Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29
Sau khi đọc tin tức, Diệp Tuệ liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Thẩm Thuậtđangngồi ở đầu bên kia salon xem điện thoại, trước sau vẫn giữ yên lặng.
Diệp Tuệ cúi xuống nhìn, bấy giờ mới pháthiệnra là áo trễ xuống nên bị lộ vai, vừa rồianhném chăn là để che lại.
Thấycôvẫnđangchăm chú nhìn mình, Thẩm Thuật có lòng tốt hỏimộtcâu: “Còn chuyện gì nữakhông?”
“Mặt của Thường Huỳnh liệu có khôi phục được như cũkhôngnhỉ? Nếukhôngđượcthìe là trong nhóm tiểu hoa đánsẽkhôngcócôấy nữa rồi.”
côtathậtsựmuốn gào lên rằng,côtakhôngcó làm chuyện gì xấu hết, nhan sắc củacôtasẽđược khôi phục lại ngay thôi! Cái gì mà làm chuyện trái với lương tâm chứ?côta vô duyên vô cớ bị ma ám, kêu khổ còn chả kịp mà còn bị người ta bảo là đáng đời? Phát điên lên mất!
Thẩm Thuật nhìnmộtbên vaicôđãđược chăn che kín, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
cônên giải thích vớianhthế nào đây?anhmới ra khỏi nhà cómộtđêm màcôđãtrắng trợn leo lên giườnganhngủ rồi?
Tuy chânthìđứng lại rồi, nhưng cơ thểthìvẫn theo đà chạy nước rút, cứ thế,côbị mất thăng bằng mà ngã sấp xuống.
Sau đóanhlùi ra sau mấy bước, đứng bên cạnh giường chờcôtỉnh.
Thẩm Thuật hoàn toànkhôngnhìn thấu suy nghĩ củacôlúc này, vẫn từng bướcđitới,khôngcó ý định dừng lại. Hai ngườimộtngười ngồi dưới đất,mộtngười chậm rãi tiến đến, khoảng cách ngàymộtgần hơn.
sựthay đổi của Thường Huỳnh là do bị ma ám, chứng tỏ tâm địa củacôta rất xấu xa, làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, cho nên mới nhận báo ứng.
Edit: Ngân Nhi
Chuyện tâm linh ma quỷ luôn khơi dậy lòng hiếu kỳ của người ta, hơn nữa nó còn liên quan đến Thường Huỳnh,mộttiểu hoađangrất hot, kết hợp với những hành động kỳ lạ của Thường Huỳnh dạo gần đây, cư dân mạngđãđưa ramộtkết luận.
Diệp Tuệ cảm thấy như bị Thiên Lôi giáng chomộtbúa vào đầu vậy, khiến chocôhoàn toàn tỉnh táo lại, Thẩm Thuậtđãvề nhà, hơn nữaanhcòn bắt quả tangcônằm ngủtrêngiường củaanhrồi!
Lúc này cả ngườicôđangbị chăn che kín,khônghiểu là có chuyện gì, vừa mới hôn sàn nhà xong, bây giờ lại còn bị Thẩm Thuật đánh nữa.
côđứng lên, phủi quần áo rồiđivề phòng mình luôn, cònnóichuyện vớianhnữathìchắccôsẽgiận mà bỏ luôn cơm tối mất.
Diệp Tuệkhôngcó ý định giải thích, cũngkhôngdám nhìn Thẩm Thuật, vén chăn ra cái là nhảy xuống giường chạy biến luôn, dép cũngkhôngthèm mang vào.
côgiơ tay lên, nhìnanhnói: “anhthấy móng tay em đẹpkhông?”trênmóng được đính đá, lấp lánh dưới ánh đèn.
Chương 29
Ánh mắtanhdừngtrênbả vaicômấy giây, đáy mắtkhôngcómộtchút gợn sóng, lúc này,anhbỗng bước lại gầncô.
Diệp Tuệ nơm nớp lo sợ mở mắt nhìn sang, bên trong phòng mờ tối, rèm cửa vẫn chưa kéo ra, cómộtngười đàn ôngđangđứng cạnh giường, chăm chú nhìncô.
Mấy giây sau,anhmới gập ngón tay lại, từ từ thu tay về.
khônglẽnóithậtluôn là vì sợ ma nên mới vào đây trốn? Chắckhôngđược rồi.
côvội vàng kéo áo lên cho tử tế, sau đó lại nhìn Thẩm Thuật, ánh mắt có phần trách móc, cứ coi là vậyđi, nhưng dù thế nàothìcôvẫn bị cái bản tính lạnh lùng củaanhdọa sợ.
Ảnh Thường Huỳnh đăng lên mạng hầu như đềuđãđược chỉnh sửa kĩ càng, Diệp Tuệ giải thích: “Dùng Beauty Camera đó,anhcó biếtkhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong ánh sáng mờ tối, làn da củacôtrở nên khá chói mắt.
Diệp Tuệ chạy trốn thất bại, chân xoắn vào nhau mà ngã, Thẩm Thuật đứng nhìn cảnh vừa rồi, khóe môi khẽ giật.
Đúng là vấn đề xuất phát từ cái bình hoa mà Thẩm Tuđãtặngcôta,côta chạy tới chất vấnhắn, nét mặthắntỏ rakhôngdám tin, cái bình hoa tùy tiện đấu giá về sao có thể bị ma ám được?
Thẩm Thuật nhìn đồng hồ, thời giankhôngcòn sớm, nên gọi Diệp Tuệ dậy rồi. Tayanhđưa ra, chuẩn bị laycôdậy,mộtgiây nữa thôi là tayanhsẽchạm vào ngườicô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc nàythìDiệp Tuệ bỗng nghiêng người trở mình, mặt đối mặt với Thẩm Thuật, khoảng cách cũng gần hơn rất nhiều.
Khi chỉ còn cách cánh cửamộtđoạn rất ngắn, Diệp Tuệ bỗng cảm thấy có gì đó ngáng châncô, theo bản năng liền dừng bước.
Tiêu đề là [Nghi ngờ Thường Huỳnh bị ma ám? Mặt mũi tàn tạ khó có thể trở mình được.]
Diệp Tuệ trông thấy động tác của Thẩm Thuậtthìrất hoảng loạn, saoanhlại tới đây?anhcó lại gầnthìem cũngkhôngbiết phải giải thích thế nào đâu nhé!
Diệp Tuệ giận dỗi quay đầuđi: “khôngcó chuyện gì hết.”
anhđứng ngược chiều sáng, nhưng vẫn có thể nhìn ra các đường néttrêngương mặtmộtcách rấtrõràng.
Sau hôm nằm ngủtrêngiường bịanhbắt gặp, trong lòngcôvẫn run sợ, sợanhhỏicô. Thế nhưng hai ngày sau vẫnkhôngthấyanhnhắc đến chuyện này, như thểkhôngcó chuyện gì xảy ra vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
côquyết định lôi Thường Huỳnh ra làm lá chắn, cũng may làanhcũngkhônghỏi nữa, chỉ liếc nhìnmộtcái rồi nhíu mày: “Mặt mờ quá.”
Thẩm Thuật vô cùng nghiêm túc nhìncô,nói: “Cái thứ phát sáng kia mà rơi vào trong bát cơm, lỡ mà em cắn phảithìsao?”
Đợi chút, hình như có gì đó sai sai, aiđangnóichuyện vớicôvậy? Bỗng dưngcôcómộtdự cảm xấu.
Cuối cùng mãi sau mới tìm đượcmộtngười thu phục được con ma bình hoa, bấy giờ Thường Huỳnh mới cảm thấynhẹnhõm hơn nhiều.
Môicôcách tayanhrất gần rất gần, chỉ khoảng 2 cm thôi.
Suy nghĩ củaanhhơi loạn, tự tìm cho mìnhmộtlý do. Dưới tình huống chưa được Diệp Tuệ đồng ý màđãchạm vàocôthìhình nhưkhôngđược hay cho lắm.
anhmau đứng lại cho em!
Thẩm Thuật sửng sốt, tayanhvẫn giơ ra trước môicônhư thế,khôngtiến lên mà cũngkhôngthu về.
Mắt thấy cặp chân dàiđãở ngay trước mắt, sau khi trải quamộthồi đấu tranh tư tưởng vô cùng mãnh liệt, Diệp Tuệ hít sâumộthơi, thầm nghĩ, nếu giờ mà im lặngthìcàng chứng tỏ làcôđangchột dạ khi làm việc xấu.
Thẩm Thuật vẫn tiếp tục nhìncô,khônglên tiếng.
Vì vẫnđangngây ngốc nên Diệp Tuệkhôngbiết là áo ngủ củacôđãbị trễ xuốngmộtbên, lộ ra bờ vai mảnh mai trắng nõn, xương quai xanh quyến rũ thoắtẩnthoắthiện.
Yên tâm chưa quá ba giây, Diệp Tuệ lập tức run bắn người: “…”anhnghe lén tiếng lòng của em đấy à?
Nét mặtanhcực kỳ nghiêm túc đặt ra câu hỏi, Diệp Tuệ im lặng,anhquan tâm em như vậy, em cảm ơnanhnhiều nhé.
Chuyện Thường Huỳnh mời thầy về nhà làm phép được diễn ra bí mật, nhưng vẫn có người trông thấy,trênmạng lập tức xuấthiệnmộtbài đăng.
Cứnóithẳng chocôbiết là xong, việc gì phải ném chăn vào ngườicônhư vậy chứ.
Có mỗimộtđoạn đường ngắn cũn thôi mà mày cũng có thể bị ngã vì chân trái vướng vào chân phải cho được, Diệp Tuệ à, thể diện của mày có cònkhông?
Đúng vào lúc này.
Thẩm Thuật cầm lấy cái chăn, thản nhiên ném lên ngườicô.
Thường Huỳnhkhôngthể ngờ rằng chuyệncômời pháp sư về nhà lại bị truyền ra bên ngoài, quan trọng hơn là những bình luậntrênmạng chẳng khác nào những cái kim đâm vào người, khiến chocôta cực kỳ tức giận.
“Chả trách mà dạo này nhìn Thường Huỳnh xấu kinh,thìra là bị ma ám hả? Thế mớinói, làm ngườikhôngnên quá tham lam.”
Diệp Tuệ lại nhìn móng tay mình, mấy hôm trước chị Nhâm cứ nhất quyết kéocôđilàm móng,côkhôngthích tí nào, chị Nhâm khuyên mãicômới đồng ý làmmộtbên tay.
Diệp Tuệ cũng chẳng quan tâm làanhcó tin haykhông,côvội vàng chuyển chủ đề, giơ điện thoại lên hỏi: “anhnhìn hai bức ảnh này của Thường Huỳnhđi, có thấy khác nhaukhông?”
Quảthậtlà Diệp Tuệđãdùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời để bỏ chạy,cônhìn thẳng về phía trước, cánh cửađangvẫy tay vớicô, niềm hi vọngđangở ngay trước mắt,cômỉm cười, sắp được ra khỏi đây rồi.
Vậythìchỉ cònmộtkế thôi, chuồn!
Thẩm Thuật dõi theo bóng dáng chật vật củacô, cứ thế chân đất chạy thẳng ra cửa, như thểđangbịmộtthứ gì đó cực kỳ kinh khủng bám theo vậy.
Diệp Tuệ: “Dạ?”côđanghỏianhlà móng taycôcó đẹpkhôngcơ mà, sao tự dưnganhlại hỏi ngược lạicôchứ?
Diệp Tuệ cảm thấy chắc là Thẩm Thuật quên mất rồi,côcũng yên tâm hơn.
Và thế là Thẩm Thuậtđãđưa ramộtquyết định sáng suốt,anhngồi thẳng dậy, giơ tay nhấcmộtgóc chăn lên,nhẹnhàng và chuẩn xác bịt kín mặtcôlại.
Cùng vớisựkinh ngạc,hắncũng an ủi Thường Huỳnh, đồng thời cảm thấy may mắn vìđãkhôngtặng được cái bình đó cho Thẩm tổng, nhỡ xảy ra chuyện gì, Thẩm tổng lại đổ hết trách nhiệm lên đầuhắnthìrắc rối to.
khôngthể ngờ rằng người này ngoài miệng tuykhôngnóira, nhưng trong lòngthìvẫn nhớ kỹ, chỉ làđangđợicôthôi.
Dạo gần đây tần suất hoành hành của con ma bình hoa kia ngày càng nhiều hơn,đãmấy ngày rồi Thường Huỳnhkhôngđược ngủ ngon giấc, nhìn rất tiều tụy.côta có mời thầy tới làm phép, nhưngkhôngngờ con ma bình hoa ám khí quá nặng, có vị đạo trưởng vừa bước vào phòngđãbị dọa đến mức tè luôn ra quần, bỏ chạy còn nhanh hơn cả Thường Huỳnh.
Nếucônóilàcôtuyệt đốikhôngcó ý đồ gì vớianhhết, chỉ vì muốn bảo vệ tính mạng nên mới làm vậy thôi, liệu Thẩm Thuật có tinkhông? Đáp án hiển nhiênkhôngcầnnóicũng biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọngnóiquen thuộc kia lại hỏi tiếp: “Ngủ có ngonkhông?”
cônắm lấy chăn, thấyanhvừa nhìn mình, liền cắn răngnói: “Thẩm Thuật…”
trênbài đăng còn đăng ảnh so sánh Thường Huỳnh ngày trước và sau khi gặp chuyệnkhôngmay, hai tấm hình đặt cạnh nhau càng thêm chứng tỏ rằng khoảng thời gian này Thường Huỳnhđãgặp phải chuyện rất lớn.
Trong giấc mơ, Diệp Tuệkhônghiểu vì sao mà bầukhôngkhí xung quanh có vẻ ngột ngạt, khiến hô hấp củacôtrở nên khó khăn.cônhíu mày, hất chăn ra, hở mặt ra bên ngoài, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn.
Sau khi dỗ dành Thường Huỳnh, hai người lại hòa hợp như cũ, chuyệnđãđược giải quyết xong, Thường Huỳnh chỉ cần chăm sóc tốt bản thân rồisẽcó thể quay trở lại công việc.
Diệp Tuệ ngồitrênsalon nghịch điện thoại, đọc được tin tức về Thường Huỳnh,thìracôđoánkhôngsai, quả nhiên là Thường Huỳnh gặp họa, chả trách mà tinh thần lại kém như vậy.
Editor: Chị Tuệ ơi cố lên)))anhnhà em suy nghĩ thực tế quan tâm chị đó mà)))
Nào ngờanhlại hỏimộtcâu: “Emkhôngcó việc gì làm à?”
côrất muốn nhìn xemmộtThẩm Thuậtkhônghiểu phong tìnhsẽcó phản ứng như thế nào.
Thẩm Thuật cực kỳ bình tĩnh nhưng cũng rất nghiêm túc mànói: “Quần áo của em chất lượngkhôngtốt, nên đổi cái khácđi.”
trênmạng người ta chất vấn Thường Huỳnh ngàymộtnhiều, ekip củacôtađãphải đứng ra xóa hết bình luận, nhưng độ hot của chủ đề này vẫnkhônghề giảmđi.
Tuy rằng fan củacôta cũng cónóigiúp, nhưng suy đoán của dân mạng càng ngày càng quá trớn,khôngthể nào ngăn lại được.
côđãchuẩn bị tâm lý, nởmộtnụ cười rạng rỡ,nói: “Chào…”
Diệp Tuệ đáp lại theo bản năng: “Ừ, dậy rồi.”
Gương mặt đẹp trai kia, cả đôi môi mỏng cân đối, đôi chân vừa dài vừa thẳng, kia kia kia…khôngphải là Thẩm Thuật đó sao?
“Có phải Thường Huỳnhđãlàm quá nhiều chuyện trái với lương tâmkhôngnhỉ? Chứkhôngthìsao ma nó lại ámcôta màkhôngám người khác?”
May là trong phòng có trải thảm rất dày nêncôkhôngthấy đau, chỉ là lúc nằm sấptrênthảm, mặtcôcứ đần ra.
Hô hấp củacôrấtnhẹ, hơi thở phả vào ngón tayanh, khiếnanhthấy hơi ngưa ngứa.
Diệp Tuệ luống cuống tay chân, tìmmộtlý do tương đối đáng tin mànói: “Thỉnh thoảng em bị mộng du, sau khi tỉnh lại đềukhôngnhớ là mìnhđãlàm gì.”
Trong cơn mơ màng,cônghe thấymộtgiọngnói: “Dậy rồi à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tuệ vẫnđangnửa tỉnh nửa mê, đáp: “Rất ngon.” Có thểkhôngngon giấc được sao? Đám quỷ kia cả đêmkhônghề tới quấy rầycôlần nào.
Thẩm Thuật, saoanhcó thể vô tình như vậy chứ?
- --
anhcứ yên lặng nhìnmộtloạt hành động khó hiểu củacô, trong lòng thầm nghĩ, mình đáng sợ đến thế sao?
Có lẽ Thẩm Thuậtđãcảm nhận được ánh mắt củacô,anhquay đầu nhìn thẳng vào mắtcô, đột nhiên hỏi: “Hôm trước sao em lại ngủtrêngiườnganh?”
Chữ “buổi sáng” còn chưa kịpnóirathìbỗng cómộtvật thểkhôngxác định bay vèo đến đáp thẳng xuống đầucô, cũng chặn miệngcôlại luôn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.