng củacôkhôngđược bình thường.

Manh mối thế là lại bị chặt đứt.

Từ lúc Thẩm Thuật xuấthiện, cảm xúc của Diệp Tuệđãdần ổn định trở lại.

Đạo diễn Tôn rất có hứng thú với cung điện Hạ Chu, ông và viện trưởng Hạ đều có chung suy nghĩ, muốn nhiều người biết về triều đại này hơn.

Lúc viện trưởng Hạ khép cửa lại, có mấy cái bóngnhẹnhàng bay ra, trong số đó có vị đại thần hôm trướcđãquỳ lạy Diệp Tuệ.

So với chuyện hôm ấy gặp phải, Diệp Tuệ hoàn toàn có lòng tinsẽvượt qua được cửa ải khó khăn này.

Đạo diễn Tôn và viện trưởng Hạđãbàn bạc từ trước, tổ chương trìnhsẽghi hình ở cung điện Hạ Chumộtlần, nếu thu hútsựquan tâm của khán giảthìsẽtiếp tục cho ghi hình tiếp.

Nhưng viện trưởng Hạ lại thay đổi ý định, vì ước nguyện ban đầu của ông là muốn cho nhiều người biết về văn hóa thời Hạ Chu hơn, chứkhôngphải muốn đem nó ra làm trò vui giải trí.

Viện trưởng Hạkhôngđồng ý: “Làm gì có việc gì,điluôn hôm nayđi.”

Thẩm Thuật: “Em biếtkhông? Cái bình hoa cổ trong nhà chúng ta cũng là của thời Hạ Chu đấy.”

Chuyện ma quái xảy ra ở cung điện Hạ Chu vẫn được các nhân viên truyền tai nhau bàn luận sôi nổi, chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

Thẩm Thuật thấycôđột nhiên nhích tới gầnthìngây ngốckhôngkịp phản ứng.

Với lại từ khi nào mà Thẩm tổng lại cằn nhằnkhôngngớt thế? Chăm Diệp Tuệ như chăm con mình ấy, lạnhkhôngđược, nóngkhôngđược, lại càngkhôngđược để bị thương.

Diệp Tuệ đành phải lắc tay lắc chân choanhxem: “Emkhôngsao đâu,anhyên tâmđi,anhđến đón em nhanh như thếthìlàm sao em có chuyện gì được chứ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Viện trưởng Hạ quan sát hếtmộtlượt Đông cung mà chẳng thấy vấn đề gì,khôngcósựlạ xảy ra, hai nhân viên bảo vệ cũng yên tâm hơn.

Quần áo của Diệp Tuệ cũng vì bị xô đẩy mà trở nên xộc xệch, Thẩm Thuật giúpcôsửa sang lại quần áo, còn lấy nước ấm tự mình chocôuống.

Nhưng Thẩm Thuậtthìmặc kệ, kể cả biếtcôkhôngnóithậtthìanhvẫn kéo taycôxuống, nhìnthậtkỹ hai taicô.

Tờ mờ sáng, sương mù dày đặc,sựlạnh lẽo của bầukhôngkhí buổi sáng lùa vào trong mũi, Diệp Tuệ chợt mở mắt ra rồi ngồi dậy.

“Chồng Diệp Tuệ đẹp trai quáđimất, cũng quá man luôn!khônglàm minh tinhthìthậtđáng tiếc!”

“Mấy lần trước mỗi khi nhìn thấy cổ vật thời Hạ Chu, em đều cảm thấy rất thân thuộc, cho nên dạo này em luôn suy nghĩ về mối liên quan ấy.”

Người nào sáng suốtthìsẽnhận ra ngay là Diệp Tuệđangnóidối,rõràng là vìcôkhôngmuốn nghe Thẩm Thuật cằn nhằn nên mới cố tình làm vậy.

Viện trưởng Hạ cho là lúc trước chắc là tiếng gió tiếng mưa nên mới làm mọi người bị ảo giác như vậy, nghĩ là ma quỷđanglộng hành.

Thanh kiếm của tướng quân để trăm nămkhôngmục, vẫn vẹn nguyên như ban đầu, cho đến nay vẫnkhôngai giải thích được, nếuđãkhôngcó ai tìm ra nguyên nhân, chính sử cũngkhôngghi chép lại, vậy dã sửthìsao?

côlên mạng tra cứu, pháthiệnsau khi thanh kiếm được khai quật,đãcó rất nhiều nhà khoa học tiến hành nghiên cứu.

“Em có bị thương chỗ nàokhông? Có muốn tới bệnh việnkhông?” Thẩm Thuật sợ Diệp Tuệ giấu diếmanhnên chuyện gì cũng muốn hỏi.

Diệp Tuệ nhớ rấtrõsố năm khai quật và nơi khai quật thanh kiếm được ghi bên cạnh.

Giống nhưsựtrung thành và tín nhiệm củahắn, luôn kiên định theo năm tháng.

Bảo vệ đành phảiđitheo sau viện trưởng Hạ, vì trời mưa nên ánh sáng từ đèn pin tốiđinhiều, qua màn mưa, tầm nhìn cũng hẹp hơn.

Đạo diễn Tôn ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền mừng rỡ,nóicảm ơn rồi cúp máy.

Đạo diễn Tôn cảm thấy chỉ quay cómộttậpthìphí quá, cho nênđãgọi điện nhiều lần cho viện trưởng Hạ, muốn nhận đượcsựđồng ý của ông ấy.

Viện bảo tàng cung điện Hạ Chu, tám giờ tối.

Giọngnóidịu dàng củaanhkéocôvề thực tại, bấy giờcômới nhận ra cảnh trước mắt mình là ở nhà mới củacôvà Thẩm Thuật.

Sau khi từ bảo tàng về, Diệp Tuệ vẫn nghĩ mãi về thanh kiếm kia.

Viện trưởng Hạ gật đầu, quyết địnhkhôngnán lại đây thêm nữa, chuẩn bịđira ngoài.

Nhiệt độ ban đêm giảm xuống, vì trời mưa nên càng lạnh hơn.

Viện trưởng Hạđituốt đằng trước, hai bảo vệ theo sát, dọc đườngkhôngainóitiếng nào, chỉ yên lặngđiđến Đông cung.

Saocôlại thấy sợ hãi thế này? Chiếnsựmà Cố tướng quânnóikhônglẽ chính là trận chiến được ghi lại trong sử sách kia, thái tử vì thế mà mất mạng, Đông cung cũthìbị hỏa hoạn thiêu rụi?

khôngphải tiếng gió, cũngkhôngphải ảo giác, mà làmộtâmthanh rất chân thực.

Viện trưởng Hạđãlàm quản lý ở viện bảo tàng cung điện Hạ Chu bao năm nay, thỉnh thoảng cũng có gặp nhữnghiệntượng kỳ lạ, nhưng nó biến mất rất nhanh, giống như những oán niệm và nuối tiếc của cổ nhân lưu lại, vòng quanh nơi nàymộtvòng rồi rờiđiluôn. Cho nên ông cũngđãsớm học được cách chung sống hòa bình với nó.

Bên ngoài mưa bụi vẫn rơi, trong này tuy nước mưakhôngvào nhưng vẫn cảm thấy ươn ướt.

Ánh đèn lập lòe từ đèn pin rơi vào từng góc khuất trong cung điện, trong đại điện trống trải,khôngmộtbóng người, làm gì có tiếng ồn ào như lời đồn đâu.

Sao dạo nàycôlại hay bất chợt tỉnh giấc sau cơn mơ như thế?

Cho nên, khi đạo diễn Tôn đề nghị muốn được ghi hìnhmộttập nữa, viện trưởng Hạđãtừ chối.

anhnhíu mày quét mắt nhìn từtrênxuống dưới ngườicô,đangđịnhnóitiếpthìcôlại chơi xấu bịt tai lại: “Thẩm Thuật, tai em đau quá,anhxem giúp emđi.”

khôngngờ chỉmộthành động bảo vệ vợ của Thẩm Thuật mà lại khiến cho dân mạng có thiện cảm hơnmộtchút với Diệp Tuệ.

Hai mươi năm trước, cómộtsố nông dân pháthiệnra mấy chỗ đất bị đào lên cùngmộtsố cổ vật rải rác, sau khi báo với chính quyền, nhà nước mới tìm được mộ huyệt củamộtvị tướng quân thời Hạ Chu.

Đầu bên kia truyền đến giọngnóicủa đạo diễn Tôn: “Viện trưởng Hạ, tôi muốn thương lượng lại vớianhvề chuyện ghi hình cho chương trình,khôngbiếtanhcó thể cân nhắc lạikhông?”

Trong mơ,côđứng ở góc nhìn củamộtngười xem,đitới tiền điện của Đông cung cũ trong cung điện Hạ Chu, ngày xuân, cửa sổ Đông cung mởmộtnửa, ánh mặt trời dịunhẹchiếu vào.

Sau đó viện trưởng Hạ lại pháthiệnramộtchuyện kỳ lạ hơn, từ sau khi đồng ý với đạo diễn Tôn về việc ghi hình tiếp, tất cả cáchiệntượng kỳ quái cứ thế biến mất hoàn toàn saumộtđêm.

khôngbiết có phải vì suy nghĩ nhiều quá haykhôngmà tối hôm ấy Diệp Tuệ lại nằm mơ.

Chương 127

Tại sao thanh kiếm qua mấy trăm năm mà vẫnkhôngbị mục nát?

Thanh kiếm tướng quân và các cổ vật khác đềusẽbị mangđi.

âmthanh này khiến cho ba người kinh hãi quay đầu lại, nhưngâmthanh đó lại biến mất luôn, tựa như ban nãy bọn họ nghe nhầm vậy.

Thái tử mặc triều phục đứng quay lưng về phía Diệp Tuệ,khôngnóichuyện, cũngkhôngnhìn thấy ngũ quan, chỉ mơ hồ cảm nhận được khí thế uy nghiêm, nhưng kỳ lạ làcôlại chẳng hề cómộtchút sợ hãi.

Diệp Tuệ cho Thẩm Thuật xem mấy tư liệu màcôđãtìm được.

Diệp Tuệ nhìn vẻ mặt lo lắng của Thẩm Thuật, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào,cônghiêng người về phíaanh, ghé sát vàomộtchút.

Thanh kiếm mà Cố tướng quân đeo bên hông giống hệt với thanh kiếm mà Diệp Tuệđãthấy trong bảo tàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Thuật chẳng quan tâm đến chuyệntrênmạng, sau khi đưa Diệp Tuệ về nhà,anhlại ân cẩn dặncôngoan ngoãn ở nhà đợianh, nếu muốn ra ngoàithìnhất định phảinóivớianhmộttiếng,anhsẽtự mình đưacôđi.

Cảnh tượng hỗn loạn ban nãyđãbị quay lại rồi đăng lên mạng, vốn bên dưới hầu như là chửi mắng Diệp Tuệ, nhưng vì có thêm Thẩm Thuật nênđãcómộtsố bình luậnkhôngđồng nhất.

Bây giờthìchắckhôngphải là ảo giác của bọn họ nữa rồi, viện trưởng Hạ và hai bảo vệ sải bướcthậtnhanhđira khỏi Đông cung, tin đồn ma ám ở viện bảo tàng cung điện Hạ Chu coi nhưđãđược chứng thực rồi.

Trong điện tuy có ánh mặt trời nhưng vẫn hơi lạnh lẽo, dường như vì bầukhôngkhí nặng nề nên ngay cả ánh sáng cũng trở nên tốiđi.

Bọn họ đành phải quay trở lại văn phòng lấy ô, từng giọt mưa tí tách rơi vào tán ô, phát ra nhữngâmthanh rất khẽ.

Ba người sợ hãi toát mồ hôi lạnh,mộtngười bảo vệ lắp bắpnóivới viện trưởng Hạ: “Chúng ta vềđithôi.”

Viện trưởng Hạ vì chuyện này mà lo nghĩ sứt đầu mẻ trán mấy ngày liền, ông nghĩ mãikhôngra, tại sao lại đột nhiên có chuyện như vậy chứ.

Bọn họđangchuẩn bị rờiđi, đột nhiên trong cung điện trống trải phía sau lưng vang lên tiếng đàn,nhẹnhàng truyền vào tai bọn họ.

Diệp Tuệ càng đọc càng thấy hoảng, chỉ cócôlà chắc chắn đókhôngphải lời đồn, linh hồn của tướng quân đúng là vẫn ở trong thanh kiếm, nhưng tại saohắnlạikhôngsiêu thoát,hắnđangchờ cái gì?

Bọn họ biết, nếu như muốn tháo gỡ bíẩnnàythìnhất định phải quay lại cung điện Hạ Chumộtchuyến.

Kétmộttiếng, cửa được đẩy ra, trong nháy mắt gió đêm lùa tới, cảm giác như cómộtluồngkhôngkhí lạnh lẽo cực độ đập vào mặt.

Chỉ cần có nhân viênđingang qua nơi này là bên trongsẽtruyền ra tiếng đọc thơ gì đó,âmthanh rấtrõràng, xuyên quakhônggian yên ắng lọt thẳng vào tai bọn họ.

Hôm qua dự báo thời tiếtkhôngnóilà tối nay có mưa, thế mà bây giờ lại mưa rồi.

“Chúng ta làm vậy liệu có quá đáng quákhông?”mộthồn ma ôm đàn cổ vẻ mặt lo lắng nhìn về hướng viện trưởng Hạ rờiđi.

Lúc này, đèn pintrêntay đột nhiên lóe lênmộtcái rồi tắt phụt, sau đó làm thế nào cũngkhôngbật lên được nữa.

Xekhônggặp chút trở ngại rời khỏi viện bảo tàng, trở về nhà.

Diệp Tuệ phải tranh thủ lúc rảnh rỗithìmới có thời gian ở nhà điều tra.

Hồn ma đại thần vuốt râunói: “Đành phải để bọn họ chịu đựngmộtchút thôi, nếu cách này có hiệu quả, để cho chúng ta có thể gặp được người cần gặp là tốt rồi.”

Lúc viện trưởng Hạ quay trở lại văn phòng, điện thoạitrênbàn vang lên đúng lúc này, lọt vàokhônggian yên tĩnh.

Diệp Tuệ cườinóivớianh: “Ainóichoanhthế? Em cónóichoanhbiết là em ở đâu đâu, chẳng lẽanhlà thần tiên sao, có thể bay đến nhanh như vậy?”

Tiểu Lưu nhìn Vương Xuyênđangngổn ngang trăm mốikhôngcó cách nào giải thích, màcôấythìđãnhìn cảnh này nhiều đến quen luôn, bây giờ cuối cùng cũngđãcó thêmmộtngười cùngcôấy ăn thức ăn cho c·h·ó rồi.

Tuy nhiên khi viện trưởng Hạ từ chối đạo diễn Tônthìnhững chuyện kỳ quái lại bắt đầu xảy ra.

Sau đó vì truyền thông khui chuyện của bọn họ ra ngoài ánh sáng, sau khi chuyện được giải quyết, Diệp Tuệ vẫnkhôngnóigì, cho nên Thẩm Thuật cũngkhônghỏi.

Vương Xuyên ngồi đằng trước lần đầu tiên thấy cảnh Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ở cạnh nhau thân mật thế này, chỉ biết ngây ngốc nhìn.

Edit: Ngân Nhi

Trong ghi chép của đời sau có đề cập tới việc có ngườiđãgặp hồn ma của tướng quân, vì thanh kiếm vẫn có linh hồn của tướng quân ở đó nên mớikhôngbị mục nát sau hàng trăm năm, vế sau lạinóiđó chỉ là lời đồn,khôngđáng tin.

Dù sao làm nghệ sỹ luôn có những việc thân bất do kỷ, Diệp Tuệ có kết hôn haykhônglà việc riêng củacôấy, bọn họ hoàn toàn hiểu chocô.

Nhữnghiệntượng kỳ lạ kéo dài suốt mấy ngày, sau đó lại đến Đông cung cũng trở nênkhôngbình thường.

Diệp Tuệ lại tỉnh dậy từ giấc mộng, khác với lần trước là lần này có Thẩm Thuật ở bên cạnh.

Diệp Tuệ ngây ngốc, Cố tướng quân lúc này có thểnóichuyện được, vậy là vết thương ở cổhắnmàcônhìn thấy trong bảo tàng là do sau này mới có sao?

Sau khi dò xétmộtvòng, viện trưởng Hạ vẫn thấyhiệntượng cũ, trong góc cung điện có những tiếng động rấtnhỏ.

Thẩm Thuật thấycôlắc mạnh quáthìvội vàng ngăn lại, sau đó lại cẩn thận nhìnmộtlượt cho chắc chắn.

Diệp Tuệ thở dài: “Thẩm Thuật, có chuyện này em muốnnóivớianh.”

Dù đêm muộn cỡ nào,đingang qua bên ngoài cung điện cũngsẽkhôngnghe thấymộtâmthanh nào nữa.

Viện trưởng Hạkhôngtin, ông dặn các nhân viên tuyệt đốikhôngđượcnóilung tung, chính mình cũng thử ở lạimộttối xem sao.

Vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn.

Ban đêm, mọi ngườiđãnghỉ ngơi hết, xung quanh yên lặng đến đáng sợ, viện trưởng Hạ cầm đèn pinđira khỏi phòng làm việc.

“Người ta việc gì phảiđilàm minh tinh chứ, người ta là tổng giám đốc của Hoa Thụy đấy, sao phải làm nghệ sỹ cho khổ ra.”

Diệp Tuệ tìm đượcmộtnguồn tài liệu rất có giá trị, đây cũng là chút dấu vết duy nhất của thanh kiếm tướng quân được lưu lạitrêndã sử.

đangđọc, Thẩm Thuật chợt cau mày, Diệp Tuệkhônghiểu hỏi: “anhsao vậy?”

“Mấy hôm trước,anhtới bảo tàng đón em ấy.” Diệp Tuệnói, “Hôm ấy em đến bảo tàng để xem cổ vật thời Hạ Chu.”

Diệp Tuệ thích làm nũng như vậy từ bao giờ thế hả? Cả Thẩm tổng nữa, sao nhìn chẳng giống Thẩm tổng củaanhmộtchút nào vậy?

Vì vậy mà nó trở thành kiếm tướng quân.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 127