Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31
Ma gõ tườngđãbiến mất rồi.
Dùcôcó làm gìthìThẩm Thuật cũngkhôngcó ý kiến, nên tất nhiênanhcũngkhôngđể ý đến việccôlấy cà vạt của mình để làm thí nghiệm.
Câu trả lời này đúng làkhôngcómộttí trách nhiệm nào hết, bây giờ cũng đành phải chọn đạimộtlối khác mà ra ngoài thôi.
mộtbộ trang phục màu đỏ chótkhôngbiết xuấthiệntừ bao giờ, vắt ngay bên cạnh cà vạt của Thẩm Thuật, Diệp Tuệ lập tức run rẩy chỉ cho Thẩm Thuật xem.
anhđưa cà vạt cho Diệp Tuệ.
Giọng của Tiểu Lưu nghekhôngđượcrõlắm: “Tuệ Tuệ, chỗ chị có phải tín hiệukhôngđược tốt lắmkhông? Em nghekhôngrõ, về nhà chị gọi lại cho em nhé, giờ di động em sắp hết pin rồi, em tắt máy trước đây.”
côtự nhìn mình, sau đó lại nhìn Thẩm Thuật, do dự 0,5 giây rồi quyết địnhsẽlấy đồtrênngườianh.
Diệp Tuệ còn nghe được lý do vì sao lại có chuyện mất phương hướng,thìra các bácgáivì sợ đối thủsẽchơi ác mà phá hỏng sân khấu, nênđãđặc biệt bố trí như vậy.
Vì sao Diệp Tuệ lại dámđivào nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại để rửa tay ấy hả? Bởi vìcôkhônghề nhìn thấymộtcon ma nào ở đây hết.
Diệp Tuệkhôngmuốn đứng đây,côlần mò lùi ra phía sau, Thẩm Thuậtkhônghiểu suy nghĩ củacô, liền kéo taycônói: “Đợi chút, đểanhmở điện thoại.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chịđangở giữa khu trung tâm thương mại, hình như gặp ma rồi, em mau tìm người tới đón chịđi!”
Lần tiếp theo quay lại chỗ buộc cà vạt, Diệp Tuệ lập tức chỉ cho Thẩm Thuật xem: “anhnhìnđi, emđãnóilà có ma gõ tường mà.”
Thẩm Thuật nhìn xung quanhmộtvòng rồinói: “trênđờikhôngcó ma.”
Người nàođãcắt băng khai trương trung tâm thương mại? Chính là Diệp Tuệ.
Tâm trạng của Diệp Tuệ khá tốt, khẽ ngâm ngamộtbài nhạc, rửa tay xongcôđira ngoài, chuẩn bị ra về, vừađiđược nửa đườngthìbỗng cảm thấy có gì đókhôngđược bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Thuậtnóitiếpmộtcách rấtrõràng: “Nếu em vẫn còn sợthìngày nàoanhcũngsẽcùng emđiđến đây nhìnmộtlần.”
côkhôngcó cách nào chứng minh những lời mìnhnóilàthậtcả.
côvới Tiểu Lưu có chungmộttần sốkhôngvậy? Từ trường ở chỗ này bị thay đổi rồi hả?
Diệp Tuệ c·h·ế·t lặngđitheo Thẩm Thuật, lần này khi bọn họ vòng lại đoạn đườngđãđiqua rất nhiều lần trước đóthìđãtrông thấy cửa chínhhiệnra ngay trước mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tuệkhôngtiếp tụcđinữa, tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn,côliền nhắn tin cho Tiểu Lưu, bảocôấy cử người vào đóncô.
Bácgáiđóđangrun sợ nhìn về phía Thẩm Thuật,khôngbiết có phải là bị dương khí củaanhlàm cho bất động haykhông.
Ban ngàykhôngcómộtai, có điều đến đêm khuyathìkhôngcòn ai nghe thấy tiếng nhạc quái dị vang lên nữa, dần dần nơi đây làm ăn ngàymộtthuận lợi hơn, mỗi ngày khách đến đôngkhôngđếm xuể, các cửa hàng còn thường xuyên báo hết hàng vì sức mua quá lớn.
Lốiđinàykhôngphải mớimộtphút trướccôvừa mớiđiqua hay sao?
Thẩm Thuật nghecônóixong liền làm theo ngay, ngón tay thon dài củaanhgiữ mặttrêncà vạt, hơi giữ chặt rồi nới lỏng ra, vừa làm vừanói: “Cà vạt sao?”
Cái nơi ma quỷ nàykhônglẽđãcải tử hoàn sinh rồi sao? Lúc này, mọi ngườikhônghẹn mà cùng nghĩ tớimộtngười.
Cho đến lần thứ nămcôđiqua tác phẩm nghệ thuật kia,cômới bắt đầu chửi thề trong lòng,thìra là lũ ma quỷ ở đây chờ mình, chả trách mà trước đó mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi đến khó tin.
Thẩm Thuật nhìn theo tầm mắtcô,nói: “Cà vạt vẫn ở đó, có vấn đề gì sao?”
Diệp Tuệkhôngcòn cách nào khác là kéo Thẩm Thuậtđitheo đường khác, ra ngoài bằng cửa sau chắc là cũng được nhỉ.
khôngbiết có phảicôbị ảo giác haykhông, lúc cắt băng, cái kéocôcầmkhôngbiết để đâu mà khicôsờ vàođãthấy bẩn hết cả tay.
Đây là lần đầu tiêncôthấy đồng cảm với mấy con ma, vội vàng gật đầu, Thẩm Thuật hài lòng cùngcôrời khỏi đây.
Tạch,mộtánh lửa sáng lên, chập chờn lúc sáng lúc tối, hơi lay động trongkhôngkhí.
Thế nhưngmộtgiây sau,cônghe thấyanhnói: “anhđangđứng bên ngoài, em ở đâu?”
Hai ngườiđitheo lối cũ để ra về, chuẩn bị tiến ra cửa chính.
Ai có thểnóichocôbiết là tại sao bácgáima trong tiểu khu lại tự dưng bay đến nơi xa thế này làm gìkhông?
Diệp Tuệ đưa tay ôm ngực,côcũngkhôngmuốn épanhphải thừa nhận, nhưngtrênđời có mathậtmà, chỉ tạitrênngườianhtỏa ra nhiều dương khí quá nên ma quỷ có gặpanhthìcũngsẽtrốnđithậtxa thôi.
Giọnganhkhônglớn lắm, nhưng cũng đủ khiến cho bầukhôngkhí sôi nổi của cuộc thi trở nên nguội lạnh hẳn, ngay cảâmnhạc cũng bị quỷ DJ cho tạm dừng.
Diệp Tuệ cố gắng gạt bỏ những ảo tưởngđangngổn ngang trong đầu,côcầm lấy cà vạt củaanh, buộc nó lạitrêntay vịn bên cạnh.
Thẩm Thuậtđãtới nêncôrất an tâm, bây giờ trời cũng tối rồi,đitheoanhvề nhà là tốt nhất.
Vậy là những chuyện ma quái trongmộttháng nay của trung tâm thương mại Mân Côi là do bọn họ làm ra.
Lúc bácgáirờiđi, đèn lại được bật sáng.
Nhóm bácgáima có mặt tại nhà Diệp Tuệ hôm trước đều có mặt ở đây,thìra cuộc thi nhảy với các nhóm của tiểu khu khác mà họđãđề cập lại được tổ chức ở chỗ này.
Trung tâm thương mại Mân Côi chính thức khai trương, nhưngkhôngmộtai tin tưởng rằng nơi nàysẽbuôn bán thành công, khắp nơi đều là những tin đồn ma quái,khônglàm c·h·ế·t người là may rồi, ở đó mà đòi làm ăn phát đạt? Nằm mơđi!
côsợ hãi gọi tênanh: “Thẩm Thuật,anhđangở đâu vậy?anhđến đón em đượckhông?”
Khi nhìn thấycôcòn khen nó rất đặc biệt,khôngngờ mớimộtphút ngắn ngủi màcôđãnhìn thấy nó hai lần.
Gửi xong, chỉ mấy giây sau là Tiểu Lưuđãnhắn lại.
Diệp Tuệ: “…”
“Chồng chị đến đón rồi mà, nên dĩ nhiên là emsẽkhônglàm bóng đèn đâu.”
Vì muốn Thẩm Thuậtkhôngsợ trờikhôngsợ đất tin vào ma quỷ, Diệp Tuệ quyết địnhsẽđể đồ lại dưới mặt đất để đánh dấu.
Trong lòng mọi ngườikhôngkhỏi đưa ra suy đoán,khônglẽ ở Diệp Tuệ cómộtnguồn năng lượng đặc biệt nào đó, có thể đem lại may mắn cho người ta hay sao?
mộtphút sau, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ lại quay trở lại địa điểm cũ, cả hai người đều gặp ma rồi.
“Chịnóilà chị gặp ma rồi!”
anhvẫn nắm chặt taycôkhôngbuông, lại lấy từ trong túi ramộtcái bật lửa.
côsợsẽgây hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Em muốn dùng cà vạt củaanhđể làm thí nghiệm.”
Sau khi buổi lễ kết thúc, Diệp Tuệđivào nhà vệ sinh rửa tay.
Diệp Tuệ đờ đẫn mặc choanhkéo tới chỗ tay vịn,anhđưa tay ra kéo kéo cái cà vạtđangthắttrênđó.
anhthay đổi quá nhanh, khiến người tathậtsựkhôngthể tin làanhđangnóithậtlòng.
“Chờ xem lát nữa bọn mình có còn nhìn thấy cà vạt củaanhở đókhôngnhé.”
nóixongcôlại nghĩ đến việcanhđangở xa nơi này quá, cho dù bây giờanhcó tớithìcũng phải mấtmộttiếng đồng hồ, làm sao mà có mặt ngay lập tức được cơ chứ.
Diệp Tuệ nhớ rấtrõlà ở giữa trung tâm thương mại cómộtcái vòng quay,trênđó có trang trímộttác phẩm nghệ thuật với hình dáng rất kỳ lạ.
Thẩm Thuật nhìn ra Diệp Tuệ vẫnđangsợ hãi khi vẫn bắt gặp cái cà vạt củaanh,anhnhẹnhàng dắtcôđi, muốn dùngsựthậtđểnóichocôbiết rằng chuyện này chẳng có gì đáng sợ hết.
anhkhôngnhìn thấy, có nghĩa là bộ đồ màu đỏ kia là của ma chứkhôngphải của người,côvừa muốnnóithìbụpmộttiếng, đèntrêntrầnđãtắt.
Bọn họ mở nhạc rất lớn, MC đứngtrênbục nhiệt tìnhnói: “Tối nay chúng tađãđiđến trận tranh tài cuối cùng của mùa giải rồi, cảm ơn tất cả các đội thiđãcực khổ luyện tập suốtmộttháng nay, các khán giả có mặt tại đây xin hãy dành cho những tuyển thủmộttràng pháo tay có đượckhôngạ?!!”
Diệp Tuệ vẫnkhôngtừ bỏ hy vọng,côgọi cho Thẩm Thuật, lúc nhận được điện thoại củacô, vừa vặn làanhcũngđangở bên ngoài.
Edit: Ngân Nhi
anhlấy di động ra, màn hình tối đen, bấm nút mở khóa mấy lần màkhôngđược.
Mấy con ma: “…”anhcó nghĩ đến cảm nhận của chúng tôikhôngvậy?
“Di động hết pin rồi.”anhđút lại vào túi quần.
“trênđời nàykhônghề có ma quỷ.” Thẩm Thuật vì muốn an ủicônên lại nhắc lại vớicômộtlần nữa.
“He he, em hiểu mà, bây giờ em về nhà đây,khôngquấy rầy hai vợ chồng chị đâu.”
Diệp Tuệ lập tức gửi tin nhắn tiếp,
Chương 31
Thẩm Thuật yên lặng nhìn Diệp Tuệ mấy giây,khôngcó ý định bảo vệ quan điểm của mình cho lắm: “Vậythìlà cóđi.”
côlạimộtlần nữa nhìnanh, lúc này mới pháthiệnra lý do vì sao mà bácgáikia lại dùng ánh mắt hoảng sợ như vậy mà nhìn về phía này rồi,khôngchỉ đơn giản là bị dương khí củaanhtrấn áp, mà là vìanhđể cái bật lửa ở ngaytrênbộ đồ đỏ vắt bên cạnh cà vạt, vô tìnhđãđốt cháy nó.
Diệp Tuệ sợ đến run cả tay, lập tức gọi điện cho Tiểu Lưu, may là đầu bên kia bắt máy rất nhanh, Diệp Tuệnóiluôn: “Em ở đâu? Đừngđimà, đừng bỏ chị lạimộtmình!”
Diệp Tuệ vội vàngnóichoanhbiết chỗcôđangđứng, cuối cùng cũng có người chung tần số vớicôrồi.
Ha ha, mấy phút sau, Diệp Tuệ lạimộtlần nữa minh chứng cho việc mình gặp ma gõ tường rồi, vìkhôngtài nào tìm được lối ra.
(Kiến trúc sư vô tội: “Tôi…Tôikhôngcó làm mấy cái này mà.”)
Diệp Tuệ phản bác lạimộtcách yếu ớt: “Có mà,trênđờithậtsựcó ma đấy.”
Lúc Thẩm Thuật tìm được Diệp Tuệ,côđangôm chân ngồi bệt dưới đất,khôngdám cử động luôn,anhcòn chưa lại gầnthìcôđãnghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngẩng đầu lên.
Trong bóng tối,côvà Thẩm Thuật đứng ngay phía trước bộ đồ đỏ kia, lúc nàythậtsựlà chẳng nhìn thấymộtcái rắm gì hết chứ đừngnóilà bỗng dưng có ma xuấthiện.
côchỉ còn biết cùnganhlòng vòng trong trung tâm thương mại, nếu bị mất phương hướngthậtthìkhôngnói, nhưng lúc này cặp mắt tinh tường củacôđãpháthiệnra ởtrêntay vịn hành lang có thêmmộtmón đồ.
“anhtháo cà vạt rađi.”côchỉ vào cà vạttrêncổanh.
Diệp Tuệ hít sâumộthơi, tự thôi miên bản thân: “khôngcó gì đâu,khôngcó gì đâu, mìnhđinhầm đường thôi.”
Thẩm Thuật rất bình tĩnh trả lời: “Cứ chọn đạimộtđường màđithôi, cuối cùng cũng tìm được em.”
Diệp Tuệkhôngthể nghe lọt tai được lờianhnói,côđãtrông thấy chủ nhân của bộ đồ đỏđangđứng cách đâykhôngxa rồi, con ma ấy lại chính làmộttrong số các bácgáimađãxuấthiệntrong nhàcô.
côcảm thấy rất kỳ lạ rằng tại sao chỗ này lại xuấthiệnnhững tin đồn ma quái, sau khi tự mình xem xét,côkết luận nhất định là có người giở trò.
mộtgiây sau, Diệp Tuệ trông thấy bácgáiđó xoay người chạyđi: “Các chị ơi, nơi này có ma!!!”
“Ban nãyanhvào đây bằng cách nào?” Diệp Tuệkhôngnhịn được mà hỏi, sao bây giờ lạikhôngra được?
“Em xem, vẫn là cái cà vạt đó thôi mà.” Ýanhlàcôsuy nghĩ nhiều quá rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cứ như vậy, trung tâm thương mại Mân Côi chào đón ngày mở cửa đầu tiên trongsựlạnh nhạt của mọi người.
Tiểu Lưu nhắn lại,
Diệp Tuệ lúc này mới ý thức được là mình vừanóicái gì, trongmộtbuổi tối gió lớn như hôm nay, ở nơi vắng vẻkhôngmộtbóng người, chỉ cócôvàanhđivới nhau, thế màcôlại bảoanhcởi cà vạt, dựa theo bầukhôngkhíhiệntại, tiếp theo có phải nên bảoanhcởi áo sơ mi ra luônkhông.
mộtgiây sau, Thẩm Thuật tháo cà vạt đeotrêncổ xuống, cúc áo sơ mi vì động tác tháo cà vạt mà bị bung ra hai cúctrêncùng.
“Thiết kế của tòa nhà này có vấn đề, lốiđinào cũng giống nhau như đúc.” Thẩm Thuật tìm đượcmộtlý do vô cùng hoàn mỹ, đem chuyện ma quỷ đổ lên đầu kiến trúc sư.
Diệp Tuệ tuyệt vọng nghe tiếng tút tút trong điện thoại,cônhìnmộtlượt xung quanh, bốn phía vẫn trốngkhông, chẳng cómộtcon ma nào cả.
Người nào sau khi cắt băng khai trương, trung tâm thương mại Mân Côiđãlàm ăn phát đạt, hoàn toàn đảo ngược chiều hướng phá sản? Vẫn là Diệp Tuệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
trênkhoảng đất trống trước cửa chínhđangcó rất đông các bácgáima tụ tập, ai cũng mặc đồ nhảy múa hết, phía trước cũng có rất nhiềucôbác đứng cổ vũ.
What??!! Có phải khả năng biểu đạt củacôcó vấn đề rồikhông?
côdùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy khỏi mặt đất, tiến lại gầnanh: “Hình như em gặp ma gõ tường rồi, làm thế nào cũngkhôngra khỏi đây được.”
Saumộtquá trình gặp chuyện kỳ lạ, Thẩm Thuật vẫn tỏ ra bình tĩnh như lúc ban đầu: “Xem ra chúng ta lạc đườngthậtrồi.”
“Thẩm Thuật!” Diệp Tuệ suýtthìkhóc òa lên trong vui sướng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.