Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36
Mặc dù bệnh của Thẩm Thuậtđãtốt lên nhiều, nhưngkhôngthể đảm bảo làsẽkhôngtái phát, Diệp Tuệkhônghề nghi ngờ làanhđangho giả vờ, ánh mắthiệnrõsựlo lắng.
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cùng nhau xuất phát, lúc đến nhàthìgặp Thẩm Tu với Thường Huỳnh bên ngoài, Thường Huỳnh trông thấy Diệp Tuệthìánh mắthiệnlênsựghen tỵ, sao mới mấy ngàykhônggặp màcôta lại thấy Diệp Tuệ đẹp hơnmộtchút rồi nhỉ?
Hóa ra là đồ người takhôngcần nên cuối cùng mới rơi xuống đầucôta.
Thường Huỳnh trút hết mọi oán giận lên đầu Thẩm Tu,côta nắmthậtchặt đôi đũa, lửa nóng trong người như muốn phun ra khỏi miệng đến nơi, Thẩm Tu cũng biết nênkhôngdám nhìn Thường Huỳnh, chỉ vùi đầu vào bát cơm như con chim cút.
Diệp Tuệ lần đầu tiên nghe thấy chuyện này,thìra Thẩm Tu muốn tặng cái bình hoa đó cho Thẩm tổng.
Lặp lại mấy lần liền, Triệu quản gia mới dừng lại, lau mồ hôitrêntrán: “Tạm thờikhôngcòn vấn đề gì rồi,côcó thểđivào.”
Vìsựxuấthiệncủa Diệp Tuệ mà trái tim vốnđangđóng chặt của Thẩm Thuậtđangđượccômở ra từng chútmột,anhthậm chí còn chiều theo Diệp Tuệ mà thay đổi thói quen của mình.
Mặc dùhiệngiờcôchưa có mỡ bụng, nhưng cứ thế này mà lên nhà luônthìkhôngđược, dù saocôcũngđanglà diễn viên mà.
Thường Huỳnh càng nghe càng cảm thấy có gì đókhôngđúng, tai họa? Bình hoa?khônglẽ cái bình đó ngay từ đầukhôngphải là dành chocôta hay sao?
Diệp Tuệnóixong liền chạy đến chỗ Thẩm Thuật luôn, rất tự nhiên đưa tay lên sờ tránanh, sợanhlại phát sốt.
côcòn chưa lên tiếngthìThẩm Thuậtđãlơ đãng ho lên hai tiếng, tiếng ho vang lên giữa đường phố yên tĩnh nên nghe rấtrõràng.
Đến giờ cơm, mọi người ngồi vào bàn ăn, yên lặng dùng bữa, ông Thẩm đột nhiên nghĩ tớimộtchuyện, sắc mặt trầm xuống: “Thẩm Tu, nghenóitrước đó cháu có ý định tặng cái bình hoa cổ cho tổng giám đốc Thẩm của Hoa Thụy đúngkhông?”
Làmộtcậu sinh viên khoảng hai mươi tuổi, vừa trông thấy Diệp Tuệthìcậu tanóingay: “Bạn đẹp quá,đãcó ainóivới bạn là trông bạn rất giống Diệp Tuệ chưa?”
Thẩm Tukhôngdám cãi lại, luôn miệng đáp: “Vâng ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
côlàm bộ gắp thức ăn, mắt liếc nhìn Thường Huỳnh, quả nhiên sắc mặtcôtađangtối sầm lại.
hắnlảo đảo suýt ngã, vẻ mặt ngơ ngác.
Thẩm Tu suýt nữathìngất tại chỗ, cách đối đãi khác biệt cũng quárõràng rồi.
Bước chân của Triệu quản gia rất nhanh, trong tay còn cầm theo lá bưởi, Diệp Tuệ còn tưởng là mình nhìn nhầm, nhưngkhông, đúng là lá bưởithật.
Hai người đành phải quay về nhà, lúc sắp đến nơithìDiệp Tuệ bỗng dưng bịmộtngười chặn trước mặt.
Diệp Tuệ lắc đầu: “không, tôi tốt nghiệp rồi.”
Triệu quản gia chẳng thèm nhìn ai mà chỉ quan sát mỗi Thường Huỳnh, ông ta tức tốc lao tới trước mặtcôta, hai tay giang rộng chặn đườngcôta lại,nói: “Đứng lại!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu quản gia chẳng thèm bận tâm đến suy nghĩ của người khác, ông ta thậm chí còn đón Thẩm Thuật và Diệp Tuệ vào nhà, để Thẩm Tu và Thường Huỳnh lại đằng sau.
Triệu quản gia nhìn Thẩm Thuật, thái độ vô cùng cung kính: “Cậu ba, cậuđãđến rồi ạ, bên ngoài trời lạnh lắm, mau vào nhàđithôi.”
Ánh mắt Diệp Tuệ càng sáng hơn,khôngngờ làanhthậtsựthích ăn canh này,côlại lập tức đứng lên múc thêm choanhmộtbát nữa, đặt trước mặtanhnói: “Nếu thíchthìanhuống thêmđi.”
cônhìn cậu nam sinh kia,nói: “Trời mưa lớn quá, chồng tôi bị cảm rồi, tôi phải lên nhà đây.”
Thẩm Tu cũng ngây người: “Ông làm gì…” Còn chưanóixongthìTriệu quản giađãgiơ tay ra đẩy mạnh Thẩm Tu sangmộtbên.
Mặc dù sức khỏe của Thẩm Thuậtđãtốt lên nhiều, nhưng vẫn nên kiêng khemthìhơn.
Diệp Tuệ liếc nhìn Thẩm Tu và Thường Huỳnh, sắc mặt của cả haiđangcực kỳ kém, e làđangnhịn cả cục tức trong bụng đây mà,côchỉ khẽ cười rồiđivào nhà.
Edit: Ngân Nhi
Cũng may là trời tối nên người kia chẳng qua là nhìn thấy hình dáng bên ngoài củacôthôi, chứkhôngnhận ra ngườiđangđứng trước mặt mình đúng là Diệp Tuệthật.
Hai người còn chưa rờiđithìđãlại thấy ông ta dùng tốc độ cực nhanh vọt ra phía sau, nét mặt hoàn toànkhônggiống với hồi nãy.
Thẩm Thuật nhìn bát canh màanhchưa bao giờ động vào, sau đó lại liếc nhìn Diệp Tuệ,côhoàn toànkhôngbiết đây là món màanhkhôngthích ăn, ánh mắtcôđen nhánh trong trẻo, mang theosựân cần.
Cơm nước xong, lái xe của nhà họ Thẩm đưa Diệp Tuệ và Thẩm Thuật về nhà, xe dừng dưới nhà, Diệp Tuệ vừa xuống xe, chưađiđược mấy bướcthìđãphải dừng lại, theo bản năng sờ bụng mình.
Cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn xin số của Diệp Tuệ.
Dạo gần đâycôđãnhiều lần nghe thấy người ta nhắc đến Thẩm tổng, chị Nhâmnóilà mọi người ai cũng tranh đấu sứt đầu mẻ trán để vào được Hoa Thụy. Thẩm Tu bây giờ cũng nôn nóng muốn lấy lòng Thẩm tổng, ngay đến ông Thẩm cũng phải nểanhta như vậy.
Ngay sau đó, nghi vấn của Diệp Tuệđãđược giải đáp.
Da mặt Triệu quản gia có thểnóilà dày như tường thành, đ·ạ·n bắnkhôngthủng. Thẩm Tu lại trơ mắt nhìn ông ta bắt đầuđivòng quanh Thường Huỳnh, miệng lẩm bẩm: “Thiên linh linh địa linh linh, tai họa mau biếnđi!”
Thường Huỳnh làm bộ nhưkhôngthấy Diệp Tuệ,côta kéo tay Thẩm Tu chuẩn bịđivào, đúng lúc nàythìcómộtbóng người chạy vọt ra bằng tốc độ sét đánhkhôngkịp che tai, vóc dáng nàykhôngphải là Triệu quản gia đó sao?
côhỏi: “anhcó thấy khó chịu ở đâukhông?”
Mặc dùanhkhôngthích uống, nhưng vẫn chậm rãi uống từng ngụm, tự dưng cảm thấythậtra canh cũngkhôngkhó uống như mình nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 36
Diệp Tuệđangmuốn từ chốithìphía sau cách đâykhôngxa đột ngột truyền đến tiếng của Thẩm Thuật: “Trời tối rồi,khôngđịnh lên nhà sao?”
Bây giờ trờiđãtối mịt, nhưng Diệp Tuệ vẫn sợ có người nhận ra nênđãđeo khẩu trang vào.
Diệp Tuệ cười đáp: “Có nhiều ngườinóinhư vậy lắm.”
Ông Thẩm ngồi nhìn cảnh này, thấy Diệp Tuệ đối với Thẩm Thuật rất tốt, ông cực kỳ vui mừng, cho đến khi ông nhìnrõbát canh đó là canh gì,đangđịnhnóilà canh này từnhỏThẩm Thuậtđãkhôngthích uống.
Thường Huỳnh đột ngột dừng bước: “Ôngnóigì cơ?”
“Em muốnđidạomộtlát,anhcó muốnđicùngkhông?” Diệp Tuệ rủ rêanh, lại sợanhkhôngđồng ý nên lại bồi thêmmộtcâu, “mộtmình ở nhà cũng chán lắm.”
Sau khi trở về nhà, Diệp Tuệ mệt muốn c·h·ế·t, nằm nhà nghỉ ngơimộtngày, hôm sauthìlại đến ngày tụ tập ăn uống định kỳ ở nhà họ Thẩm.
Người ta luôn khenanhtakhôngdứt miệng, nhưnganhtathìlại có vẻ khá khiêm tốn, chưa từng xuất đầu lộ diện. Thẩm tổng nàythậtđúng là thần bí, rốt cuộcthìanhta là ai?
Thái độ của Triệu quản gia rất nghiêm túc: “Tiểu thiếu gia,côgáinày vừa mới phải mời thầy về nhà để đuổi ma, bây giờ lại tới Thẩm gia thế này, nhỡ ma quỷ vẫn chưa được diệt trừ sạchsẽthìsao? Nhỡcôta mang tai họa tới cho nhà họ Thẩmthìsao?”
Diệp Tuệ thấy mình cũng hơi quá đáng,côáy náy đứng dậy múcmộtchén canh rồi đặt trước mặtanh: “Bây giờanhcòn thấy khó chịu trong ngườikhông? Uốngmộtchút canhđi.”
Thường Huỳnh còn chưa bước được chân vào cửa nhà họ Thẩmthìđãbị Triệu quản gia làm cho nhục nhã như vậy, tức giận màkhôngthểnóira.
Thẩm Tu cũng rất tức giận, Triệu quản gia này càng giàthìmắt càng tệđirồi.
“Trước khi mua bình hoa sao cháukhôngnhìn cho kỹ vậy? Nếukhôngbiết nhìn đồ cổthìphải dẫn theomộtngười trong nghềđicùng chứ? Đừng để người khác phải chê cười thêmmộtlần nào nữa!”
Diệp Tuệ có phần ai oán nhìn Thẩm Thuật, ngay đếnanhcũng biết là mấy ngày quacôđãănkhônghề ít.
Diệp Tuệkhôngthể pháthiệnra rằng Thẩm tổng đóhiệnđangan vị ngồi bên cạnhcôđây. Ngồi nghe người tanóichuyện về mình, Thẩm Thuật mặtkhôngđổi sắc, như thể mấy chuyện nàykhônghề liên quan gì đến mình vậy.
Lúc ở nhà Nghiêm Lam, Diệp Tuệ vì muốn bà vui nênđãăn rất nhiều món bà làm, đến nhà họ Thẩmthìlại được ông Thẩm quan tâm nêncôcũngđãăn quá no.
Lúc này, Thẩm Thuật đưa đũa ra chuẩn bị gắp tôm, Diệp Tuệ thấy vậy liềnnhẹnhàngnói: “anhbị cảm còn chưa khỏe hẳn, hải sản để lần khác ănđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt ông ta nhìn Thẩm Tu nom có vẻ rấtkhônghài lòng,nóitiếp: “Tiểu thiếu gia, cậu cũngthậtlà, còn chưa xác nhậnrõràng xem ma quỷ ámcôtađãđược trừ sạch chưa màđãdẫncôta tới, hậu quả khó lường lắm đó.”
Đối diện với ánh mắt lo lắng củacô, Thẩm Thuật mặtkhôngđổi sắc nhìnđichỗ khác,anhchưa từngnóidối bao giờ nênthậtsựkhôngbiết phải trả lờicônhư thế nào.
Diệp Tuệ còn biết thêm đượcmộtthông tin quan trọng từ câu chuyện,thìra ban đầu Thẩm Tu tặng chiếc bình hoa cho Thẩm tổng, bị từ chối nên mới quay sang tặng cho Thường Huỳnh.
Thẩm Thuật chẳng khác nàođangtự tìm đường c·h·ế·t: “…Được.”
Kế hoạch giảm cân của Diệp Tuệ mớiđiđến bước đầu tiênthìđãphải tạm dừng rồi, bầu trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưanhỏ, tuykhônglớn nhưng cũng đủ làm cho quần áo bị thấm nước.
“Sao cháu lại có thể tặng cái bình hoa tai họa đó cho Thẩm tổng chứ?” Ông Thẩm cực kỳ nể phục Thẩm tổng của Hoa Thụy, nếu đem Thẩm Tu ra so sánhthìđúng là quá kém cỏi.
Lá bưởi chuyên dùng để xả vận xui, nhưng đó là mê tín mà, sao ông ta lại cầm nó lúc này chứ?
nóixong ông ta lại vẩy vẩy cái lá bưởi, quét vài cái lên vai trái Thường Huỳnh, miệng tiếp tục lẩm bẩm, sau đó lại quét vài cái lên vai phảicôta.
Thẩm Tu vẫn nhớrõsựlúng túng củahắnkhi bị Thẩm tổng từ chối, đương nhiên làkhôngthừa nhận: “Ông nội, ông nghe tin ở đâu vậy ạ? Làm gì có chuyện đó.”
Ông Thẩmkhôngnóigì, ông nhìn ra được là Thẩm Thuậtđãthậtsựthay đổi rồi.
Thẩm Thuật khựng lại, mấy giây sau liền yên lặng hạ đũa xuống, chuyển sang gắp thịt dê bên cạnh, Diệp Tuệ lại dịu dàngnói: “Thịt dê cũng dễ gây dị ứng,khôngtốt cho sức khỏe củaanhlúc này, lần khác ăn đượckhông?”
Vì mới quay trở lại sân khấu nêncôtađangrất tích cực chăm sóc sắc đẹp, nhưngcôta vẫn luôn cảm thấy da mìnhkhôngtrắng bằng da Diệp Tuệ, rốt cuộc là Diệp Tuệ dùng loại phấn lót gìkhôngbiết.
Cậu sinh viênđangxin số Diệp Tuệ lập tức ngây người, nhận ra Thẩm Thuậtđangnóichuyện với Diệp Tuệ,khônglẽ…?
Thấy động tác của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật lạikhôngnghĩ theo chiều hướng làcôđangmuốn giảm béo, yên lặng vài giây liền hỏi: “Ăn nhiều quá hả?”
Chả trách mà tối hôm đó Thẩm Tu vội vàng tặng nó chocôta rồiđiluôn, chả trách mà khicôhỏi tại sao tự dưnganhta lại tặng bình hoa cho mìnhthìanhta cứ ấp úngkhôngtrả lời được.
“Bạn của ông cũng có mặt ở buổi đấu giá đó, tận mắt trông thấy cháu bị Thẩm tổng từ chối.” Mọi người ở đó đều biết là Thẩm tổng của Hoa Thụy từ chối món quà của Thẩm Tu, Thẩm Tu lúc ấy vô cùng bẽ mặt, thể diện của nhà họ Thẩm cũng bịhắnlàm cho mất hết.
Nếu Diệp Tuệ mà nghe thấy tiếng lòng của Thường Huỳnh lúc nàythìnhất địnhcôsẽđápmộtcâu rằng: “Da tôi trắng bẩm sinh, cảm ơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đó lại tiếp tụcnóichuyện vớicô: “Bạn là sinh viên của trường đại học gần đây đúngkhông?”
Cậu nam sinh đưa mắt lên nhìn những hạt mưa phùn rơi xuống như bông, đây là mưa lớn đó hả?
Thẩm Tu tức giận quát: “Ông điên rồi à!!” Còn dám dạy bảo cả tôi??
Dướisựkiên trì của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật đồng ý cùngcôđidạo trong công viên gần nhà, nơi đókhôngcó nhiều người qua lại lắm.
Thẩm Thuật nghe lờicô, đặt đũa xuống.
Nếu Thẩm Tukhôngmua cái bình hoa đó để lấy lòng Thẩm tổngthìnó cũngsẽkhôngđến taycôta,côta cũngsẽkhôngbị xuống sắc trầm trọng,sẽkhôngbị con ma kia hành hạ, càngsẽkhôngbị dân mạng giễu cợt, khiến cho tiếng tăm bây giờ bị giảm sút quá nhiều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.