Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 134

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 134


Lão thiên sư ngỡ ngàng,thậtsựbị lay động vì lời Diệp Tuệnói, ông ta cười khổmộttiếng,nói: “Là do tôi cổ hủ cố chấp, bây giờ tôiđivề luôn đây.”

Thẩm Thuật đóng cửa Đông cung, khóa lại hết tất cả những chuyệnđãtừng xảy ra ở đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Tuệkhôngnghe lờianh, taycôvẫn nắm chặt mũi kiếm, nở nụ cười trấn ananh: “Đợi emmộtlát.”

Lúc Diệp Tuệ đẩy cửa ra,mộtcơn gió ấm ápnhẹnhàng nổi lên xẹt qua châncô, ngập tràn sắc xuân.

Diệp Tuệ kinh ngạc nhìn cảnh này,côngẩng đầu nhìn Thẩm Thuật, bối rối gọi: “Thẩm Thuật.”

Làm xong,anhấy nhìn Thẩm Thuậtnói: “Tôinóinày Thẩm Thuật, cậu đúng làkhôngcó tiền đồ gì cả, nếu sau này Diệp Tuệ sinh conthìđến lúc ấy cậu phải làm sao đây?”

Bây giờ đối vớianhthìchuyện quan trọng nhất là chữa lành vết thươngtrêntay Diệp Tuệ.

Mạnh Hàn nhìn qua vết thương của Diệp Tuệ, vết thương rất sâu, hẳn là bịmộtvật sắc nhọn đâm vào: “Phải khâu rồi, vết thương sâu lắm.”

Thẩm Thuật đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái, lái xe tới bệnh viện.

anhquấn chặt áo vào taycô, nghĩ phải cầm máuthậtnhanh, giọnganhcó phần luống cuống: “Phải đến bệnh viện ngay.”

Ông cườinói: “Tối qua thanh kiếm vẫnkhôngthấy đâu, nhưng rạng sáng nay lại đột nhiên xuấthiện, có thể là tên trộm kia thấy cắn rứt lương tâm nênđãđem trả.”

Thân kiếm rất lạnh, xúc cảm lạnh như băng truyền vào tay Diệp Tuệ, khiếncôcảm thấy máu mình như sắp đông lại.

Sau khi đến viện, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật xuống xe rồi đến phòng bệnh, Mạnh Hànđãở đó chờ hai người rồi.

“cômở tay rađi, phải cầm máu ngay.” Lão thiên sư khuyên Diệp Tuệ, thấy Diệp Tuệ vẫnkhôngchịu bỏ tay ra, ông ta lập tứcnóithêm: “Tôisẽkhônglàm hại đến họ nữa.”

Viện trưởng ngay cả thở cũngkhôngbình thường được, ông run rẩy lấy điện thoại ra: “Tôi phải báo cáo lại chuyện này cho cấptrênngay.”

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, buồn bãnói: “Bọn họđihết rồi.”

Viện trưởng vừa hay cho Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cókhônggian riêng để gặp tướng quân lần cuối.

Đại thần hành lễ với Diệp Tuệ và Thẩm Thuật, ánh mắt làsựmãn nguyện vì sắp được siêu thoát.

mộtgiây sau, tướng quân chỉ vào thanh kiếmhắnđangcầmtrêntay. Diệp Tuệ phần nào đoán được dụng ý củahắn, tướng quânđãmang đến phiền toáikhôngcần thiết chomộtsố người,hiệntạihắnphải trở về rồi.

Thẩm Thuật vỗ vai Diệp Tuệ,anhkhôngthể tận mắt chứng kiến, nênkhôngcó cách nào để cảm nhận được giống nhưcô.

Bây giờ vẫn còn sớm, cònmộtlúc nữa mới đến chín giờ, hai vợ chồng có thể tranh thủ gặp tướng quân lần cuối cùng.

Thẩm Thuật nhưđangxử lýmộtchuyện gì đó rất nghiêm trọng,anhcầm taycôđể lên đầu gối,khôngchocôlộn xộn, sau đó cúi người thắt dây an toàn chocô.

Lực chú ý củaanhbị dờiđi,anhcầm lấy taycô,nói: “Được,anhngồi đây với em.”

Thẩm Thuật bị hành động của Diệp Tuệ chọc cười, khóe môi cong lên, nhưngmộtgiây sauanhlại căng thẳng cầm lấy taycô, động tác cẩn thận đặt taycôxuống giường.

Diệp Tuệ quên mất là tay mình bị thương, suýtthìdùng luôn cái tayđangđau để cầm dây an toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tướng quân lui vềmộtbên, chỉ chốc lát sau cả thanh kiếm vàhắnđều biến mấtkhôngthấy đâu nữa.

Diệp Tuệ chủ động cườinói: “Xin lỗi viện trưởng Hạ, vì có chút chuyện nên tôi phải tới đây, chưa báo với viện trưởngmộttiếng mà trực tiếpđivào luôn.”

Tướng quân và đại thần đứngmộtbên đềuđãđỏ hoe hai mắt, ánh mắt họ nhìn Diệp Tuệ đầysựcảm kích.

Hai vợ chồngđiđến khu trung tâm triển lãm, thanh kiếmđãnằm yên bên trong lồng kính, giống như nó chưa từng rời khỏi đây vậy.

Viện trưởng nghe Diệp Tuệnóixongthìmới lấy lại được tinh thần, ông cũngkhônghỏi nhiều, chỉ nghĩ có thể hai vợ chồng nhà này cảm thấy có hứng thú với thanh kiếm nên mới muốn vào xem.

Lúc Diệp Tuệ đưa tay nắm chặt lấy mũi kiếm, gần nhưcôkhônghề nghĩ ngợi gì cả,côchỉkhôngmuốn Lão thiên sư xúc phạm đến những hồn ma này.

Lúc này viện trưởng có điện thoại, ông nhìn Diệp Tuệnói: “Tôi có chút chuyện phải xử lý, tôisẽquay lại ngay.”

Thấy phản ứng của Thẩm Thuật, Diệp Tuệ suýtthìhoài nghi mình bị mắc bệnh nan y gì đó,côphải nằm yêntrêngiường, ngay cả lúc ăn cơmanhcũng bưng đến tận giường rồi đút chocôăn từng thìamột.

Lúc làm những việc này,anhvẫn luôn cau màykhôngthể thả lỏng, ánh mắt ngập trànsựlo lắng.

Thanh kiếmđangbóng loáng lại nhanh chóng gỉđitrước mặt ông,khôngcó ai đụng vào, cũngkhôngcó ngoại lực tác động, cứ tự nhiên mà biến thành như vậy.

Thân kiếmhiệnđầy vết loang lổ,khôngcòn sáng và bén như trước, bây giờ thanh kiếm này nhìn mới giốngmộtthanh kiếm có tuổi đời mấy trăm năm, nhuốm vẻ tang thương của thời gian.

Thẩm Thuậtkhôngnóiđượccô, ánh mắt tối sầm lại, tầm mắt chuyển hướng về phía kẻ gây họa,anhđè nénsựtức giận, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.

Mọi người hầu như đều hứng thú với những câu chuyện mang tính tâm linh, qua những lời bàn luận, thanh kiếm này cũng vì thế mà càng thêm phần bíẩn.

Diệp Tuệ cười vớicôy támộtcái rồi ngồi xuống giường bệnh, Thẩm Thuật đứng cáchcômộtđoạnkhôngxa.

Diệp Tuệ có thể nhìn thấy còn Thẩm Thuậtthìkhông,cônóivớianh: “Ông ấy tan biến rồi.”

Lúc mới bị kiếm đâm chomộtvết dài vào tay, rồi còn ngồi xe tới bệnh viện cũngkhôngthấycônhăn mày lần nào, thế mà bây giờ lại kêu đau với Thẩm Thuật. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Tuệnóimìnhđãkhôngsao rồi nhưng Thẩm Thuậtkhôngnghecô,anhbắtcôngồitrêngiường bệnh rồi gọi đồ ăn chocô, thực đơnanhchọn đương nhiên có tác dụng bổ máu, có gan heo xào, súp gan heo và mì gan heo.

Mặc dù tay bên nàykhôngbị thương, nhưng nhỡ mà co duỗi làm ảnh hưởng đến vết thương bên tay kiathìkhôngđược.

Diệp Tuệ gật đầu với viện trưởng: “Chào ông.”

Ông như người mất hồn vò đầu bứt tai, vừađivừa gọi điện thoại, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cũngkhôngnán lại thêm mà ra về luôn.

Mặc dù chuyện thanh kiếm biến mấtđãđược bọn họ giữ bí mật, nhưng viện trưởng biết là hai vợ chồng Diệp Tuệđãbiết chuyện này.

Cũng may là thanh kiếmđãtrở lại, nếukhôngthìchức vụ này ông cũngkhônggiữ nổi.

Về sau, thanh kiếm bỗng dưng lại xuấthiệntrở lại, nhưng lại hoen gỉ trong nháy mắt.

Còn nửa tiếng nữa là đến giờ mở cửa, viện trưởng nhận được lệnh của cấptrên, vẫn trưng bày thanh kiếm theo đúng hạn thông báo, thanh kiếm bây giờ như thế nàothìcứ để nguyên thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Có thểsẽđể lại sẹo đấy, em có để ýkhông?”

Viện trưởng vừa rờiđi, bóng đentrênthân kiếm từ từhiệnlên, biến thành hình người đứng trước mặt Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.

Thẩm Thuậtkhôngcòn cách nào khác là nhét cốc nước vào bên taykhôngbị thương củacô, đểcôtự uống.khôngnhững thếanhcòn cẩn thận để điều khiển TV vào taycôluôn, nhìnanhnhư vậy, timcôcũng nhũn ra rồi.

Thẩm Thuật nhờ người quen giúp đỡ, để viện trưởng dẫnanhvà Diệp Tuệđivào trước khi bảo tàng đến giờ mở cửa.

Diệp Tuệ cườinói: “khôngsao đâu ạ, làm phiềnanhrồi.”

Nếu cáicôy tá hôm nay có việc bận phải đổi ca mà biết chuyện nàythìnhất địnhsẽhối hận vì hôm nay mìnhkhôngở đây.

Lúc này viện trưởngđãnghe điện thoại xong, ông quay lại khu triển lãm.

Diệp Tuệ kháng cự mấy lần rồi thôi, mặc dù hầu như chuyện gì Thẩm Thuật cũng nghe lờicô, nhưng riêng chuyệncôbị thươngthìkhôngcho phép thương lượng. Ban nãythìanhnhân nhượngcômộtlần, nhưng bây giờ mọi chuyệnđãđược giải quyết, đến lúc bắt đầu tính sổ vớicôrồi đây.

Tâm nguyện của tướng quân cũngđãhoàn thành, hẳn làhắncũngsẽchuyển thế đầu thai giống đại thần, bắt đầumộtcuộc sống mới.

côy tá cẩn thận lấy tờ giấy có chữ ký của Diệp Tuệ ra: “Tay Diệp Tuệ bị thương mà vẫn ký tên cho tôi đây này, ngoài đời nhìn đẹp hơntrênTV nhiều, cực kỳ xứng đôi với Thẩm tổng.”

“Lần saukhôngcho phép làm thế nữa.”

Thanh kiếm mà Lão thiên sư đâm tới rất sắc, hành động của Diệp Tuệ lại vội vàng, nên phần da tay tiếp xúc với mũi kiếm nhanh chóng bị rách ra.

Mạnh Hàn nhìn Thẩm Thuật, Thẩm Thuật rất cưng vợ, chỉ va đập vấp ngãnhẹcũngkhôngchịu được rồi, giờ phải khâu vết thươngthìkhôngbiết cậu ấy có lo lắngkhôngđây.

Nhưng mà hai ngườikhôngchú ý đếnmộtngười độc thânđangở ngay bên cạnh sao hả?anhấy là bác sĩ, ở đây để chữa bệnh chứkhôngphải đến xem hai người vung cẩu lương đâu nhé!

Mạnh Hàn bị đâm trúng chỗ đau, suýt nữathìbị Thẩm Thuật làm cho tức c·h·ế·t, thằng bạn thân lâu năm này thế mà lại xát muối vào vết thương củaanhnhư vậy.

Thẩm Thuậtđãnhờ người quen để ý theo dõi tin tức về thanh kiếm, có tin gìthìbáo choanhngay.

Thẩm Thuật cũng nhìn thấy,anhcầm lấy taycôđể trấn an.

“Nếu được sinh ra trongmộtthời đại hòa bìnhthìlàm gì có ai muốn tay mình dính đầy máu tươi?” Diệp Tuệ vì chảy nhiều máu nên sắc mặt hơi táiđi, nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định.

Diệp Tuệ đoánkhôngsai, sau khi hành lễ xong, bóng của đại thần dần mờđi, trong suốt từng phầnmột, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Diệp Tuệ cười khẽmộttiếng, mặtanhở ngay gầncô,côliền ngồi thẳng dậy hôn lên máanhmộtcái.

Y tá trẻ vừa mới trở về phòng làm việcthìcác y tá khác liền lập tức ra đón: “Thế nào thế nào? Diệp Tuệ ngoài đời nhìn xinhkhông? Chồng cũngđicùng luôn à?”

côchỉ vào Đông cung phía sau: “Thiên sưđãđirồi, chuyện ở đó cũngđãgiải quyết xong, lần sausẽkhôngxuấthiệnnhững chuyện kỳ lạ nữa đâu.”

Mạnh Hàn cũngkhôngmuốn làm bóng đèn, liền rời khỏi phòng bệnh.côy tá trẻthìsợ sau nàykhôngcòn cơ hội gặp nữa nên mạnh dạn hỏi xin chữ ký của Diệp Tuệ: “Chị có thể cho em xin chữ ký đượckhôngạ?”

Tướng quân cầm lấy thanh kiếmtrênmặt đất, hành lễ với Diệp Tuệ và Thẩm Thuật,hắnkhôngnóiđược nên tất nhiênkhôngthể truyền đạt lại suy nghĩ của mình cho Diệp Tuệ biết.

Cómộty tá ởmộtbên hỗ trợđangthu dọn đồtrêntay, vừa trông thấy Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng nhauđivàothìlập tức giật mình đứng sững lại.

Chuyện viện trưởng Hạ mời thiên sư đến Đông cungkhôngđược công bố ra bên ngoài, chỉ cómộtmình ông biết, tất nhiên ông cũngsẽkhôngnóira chuyện Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cũng từng đến đó.

Diệp Tuệ nghe lời nhanh thế nàythìcàng khiến cho Thẩm Thuậtkhôngtincôhơn, thôithìvề sauanhsẽchú ý đếncônhiều hơn vậy,khôngchocôtự tung tự tác nữa.

Lúc viện trưởng nhìn thấy Diệp Tuệ và Thẩm Thuậtthìsững người,khôngngờ người mà ông ra tiếp đón lại là hai người họ.

Nếukhôngcó Cố tướng quân chinh chiến sa trườngthìcũngsẽkhôngcó nhiều người được sống.

Vì thanh kiếmkhôngcánh mà bay nên viện bảo tàngđanglo sứt đầu mẻ trán, với tính cách của tướng quânthìhắntuyệt đốikhôngmuốn gây phiền toái cho mọi người.

Diệp Tuệ làm như thếthìlàm sao Thẩm Thuật giận nổi nữa,anhbất đắc dĩ thở dài, từ trước đến giờanhvẫn luôn chịu thuacô.

Cho dù người ta có tập trung nghiên cứu đến đâuthìcũngsẽkhôngcó ai tìm được ra lý do chính xác cho chuyện này.

Lão thiên sư liên tục xua tay, thu dọn đồ đạc rồi cùng đồ đệ rời khỏi cung điện Hạ Chu.

côvòngmộttay ôm lấy cổanh: “Thẩm Thuật, saoanhlại tốt với em thế?”nóixong,côcòn dụi dụi vào mặtanh.

Sau khi y tá ra ngoài, Diệp Tuệ cũng chuẩn bị ra về, nhưng lại bị Thẩm Thuật giữ lại: “Em ngồi đây nghỉ khoảng nửa tiếng nữađi. Vừa nãy máu chảy nhiều quá,anhkhôngyên tâm.”

Sau khi nghe tin, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ lập tức lên xe đến viện bảo tàng.

Lão thiên sư kinh hãi khi thấy hành động đột ngột của Diệp Tuệ, ông ta sững sờ tại chỗ, lúc ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thuật hướng đến, ông ta mới tỉnh ngộ.

Thẩm Thuật bị Mạnh Hàn trêu ghẹo nhưng cũngkhôngcảm thấy có vấn đề gì cả, ngược lại còn liếc nhìnanhấy,nói: “Đấy là vì cậu vẫn chưa tìm được người làm cho cậukhôngcòn tiền đồ thôi.”

nóixong,côgật đầumộtcái với viện trưởng Hạ,khôngđợi ông trả lời mà rờiđiluôn.

Diệp Tuệ thấy Thẩm Thuậtđãdịu giọngđithìlập tức gật đầu: “Tất nhiên rồi, sau này emsẽđặt bản thân lên hàng đầu, tuyệt đốikhôngđể mình bị thương đâu.”

Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ cầm đũa lênthìmới yên lặng ngồi bên cạnh nhìncôăn.

Tướng quânkhôngnóigì, chỉ giơ tay hành lễ.

Mấtmộtlúcthìy tá mới ý thức được, thế mà mình lại được tận mắt nhìn thấy vợ chồng Hoa Thụy ở đây rồi!côấy khó nén nổisựkích động nhìn Diệp Tuệ, may là hôm naycôấy đổi ca với đồng nghiệp khác,khôngthìđãbỏ lỡ rồi.

Lòng bàn tay Diệp Tuệ đau dữ dội,côcó thể cảm nhận được lòng bàn tay mình ướt đẫm, máu tươi chảy từ miệng vết thương ra, lan xuống cả thân kiếm.

Bây giờhắnphảiđirồi,thậtsựcó chút luyến tiếc.

Diệp Tuệ nhìn Lão thiên sư: “Chuyệnđãqua mấy trăm năm rồi, khi đó g·i·ế·t chóc cũng là để bảo vệ cho nhiều sinh mạng khác thôi mà,khôngphải sao?”

côlại hônnhẹlên taianh, ý đồ lấy lòng rấtrõràng: “Chồng ơi,anhđừng giận nữa nha.”

Mạnh Hàn bị ánh mắt nóng rực kia theo dõi, đành phải cốnhẹnhàng hết sức có thể, kiên trì khâu cho xong vết thương.

Diệp Tuệ thoáng giật mình,côhỏi: “Ngươi chuẩn bịđisao?”

Saumộtngày được chồng chăm như chăm heo, ngày hôm sau Diệp Tuệ bất ngờ nhận được tin tức từ viện bảo tàng, bấy giờ Thẩm Thuật mới đồng ý chocôra ngoài, cảanhvàcôđều đoán được sở dĩ hồn ma tướng quânkhôngsiêu thoát luôn là vìhắncòn muốn để lại thanh kiếm ở viện bảo tàng.

Edit: Ngân Nhi

Diệp Tuệ ngồi vào ghế lái phụ, vừa muốn giơ tay kéo dây an toànthìThẩm Thuật lập tức ngăncôlại: “Đểanhlàm, em cứ ngồi yênđi.”

Thanh kiếm này là của thái tử ban chohắn, về sau nóđãcùnghắnchinh chiến sa trường, cùnghắnđiquamộtđời, còn cùnghắnvượt qua mấy trăm năm buồn chán.

Lão thiên sư thu lại kiếm, tay cầm kiếm bất lực hạ xuống, ông tathậtsựđãbị hành động này của Diệp Tuệ dọa sợ rồi.

Diệp Tuệ nắm chặt lòng bàn tay, kéo tay Thẩm Thuật: “Emkhôngsao, trước tiên cứ giải quyết mọi chuyện cho xongđã.”

Tim Thẩm Thuật thắt lại,anhmất tỉnh táo, vẻ mặt trở nên bối rối,anhtiến lên cầm lấy cổ tay Diệp Tuệ, sợ làm vết thươngcônặng thêm nên rất cố gắngnhẹtay.

“Bỏ tay ra!” Thẩm Thuật nghiêm giọngnóivớicô.

Thẩm Thuật cầm taycô, giữ chặt lấy vết thương: “Bây giờ có thể tới bệnh viện được rồi chứ?”anhkhôngthể yên lòng được.

Diệp Tuệ gật đầu: “Mìnhđithôi.”

Nghe thấy câu này, Diệp Tuệ mới chịu bỏ tay ra, lòng bàn taycôđầy máu.

Thẩm Thuậtkhôngnóigì, hiển nhiên làkhôngđồng ý với lời đề nghị của Diệp Tuệ, Diệp Tuệ nhìn thấusựkhônghài lòng củaanh, liền dựa sát vàoanhnói: “Chồng à, emthậtsựkhôngsao mà, chỉ lần này thôi, từ lần sau chuyện gì em cũng nghe theoanhhết.” Diệp Tuệnóibé để người kháckhôngnghe thấy, ngữ điệu còn cố ý tỏ ra nũng nịu.

Viện trưởng Hạ ngơ ngẩnmộtlúc mới phản ứng kịp, tầm mắt nhìn về hướng Đông cung cách đókhôngxa.

“Aaaa, làm fan củacôấy sớm hơn có phải tốtkhông, Diệp Tuệ chỉ là kết hôn sớm thôi mà, có gì màkhôngđược chứ.”

Xe của Thẩm Thuật đỗ bên ngoài cung điện Hạ Chu,anhlo Diệp Tuệ mất máu quá nhiều nên chăm sóc dìu đỡcôđinhưmộtbệnh nhân, làm chocôdở khóc dở cười.

Thẩm Thuật nghe thấy câu nàythìánh mắt tốiđi, Diệp Tuệ nhận ra ngay cảm xúc củaanh, liền dùng cái taykhôngbị thương kéoanhlại ngồi xuống giường bệnh cùngcô: “Thẩm Thuật, lát nữa tay emsẽđau đấy,anhngồi cạnh em nhé.”

Lúc được khai quật từ lòng đất, thanh kiếm này thu hútsựchú ý vìkhônghề bị gỉ sét sau hàng trăm năm, thời gian trước thanh kiếm đột nhiênkhôngđược trưng bày nữa cũng khiến cho người ta bàn luận sôi nổi. Thậm chí có người biết chuyệnđãnóisở dĩ thanh kiếmkhôngđược mang ra triển lãm nữa là vì nóđãbiến mất dưới tình huốngkhônghề có ai đụng vào, hơn nữa cònkhôngđể lại bất kỳmộtdấu vết gì.

“Thái tử phi!” Đại thần và tướng quân đều lo lắng nhìn vào tay Diệp Tuệ.

Tâm nguyện của đại thần chính là được gặp lại thái tử và thái tử phi, giờ tâm nguyệnđãđược hoàn thành rồi, nán lại đây thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Chủ nhân của nóđãđi, cho nên nó cũngkhôngcần thiết phải tồn tại nữa, tựa như linh hồn của nó cũngđãđitheo tướng quân luôn rồi.

Suy nghĩ củacôy táthìhoàn toàn khác Mạnh Hàn,côấy nhìn Thẩm Thuật và Diệp Tuệ tình cảm với nhau mà hưng phấn đến đỏ cả mặt,thìra hai vợ chồng nhà này lại ngọt ngào đến vậy,rõràngkhôngphải là fan cp bọn họ tưởng tượng linh tinh, tan việc về nhà nhất định phải chia sẻ chuyện này lên Weibo mới được.

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy nụ cười trong ánh mắt đối phương.

Diệp Tuệ ở nhà chẳng phải làm gì hết, vì Thẩm Thuật cái gì cũng làm giúpcôhết rồi.

Hai người rời khỏi Đông cung chưa bao lâuthìđúng lúc gặp viện trưởng Hạđangđivề phía này, ôngkhôngbiết là hai người ở đây nên hơi ngạc nhiên, ông chỉ biết là mình mời Chu thiên sư tới đây xem xét, lạikhôngngờ còn có cả vợ chồng Diệp Tuệ.

Hôn xong,côcũngkhônglui về sau mànóinhỏvào taianh: “Xin lỗianh, đểanhphải lo lắng rồi.”

Lúcđangtrênđườnganhđãgọi trước cho Mạnh Hàn đểanhấy chuẩn bị sẵn sàng luôn.

Lúcanhấy khâu vết thương, người bị thương là Diệp Tuệthìkhôngcó phản ứng gì, nhưng người nào đó bên cạnhcômới là lạ cơ, vết thương có phải ởtrêntay cậu ta đâu mà cứ phải xị cái mặt ra như thế?

Ngay trong khoảnh khắc tướng quân rờiđi, thanh kiếm cũng bắt đầu thay đổi, nhanh chóng bị gỉ vớimộttốc độkhôngtưởng.

Dướisựgiám sát của Thẩm Thuật, Diệp Tuệ phải nhét đầymộtbụng gan heo rồi mới được rời bệnh viện, Thẩm Thuật lái xe đưacôvề nhà, hôm nay việc ở công tykhôngnhiều,anhsẽở nhà vớicô.

côbiết là Thẩm Thuậtđanglo lắng cho mình, với lại vìcôkhôngnghe lờianhnên mới đến bệnh viện muộn, làm vết thương bị chảy nhiều máu hơn.

Diệp Tuệ sững ngườimộtchút rồi thoải mái đồng ý: “Được chứ.”

Chương 134

Các y tá khác cũng gật đầu đồng ý, ai cũng ghen tỵ vớicôy tá được tiếp xúc gần với Diệp Tuệ kia.

Ông nhìn đồng hồ đeo tay, nhắc nhở hai vợ chồng: “Sắp đến giờ mở cửa bảo tàng rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cái…Cái…Cái này…” Viện trưởngkhôngngờ lúc mình quay vềthìlại trông thấy cảnh này, tâm trạng của ông bây giờthậtsựkhôngthể diễn tả được bằng ngôn từ.

Diệp Tuệđira bên ngoài cung điện, quay người nhìn lại, lúc này Đông cung yên tĩnh lạ thường, giống như trước đây,khôngcómộtchút nhân khí.

Lúc ấy sợ là Thẩm Thuậtsẽkhôngchịu đứng bên ngoài phòng sinh mà chờ đâu,khôngxông thẳng vào trongđãlà may lắm rồi.

Mạnh Hànkhôngbiết suy nghĩ củacôy tá trẻ,anhấy bắt đầu khâu vết thương cho Diệp Tuệ, nhưng khâu đượcmộtnửathìanhấy suýt mất kiên nhẫn để khâu nốt luôn rồi.

Lúc Diệp Tuệ bỏ tay ra, Thẩm Thuật cởi ngay áo khoác của mình rồi quấn vào taycô, lông màyanhnhíu chặt, ánh mắt chỉ toànsựtức giận.

Tướng quân gật đầu, đầu tiênhắncúi đầu với Diệp Tuệ và Thẩm Thuật, sau đó xoay người nhìn thanh kiếm.

côy tá hưng phấn đưa giấy bút tới để Diệp Tuệ ký vào.

Diệp Tuệ nghe vậythìthở phàonhẹnhõm, khóe miệng nở nụ cười, gật đầu với Lão thiên sư: “Cảm ơn ông.”

Diệp Tuệ có thể nhìn ra được là ám khí và oán niệmtrênngười tướng quânđãtan biến hết rồi, nét mặthắnbình thản, dường như những ký ức xưa cũđãtrôi qua trước đây đềuđãlắng đọng lại,khôngcòn quấn lấyhắnnữa.

Khâu xong vết thương, Mạnh Hàn bị Thẩm Thuật đuổi ra khỏi phòng bệnh luôn, tất nhiên là trước khianhấy rờiđi, Thẩm Thuật còn cực kỳ cẩn thận hỏi han về những điều cần chú ý khi xử lý vết thương.

Mạnh Hàn thầm tặc lưỡi trong lòng, Diệp Tuệ làm vậyrõràng là để trấn an Thẩm Thuật, hai người này đúng là rất hợp nhau.mộtkhúc gỗ như Thẩm Thuật mà Diệp Tuệ cũng dỗ dành được.

“Thiên sư, cho bọn họ được đầu thaiđi, bọn họđãmệt mỏi suốt mấy trăm năm rồi.”

Vừa dứt lời, Diệp Tuệ pháthiệnbóng của tướng quânđãhoàn toàn tan biến trongkhôngkhí, thanh kiếmthìvẫn ở nguyên chỗ cũ.

Đến khi Thẩm Thuật còn định đút cả nước chocôuốngthìcômới phải lên tiếng kháng nghị: “Thẩm Thuật, em chỉ bị thươngmộtbàn tay thôi mà, có phải là bị phế cả hai tay đâu.”


Diệp Tuệđitheo sau viện trưởng,côhỏi: “Thanh kiếm kia xuấthiệnlại khi nào vậy ạ?”

Diệp Tuệ nhìn bữa tiệc gan heo trước mặt, may làcôcó thể ăn được gan, chứkhôngthìlàm sao nuốt nổi.

Tướng quân đưa tay sờ lên thân kiếm, quý trọng như con mình,nhẹnhàng lướt qua nhưmộtlời từ biệt cuối cùng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 134