Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 18

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18


Diệp Tuệ xem thực đơn, trong lòng thầm nghĩ đây chính là lần hẹn hò đầu tiên củacôvàanh, Thẩm Thuậtthìlại nghĩ từ khi kết hôn tới giờ, đây là lần đầu tiên hai ngườiđiăn ở bên ngoài.

Tần Hân đứng dậyđitới bên cạnh Diệp Tuệ, muốn đưa tay ra chạm vào vị trí Vi Huyênđangđứng.

Diệp Tuệ trông thấyanhlà như gặp được người thương, lập tức chạy ngay tới chỗanh.

mộtcâukhôngdài, nhưng Tần Hân phảinóimộtlúc mới xong.

“…”

Edit: Ngân Nhi

Bùi Ninh nhìn thấy Vương Xuyênthìliền đưa điện thoại choanhấy, giả vờ vô ý hỏi: “NghenóiThẩm tổng cũng ở đây ạ?”

Kết quả là, mới yên tĩnh đượcmộtlátthìcon ma kia lạinóitiếp.

Sắc mặt nó trắng bệch nhìn Thẩm Thuật, cực kì hối hận khi vừa nãyđãđồng ý với lời đề nghị của Diệp Tuệ.

Thẩm Thuật và Diệp Tuệ vừa mới rời khỏi tầm mắt của những nhân viên Hoa Thụyđicùngthìcómộtchiếc xe màu đenđitới, dừng ngay trước tòa nhà Vi thị.

“Ôi trời ơi, đókhôngphải là Tiểu Thường Huỳnh, Diệp Tuệ sao?”

“cônên từ bỏđi, Thẩm tổng có thểđãcó chủ rồi đấy.”

Vương Xuyên thò đầu ra nhìn, bên ngoàikhôngcó ai cả, đừngnóianhta nhát gan, kết hợp vớimộtbầukhôngkhí lạnh toát ban nãythìkhôngsợ mới là lạ.

Diệp Tuệ hoàn toànkhôngđể ý tới mấy người kia, trong mắtcôchỉ có bình dương khí di động Thẩm Thuật mà thôi, cả thế giới đều trở nên mờ ảo hết, chỉ còn Thẩm Thuật là tồn tại.

Trong đầu vừahiệnlên suy nghĩ nàythìtrước mắtđãthấy bóng dáng của Thẩm Thuật,côcứ ngỡ là mình nhìn lầm, mở trừng hai mắt ra chorõ, lúc này mới xác nhận người trước mặt chính là chồng mình.

“Em muốnnóilà… Xin lỗi mẹ.” Vi Huyênnóirất bé, vo ve như muỗi kêu.

Nó men theo mùi cơm chín mà tới, mắtkhôngrời khỏi cái bàn ăn, giống như bị đóng đinhtrênbàn luôn rồi vậy, còn chẳng nháy mắt lấymộtcái.

Nhìn cảnh vừa rồithìbọn họ cũng nhìn ra thái độ của Thẩm tổng đối với Diệp Tuệ rồi,côấy chưa phải vợ tương laithìcũng là bạngáicủaanh.

“Cho đến tận bây giờ mẹ cũngkhônghề trách con, mẹ chỉ hối hận vìđãkhôngquý trọng những khoảng thời gian khi ở bên con,khôngnên vì công việc mà bỏ mặc con như vậy.”

Hai người đều có những suy nghĩ của riêng mình,đãthế lại còn trái ngược hẳn với nhau,mộtlát sau món ăn được mang lên, hai người bắt đầu dùng bữa.

Vương Xuyênđãbiết chuyện của Thẩm tổng và Diệp Tuệ nên rất có lòng khuyên Bùi Ninhmộtcâu, muốn chocôta biết rằng Thẩm tổng lạnh lùng như tảng đá sớmđãbị người khác nhanh chân chiếm mất rồi.

Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, hỏi: “Có đủ nokhông?”

Diệp Tuệđangđịnh ngănanhlại nhưng Thẩm Thuậtđãnóihếtmộtlèo tên các món ăn ra rồi.

Diệp Tuệnói: “Trước khiđiVi Huyên bảo tôinóivới bàmộtchuyện, con bénóinó có đểmộtbộ quần áo trong cái thùng dưới gầm giường, bộ đồ đó là do nó tự may, tuykhôngđược đẹp lắm nhưng hi vọng là có thể bù đắp đượcsựtiếc nuối trong lòng bà.”

Nó lại đẩy bát sốt mù tạtđi, cạchmộtcái, bát mù tạt đổ ra bàn, Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật,anhđangcúi đầu nhìn điện thoại, cảnh tượng vừa rồikhôngbịanhpháthiệnra.

Thẩm Thuật nghe thấy tiếng độngthìngẩng đầu lên nhìn, thấy bát mù tạt bị đổthìliền đưa tay ra dựng lại, đưa đến trước mặtcô,nhẹnhàngnói: “Cẩn thận.”

Mọi người lặng yên nhìn cửa thang máy lúc đóng lúc mở, sau vô số lần như vậy, bọn họ mới lên được đến tầng 20.

Diệp Tuệkhônghề nhìn lầm, lúc Thẩm Thuật nhìn sang, con ma cũng lập tức ngoảnhđichỗ khác, vừa nãy nước miếng còn chảy dài ba ngàn thước, giờthìlại giả vờ đưa mắt lên nhìn trời.

Đinh đinh –

Diệp Tuệ đoán là Thẩm Thuậtkhôngcó nhiều tiền, nêncôchỉ gọimộtsuất cơm lươn tượng trưng.

Vi Huyên vẫn luôn nhớ chuyện xảy ra năm tám tuổi ấy, nóđãgiấu Tần Hân suốtmộtthời gian dài, cố gắng may lại cho bàmộtbộ quần áo giống như cũ.

anhhơi dùng lực kẹp đũa lại, cũng chuẩn xác kẹp luôn cả lưỡi của con mađangđặttrênmiếng gan ngỗng luôn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Ninh run sợ mấy giây, miệng cứng ngắc nở nụ cười, lúng túng khi bị người ta nhìn thấu: “Di độngđãđưa choanhrồi, tôiđitrước đây.”

Có vẻ như sau khi c·h·ế·t, Vi Huyên vẫn thường xuyên lui tới tập đoàn Vi thị, cho nên nó có quen với con ma thang máy nàythìcũngkhôngcó gì ngạc nhiên.


“Thẩm tổng còn chưanóigì,anhđừng đoán mò.”

“Phiềncôgiải thích với bọn họ giúp tôi, tôi có việc gấp phải làm, lần sau tôisẽtới tận nơi để xin lỗi họ.”

Vi Huyên vẫy tay chào Diệp Tuệ, mỉm cười tan biến trongkhôngkhí.

“Phó tổng Tần.” Diệp Tuệ gọi.

“Em tới đây để tìm người, cònanh?”

côta đeo kính râm, trang điểm xinh đẹp, khí chất củamộtngôi sao lớn khác biệt hẳn với những người bình thường.

Nhưng Thẩm Thuật lại hoàn toànkhôngnhìn thấu tâm tư của bọn họ,anhchỉ nhìn lướt qua số tầng, ánh mắtkhônghề tỏ ra sợ hãi, trái ngược hẳn với những người còn lạiđangrun sợ.

Nếu cảnh này mà bị người ta nhìn thấythìchắc chắnsẽsợ hãi, Diệp Tuệ cẩn thận liếc nhìn Thẩm Thuật, may làanhđangcúi đầu nênkhôngnhìn thấy quả chanh tự chuyển động,côthở phàonhẹnhõm.

“Saocôkhôngchấm mù tạt? Mù tạt là tinh hoa tinh hoa đócôbiếtkhông?khôngcó mù tạtthìsashimi tồn tại cũng có ý nghĩa gì cơ chứ??”

Cửa xe mở ra, người bước xuống là Bùi Ninh,côta biết Thẩm Thuậtđangở tập đoàn Vi thịthìliền tới ngay,khôngngờ lại chậmmộtbước.

Tần Hân dường như mấtđihết sức lực, ngã ngồi xuống salon, nhưngmộtgiây sau bà lại đứng dậy ngay, gấp gápnói: “Con bé ở ngay cạnhcôsao?”

Lúcnóichuyện, tâm trạng của Tần Hânkhôngđược ổn định, trợ lý thấy vậythìđồng ý ngay.

Bỗng dưngkhôngcó ai động vào mà các nút số đều sáng lên, nhất định mọi ngườisẽbị dọa cho xem.

Thẩm Thuật mới đến gầncômàcôđãthấy ấm áp hơn rồi, ánh mắt tràn ngập ý cười thỏa mãn,mộtlúc saucômới tò mò vềsựxuấthiệncủa Thẩm Thuật ở đây.

Vương Xuyên bỗng dưng cảm thấy nhiệt độ giảmđi, cánh tay nổi da gà, xoa taynói: “Sao tự dưng lại lạnh thế nhỉ.”

Đứng trước đồ ăn ngon, ý chí muốn sống của con ma hình nhưkhôngđược mạnh mẽ cho lắm, nó bất chấp mà giẫmmộtchân lên con đường c·h·ế·t.

Vi Huyên cònnóirất nhiều, Diệp Tuệ thuật lại từng câu từng chữ cho Tần Hân nghe, Tần Hân mới nghe câu đầuđãrơi nước mắt, đến cuối cùngthìkhóckhôngthành tiếng.

Lúccôđira khỏi tòa nhà, hai chânđãmềm nhũn, suýt nữathìngã xuống đất, hôm naycôở cạnh Vi Huyên quá lâu, cho nên ngườiđãám đầyâmkhí.

Diệp Tuệ khéo léo đáp: “Thế là đủ rồi, emkhôngăn được nhiều.” Nếucômànóilàcômờithìsợ là Thẩm Thuậtsẽthấy tự ái, cho nêncôđành gọi ít thôi vậy, giúpanhtiết kiệmmộtchút tiền cơm.

Tần Hânđiba bước thành hai bước quay trở lại phòng làm việc, vừa đóng cửa lại bàđãhỏi Diệp Tuệ ngay: “Lần trướccônóilàcôcó thể nhìn thấy con bé…Bây giờ nóđangở đâu?”

Tần Hân nghe xong, nước mắt lại rơi xuống, Diệp Tuệkhôngcòn biết làm gì ngoài việc rót cho bàmộtcốc nước ấm,nhẹnhàng đặt vào tay bà.

Diệp Tuệ quay sang hỏi Vi Huyên: “Em muốnnóigì với mẹ?”

“Hai người phải nhanh lên mới được, tổng giám đốc của công ty Hoa Thụyđãvào thang máy rồi đấy, lúcanhấy gặp mẹ Vi Huyên rồithìhai ngườikhôngthể vào gặp được đâu.”

Thang máy dừng lại liên tục ở các tầng,khôngriêng gì Vương Xuyên mà ngay cả các đồng nghiệp còn lại cũngđangluống cuống.

Bên trong thang máy.

Bùi Ninh rất xinh đẹp,sựnghiệp lại thăng tiến, nhưng Thẩm tổng lại có người trong lòng mất rồi, vả lạinóithậtthìDiệp Tuệ cũng đẹp kinh người,khôngsớmthìmuộn cũngsẽnổi tiếng thôi, chẳng thua kém gì Bùi Ninh cả.

Vương Xuyên liếc nhìn Thẩm Thuật,anhđứng trong thang máy, sắc mặtkhônghề thay đổi, dường nhưanhkhônghề để tâm đến chuyện thang máy dừng lại liên tụcmộtchút nào.

Vì Diệp Tuệđãnhắc đến Vi Huyên, nên nỗi đau giấu sâu trong lòng bà thoáng chốcđãhiệnlênmộtcách rấtrõràng.

Từ sau khi gặp Diệp Tuệ, nóđãquen gọicôlà chị, vì lúc c·h·ế·t nó mới 16 tuổi, lúc nào có việc gấp là nó lạiđitìmcôđầu tiên.

Diệp Tuệ biếtnóigì bây giờ?côchỉ biết lắc đầu, đưa đũa ra gắpmộtmiếng sashimi, đờ đẫn bỏ vào miệng, Thẩm Thuật thấycôăn rồithìkhôngnóigì nữa.

Vi Huyên nghe thếthìsốt ruộtnói: “Chị ơi làm sao bây giờ? Hôm nay em nhất định phải gặp được mẹ.”

Thẩm Thuật với giá trị con người lên đến cả trăm tỷ tất nhiênkhôngthể biết được là vợ mìnhđangkhổ tâm nghĩ cách tiết kiệm tiền cho mình,anhxem thực đơn rồinóivới nhân viên phục vụ: “Thêmmộtphần sashimi, lưỡi bò nướng, cơm lươn…”

Trong lòng Diệp Tuệ lúc này nước mắtđãchảy thành sông rồi,anhấm ức tủi thân cái gì thế hả? Người bị chửi là tôi chứ đâu phảianh?

Nhưng mà ánh mắt của con ma kia vẫn dán chặttrênbàn ăn, tiếp tục quan sát Diệp Tuệ,côcứng ngắckhôngđộng đũa, bên cạnh cómộtcon ma nhìn chằm chằm thế này mà vẫn còn thấy thèm ănthìmới là lạ đấy.

Thẩm Thuật dừng bước quay người lại, chưa đợi Diệp Tuệ chạy tớithìanhđãđivề phíacô.

“Thẩm tổng,anhcó nghĩ là thang máy này có makhông?” Bọn họ rụt rènóira điều này, hi vọng Thẩm tổngsẽđổi sang thang máy khác.

“Phó tổng, tổng giám đốc Thẩm của Hoa Thụy sắp tới rồi ạ.” Trợ lý nhìn hành động của Tần Hânthìcảm thấy khó hiểu, vội vàng gọi bà lại.

Diệp Tuệkhôngnóithêm gì nữa,côbiết cho dù cónóigìthìcũngkhôngthể xoa dịu tâm trạng của Tần Hân lúc này.

Con ma vất vả mãi mới kể khổ xong, nó lại quay về chủ đề cũ: “cônhìnđi, quả chanh đẹp như thế màcônhẫn tâm để nó lẻ loi trơ trọi, cuối cùng bị cho là đồ bỏđirồi để người ta vứt bỏ hay sao?”

Thẩm Thuật và Diệp Tuệđivào nhà hàng Nhật, bây giờ còn sớm nênkhôngnhiều khách đến ăn, Thẩm Thuật nghĩ tới nghề nghiệp của Diệp Tuệ nên hai người ngồi vàomộtphòng riêng.

Lúc nó chếtthìmấy đồ công nghệ cao như thang máy còn chưa xuấthiện, cho nên vừa nhìn thấy thang máy là nó mê ngay, đôi khi thang máy có khựng lại hay cửa thang máy tự dưng mở ra cũng đều do nó làm cả.

Trong nháy mắtcôlại bắt đầu cảnh giác, cái giọng điệu vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc này từ đâu chui ra vậy?

Chỉ có dung mạo và tiếng tăm củacôta mới xứng đáng được đứng bên cạnh Thẩm tổng mà thôi.

Tần Hânkhôngnhìn thấy Vi Huyên, chỉ có thể mờ mịt nhìn xung quanh Diệp Tuệ, bà nhìn vàokhôngkhí, gọimộttiếng: “Tiểu Huyên?”

Diệp Tuệđãbàn bạc trước với Vi Huyên,cônhất định phải tìm đượcmộtlý do khiến cho Tần Hân tin tưởng.

Diệp Tuệ đưa giấy ăn cho Tần Hân: “Bây giờ con béđangdần siêu thoát rồi.”

(vùng dưới rốn)

côcòn chẳng thèm tò mò rằng tại saoanhlại ở đây, vì cho dù tính khí củaanhcó lạnh lùng thế nàothìchắc là vẫn phải có bạn bè chứ.

Diệp Tuệ gật đầu: “Con béđangđứng cạnh tôi, nó có lời muốnnóivới bà.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Con ma bay vèo ra khỏi thang máy rồi hướng tới thang máy đối diện, thang máy đối diệnđãlên đến tầng tám rồi, thời giankhôngcòn nhiều, nó quyết địnhsẽbấm nút tất cả các tầng luôn, để cho thang máy lên đến tầng nào cũngsẽphải dừng lại, như thếthìsẽtrì hoãn được thời gian.

côvừa dứt lời, Tần Hân liền nhìn về phíacôđangnhìn, ánh mắt cố định ngay chỗ đó.

Con ma đói hậm hực: “Tôi mặc kệ, bạnnhỏrấtkhôngngoan,khôngcho mù tạt chơi vớicônữa.”

Nhưng Tần Hânkhôngtrách Vi Huyên, chỉ ân cần dạy dỗ con bé, chuyện nàyđãtrở thành bí mật của hai mẹ con, ngay cả chồng của Tần Hân cũngkhôngbiết gì cả.

Diệp Tuệ tự dưng thấy xuấthiệnthêmmộtcon ma nữthìsợ hết hồn,đangđịnh giả vờkhôngnhìn thấythìcon ma thang máyđãđột nhiên mở miệngnói: “Đừng có giả vờ, Vi Huyênđãnóicho tôi biết rồi,côcó thể nhìn thấy chúng tôi.”nóixong nó còn rất đắc ý đưa tay lên vuốt tóc.

Tổng giám đốc của Hoa Thụy sao lại đáng sợ như vậy chứ.

“Emnóixin lỗi đúngkhông? Chị nghekhôngrõlắm.”

Đúng lúc nàythìDiệp Tuệ nghe thấymộtgiọngnóivang lên: “Thơm quá thơm quá, thơm đến nỗi muốn rơi cả lưỡi luôn rồi…”

Diệp Tuệ nhìn Tần Hânđangkhóc rất thương tâm, thở dàinói: “Vừa nãy Vi Huyên mới ôm bà đấy, bây giờ nó siêu thoát rồi.”

Mấy người lãnh đạo đều nhìn thấu tâm tư của Bùi Ninh, mục đích củacôtarõràngkhôngnằm ở đây.

Quả nhiên Tần Hân nghe xong liền ngây người, hốc mắt bà đỏ lên, toàn thânkhôngkiềm chế được mà run rẩy: “côđitheo tôi đến phòng làm việc.”

Diệp Tuệ liếc nhìn vóc dáng khỏe mạnh của con ma đói, yên lặng thu hồi tầm mắt, mấy lời kia hiển nhiên làkhôngcó sức thuyết phục.

Tần Hânđihướng ngược lại với phòng họp, Diệp Tuệđitheo sau.

Thẩm Thuậtkhôngtrả lờicômà chỉ vàomộtnhà hàng rất đắt đỏ ở phía đối diện: “Nhà hàng Nhật kia rất nổi tiếng, em có muốnđicùnganhkhông?”

, hình như là sắp tung ramộtchiêu thức ghê gớm gì đó.

mộtgiây trước Tần Hân còn cảm nhận đượcsựlạnh lẽo,mộtgiây sau lại trở về bình thường, bà biết là congáiđãtan biến hoàn toàn rồi.

Kế hoạch giả ngu của Diệp Tuệ thất bại,khôngcòn cách nào khác là quay sang nhìn con ma kiamộtlần nữa.

Tần Hân nghe thấy giọngcôthìquay người lại, mới đầu bà còn tương đối bình tĩnh, nhưng sau đó ánh mắt lại mang theosựnghi ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ai cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn họ cùng nhau suy đoán xem rốt cuộcthìThẩm tổng có bạngáihaykhông, tình huống bây giờ là thế nào?

Diệp Tuệ run rẩy há miệng nhìn về phía góc tường, toàn thân chấn động, quả nhiên cómộtbóng đenđangđứng ở đó, lưỡi nó rất dài, hình như làmộtcon ma tham ăn.

Nó vừanóivừa lấy tay đẩy quả chanh ra, quả chanh quay tròn từ trong mâm lăn ra ngoài rồi rơi thẳng xuống đất.

rõràng là nó rất sợanh.

Diệp Tuệ: “…”côcũng đâu có muốn thế, nhưng mà con ma đói cứ giơ tay ra thế kia,côthậtsựkhôngdám cầm lấy miếng chanh đâu.

Con ma thang máy nở nụ cười, ngượng ngùngnói: “Chuyện này tôi làm thường xuyên rồi, rất chuyên nghiệp đó.”

Diệp Tuệ làm bộ nhưkhôngnhìn thấy nó, cố tỏ ra bình tĩnh mà ăn cơm, ban đầuthìcó vẻ bình yên vôsự, cho đến khicôăn miếng lưỡi bò.

Vi Huyên nhìn thẳng vào Tần Hân, dũng cảmnói: “Mẹ, con xin lỗi mẹ, conkhôngnên làm trái lời mẹnói, cũngkhôngnên vì chìm đắm vào thần tượng mà khiến mẹ buồn và thất vọng…”

Thẩm Thuật đứng ngay trước các nút bấm số tầng, con ma sợ quákhôngdám đưa tay ra, vội vàng bay ra ngoài thang máy.

Lúc nhóm Thẩm Thuật đến nơithìDiệp Tuệ và Vi Huyênđãđến từ trước rồi.

Thấycôkhôngvắt chanh vào trước mà ăn luôn, con ma liền chạy thẳng tới bên cạnhcô, lớn tiếngnói: “Bạnnhỏà, ăn lưỡi bò mà lạikhôngvắt chanh sao?côcó cảm nhận được tinh túy của đồ ănkhôngđấy?”

côquyết định lần sausẽmờianhđiănmộtbữathậtngon để bù đắp lại cho số tiềnanhđãtiêu hôm nay.

mộtthằng đàn ông mà lại kêu lạnh dưới cái thời tiết này, đều tại mình lắm mồm, làm mất thể diện trước mặt Thẩm tổng.

“côấy gọi thẳng tên của Thẩm tổng đấy, chắc chắn là có quan hệkhôngbình thường.”

Nó đành phải lên hết các tầng để bấm nút ở bên ngoài thôi, coi như cũngđãhoàn thành nhiệm vụ mà Diệp Tuệ giao cho rồi.

Con ma nàykhôngphải bị c·h·ế·t oan hay ngoài ý muốn, mà là phần mộ của nó ở ngay dưới tòa nhà Vi thị này, khi công ty được xây dựngthìphần mộ của nó bị người ta dờiđinơi khác, nhưng vì nó rất thích nơi này nên quyết tâm ở lại, thỉnh thoảng làm mấy trò trêu chọc các nhân viên trong công ty, ngày qua ngày rất vui vẻ.

Nókhônghài lòng với thái độ của Diệp Tuệ, tức giậnnói: “Chanh ơi, chịgáinhỏnàykhôngngoan, chúng ta đừng chơi với chị ấy nhé.”

Đinh –

Thang máy tiếp tụcđilên.

Vẻ mặt nó rất nghiêm túc khi nhìn món gan ngỗng, dường nhưđãtrải quamộthồi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, cuối cùng nó liền ra quyết định,mộtbên làsựsợ hãi với Thẩm Thuật,mộtbên làsựhấp dẫn của đồ ăn ngon, nó dứt khoát lựa chọn cái thứ hai.

Lúc này lại có món ăn được mang lên, là món gan ngỗng tiêu biểu của nhà hàng, con ma cực kì hào hứng với món này, nó vòng quanh đằng sau Thẩm Thuật mànói: “Ôi trời ơi, món này ngon lắm đó.”

Đinh –

Trí nhớ của bà rất tốt, bàđãtừng nghe giọng của Diệp Tuệmộtlần, cũngđãnhớ mang máng, mặc dù giọng bên ngoài hơi khác giọng trong điện thoại, nhưng bà lại nhớ ra ngay.

Diệp Tuệ mờ mịt buộc phải tiếp nhận mấy lời kể khổ của nó, lòngkhônghiểu nổi,côchỉ quênkhôngvắt chanh thôi mà.

Nếu như Thẩm tổng và cả các đồng nghiệpđicùng đềukhôngcó ý kiến gìthìVương Xuyên nghĩ là mình cũngkhôngnên quá ngạc nhiên.

Diệp Tuệ cắm đầu vào ăn cơm,khôngdám ngẩng đầu lên, nét mặt rất khổ sở, tại sao lại lòi ramộtcon ma ở đây cơ chứ!!!

Bỗng nhiên trong thang máy vừa đến xuấthiệnmộtcon ma, cửa thang máy còn chưa mở mà nóđãđixuyên qua để ra ngoài rồi.

Diệp Tuệ mấtmộtlúc mới phiên dịch lại được,cônhìn Tần Hânmộtcái rồi lạinóivới Vi Huyên. (đọc tại Qidian-VP.com)

côyên lặng quay người rờiđi, đóng cửa phòng làm việc lại.

“Làcô.” Tần Hân nhíu màynói.

Thẩm Thuậtkhônghề chịu ảnh hưởng chút nào,anhthờ ơ liếc Vương Xuyênmộtcái, Vương Xuyên liền nghĩ chắc là mình gặp ảo giác rồi.

Nó lại vỗ đùi kể khổ: “Tôi đáng thương quá nè, muốn ăn màkhôngđược ăn, mấy trăm năm bị đói rồi, gầyđibao nhiêu…”

Con ma cười gian bay vào trong thang máy, tuy nhiên còn chưa kịp ra taythìđãbị bầu dương khí ngập tràn bên trong làm nhũn cả chân.

Diệp Tuệ trông thấy nét mặt hưng phấn của con mathìliền giao nhiệm vụ cao cả đó cho nó luôn: “Được, vậy chuyện này giao chocôđó.”

Thẩm Thuật quay đầu liếc bọn họmộtcái, bọn họ mớikhôngdámnóinữa.

Nó vẫnnóinhảm liên miênkhôngdứt vớicô, từ mỗi việc Diệp Tuệkhôngvắt chanh thôi mà nó lan sang cả chuyện mấy trăm năm rồi nókhôngđược ăn thức ăn ngon.

Diệp Tuệ suy nghĩ, vừa nãycôđến chậmmộtchút nênkhôngkịp vào cái thang máy bên cạnh, chắc là tổng giám đốc của Hoa Thụyđãở trong thang máy đó rồi.

Con ma lúc nãy còn ngồi bên cạnh chỉ bảo đủ điều, nhưng lạikhôngdám ho he nửa lời với Thẩm Thuật, Diệp Tuệ nhìn nó,khôngnóigì.anhbỏ qua cho tôiđimà, ra chỗ khác chơi đượckhông?

Lúc bắt đầu, con ma đói nhìn Diệp Tuệ và Thẩm Thuật xem hai người ăn cái gì, biểu cảmtrênmặt rất hưởng thụ, nó híp mắt, giống nhưđangđược ngồi ăn cùng bọn họ vậy.

Ai cũng nghĩ là chắc có người bấm nhầm thôi,khôngcó vấn đề gì cả.

“côcó cách gì cho thang máy lên chậmmộtchútkhông? Chờ chúng tôi lên đến nơi rồithìcho nó hoạt động lại bình thường.”

“trênđờikhôngcó ma, đừng tự hù dọa mình.”nóixong câu đó làanhlại yên lặng.

“Năm 8 tuổi Vi Huyên nghịch bật lửa đốt hỏngmộtbộ quần áo mà bà thích nhất, nhưng bàkhônghề trách con bé, bà còn nhớkhông?”

Thẩm Thuật nhận ra đượcsựkhác thường của Diệp Tuệ, mãi màkhôngthấycôđộng đũa,anhhỏi: “khônghợp khẩu vị à?”

Diệp Tuệ quan sátmộtloạt các động tác của nó, trong lòng bỗng cómộtdự cảm xấu,anhmuốn làm gì? Rốt cuộc làanhmuốn làm gì hả?!!

Đinh –

“Thẩm Thuật!” Diệp Tuệ vui sướng gọi tênanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con ma thang máyđangđứng bên ngoài cảm thấy như bị người ta đánhmộttriệu gậy: “…”

Độ chính xác và tốc độ nhanh gọn này đến vận động viên cònkhôngchuẩn bằng, miếng gan ngỗng sắp bị nó ăn đến nơi rồi.

Chương 18

Hai bên vai của nó bỗng trùng xuống, làm thế trung bình tấn, cằm co rụt lại, dồn khí xuống huyệt đan điền

Xe của Bùi Ninh rờiđi, Vương Xuyên và mấy đồng nghiệp cũng nhìn ra được làcôta hoàn toànkhôngtin vào lờianhấy vừanói, nhất địnhsẽkhôngtừ bỏ đâu.

mộtngười đàn ông xuất sắc như Thẩm tổng, nếu có phụ nữđibên cạnhthìcũngkhôngcó gì lạ cả, Bùi Ninh biết, trong giới giải trí này có rất nhiều người đẹp, nhưngcôta tự tin rằng mình chính là người đẹp nhất.

Đinh đinh đinh –

Diệp Tuệkhôngcó lý do gì để từ chối,côgật đầu đáp: “Có ạ.”anhđãkhôngtrả lờithìcôcũngkhônghỏi nữa, trước giờcôchưa từng can thiệp vào cuộc sống riêng củaanh.

Các lãnh đạo cấp cao của Hoa Thụyđangđứng bên cạnh Thẩm Thuật cũng đứng lại, nhìn Thẩm tổngđangđithẳng về phíacôgáixinh đẹp vừa mới gọianhkia.

Thân thể của Vi Huyên từ từ trở nên trong suốt, nó ôm lấy Tần Hân, tuykhôngthể chạm vào nhưng nó vẫn thấy rất mãn nguyện.

Đến tầng tiếp theo, thang máy lại dừng lại.

Nếu Thẩm Thuật ở đâythìtốt quá,côcó thể tới bênanhmà hútmộtngụm dương khíthậtlớn rồi.

Vận may của Diệp Tuệkhôngtệ, vừa từ trong thang máyđirathìcôđãthấy Tần Hânđangđingang qua hành lang để tới phòng họp.

Thẩm Thuật nhìncô, tưởng làcôđangnhìn thấy ai nên cũng nghiêng đầu nhìn theo hướngcôđangnhìn.

Con ma nữ đó mặc y phục cổ đại, tóc vén cao lên,rõràng làđãchết cách đây rất lâu rồi, nàng ấykhônghề có bộ dạng đáng sợ như những con ma khác, ngược lại vẫn giữ y nguyên trạng thái củamộtngười bình thường.

Đúng lúc này, Thẩm Thuật chậm rãi đưa đũa ra chạm vào miếng gan ngỗng, cả đũa và lưỡi của con ma kia đều trùng hợp gặp nhau cùngmộtchỗ.

Chuyện này chỉ có Tần Hân và Vi Huyên biết, bộ quần áo đó là do người chađãqua đời của bà mua cho bà, nên bà cực kì quý trọng nó.

Vi Huyên bắt đầu nhăn nhó,khôngbiết nênnóithế nào.

Vương Xuyên dùng đúng năm giây để tìm cho mìnhmộtlời giải thích hoàn mỹ, chắc chắn là ảo giác thôi,khôngthìtại sao Thẩm tổng lạikhôngthấy lạnh chứ.

nóixong nó lại xoa bụng mình: “Tôi đói bụng lắm hu hu hu.”

Thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra, chờmộtlúc màkhôngthấy aiđivào nên cửa lại chậm rãi đóng lại.

anhbình tĩnh đưa tay ra bấm nút đóng cửa, cửa thang máy lại chậm rãi khép lại, đập tan luôn nguyện vọng của mọi người.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18