Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44
Hàng năm Tôn Kiến Quốc đều đứng trong top 5 những người giàu có, gia sản tích góp trong nhiều năm làmộtcon số khổng lồkhôngthể đoán được. Giờ ôngđãqua đời, mọi người đều đồng loạt nghĩ tớimộtvấn đề.
Lúc Vương Xuyênđivàothìthấy Thẩm Thuậtđangngồi suy tư, tầm mắt rơi xuống đống văn kiện, nhưngsựchú ý lạikhôngđặt vào nó.
“Xin quý vị hãy đón chờ những tin tức tiếp theo của chúng tôi.”
Thẩm Thuật vẫn bình tĩnh dẫn Diệp Tuệ vào nhà hàng, ngồi vào buồng riêng rồi,cômới thở phàonhẹnhõm.
anhbắt đầu hoài nghi về thế giới quan của mình,khônglẽtrênđờithậtsựtồn tại những thứ màanhkhôngthể nhìn thấy sao?
Ông gọi điện thoại cho luật sư, đầu bên kia bắt máy, luật sư hỏi: “Ông Tôn, có chuyện gì vậy ạ?”
Có rất nhiều những lời phỏng đoán, nhưng dù cho người ta có đoán mò thế nàođinữa,thìđáp án cũngđãtrở thànhmộtbí mật vĩnh viễnđitheo Tôn Kiến Quốc rồi.
Cho dù Thẩm Thuậtđãđến gần đượcsựthật, cũng tự tưởng tượng rằng mìnhđangngồi giữamộtđám ma quỷ, nhưng phản ứng củaanhvẫn hoàn toàn trái ngược so với Diệp Tuệ, cực kỳ bình tĩnh.
hiệntạirõràngđanglà ban ngày, trời sáng trưng, căn bảnkhôngcó lý do gì để sợ hết. Thẩm Thuật lại nhìn lướt qua bãi đậu xe, trong này chỉ có hai người họ,khônghề cósựtồn tại của người thứ ba.
Trong phòng bệnh, các bác sĩ và y tá đềukhôngnhìn thấy, trước khi Tôn Kiến Quốc qua đời, Trần Nguyệt Nga vẫn luôn ở bên cạnh nắm lấy tay ông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôn Kiến Quốc cũng tự biết là mình sắp c·h·ế·t, ôngkhôngcó người thân, hơn nữa lạikhôngcòn hy vọng với việc gặp lại Trần Nguyệt Nga, cho nênđãquyết định sau khi chếtsẽđem toàn bộ tài sản của mìnhđilàm từ thiện.
“Tự dưng có người hỏianhrằngtrênđời này có makhông,thìtức là có ý gì?”
côcó phải là người thân của Tôn Kiến Quốc đâu,thậtsựquá vô lý.
Nghe thấy tiếng Vương Xuyên, Thẩm Thuật ngước mắt lên nhìnanhấy,nhẹnhàngnói: “Vương Xuyên, cậu có tin làtrênđời này có makhông?”
Diệp Tuệ cảm giác hôm nayanhhơikhôngbình thường, nhưng lạikhôngnóira được, tuy nhiên cũng chỉ là cùnganhđiănmộtbữa thôi,côcũngkhôngcó ý kiến gì, cho nên gật đầu luôn.
Đêm ngày hôm sau, tim Tôn Kiến Quốc ngừng đập, máy theo dõi tình trạng sức khỏe cũngkhônghiển thị nữa, các bác sĩđãcố gắng hết sức nhưngkhôngcó kết quả, kết luận Tôn Kiến Quốcđãqua đời.
“Muốnđiăn luônkhông?” Thẩm Thuật nhìncô, hỏi.
Nhưng Thẩm Thuật lại phất tay: “Được rồi, cậu ra ngoàiđi.”
Sau khi c·h·ế·t, linh hồn ông rời khỏi thân xác, Trần Nguyệt Nga và ông nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười, cuối cùng hai người họ cũng được ở bên nhau rồi.
Người này mặc tây trang màu đen, đeo kính, cầm theomộtcái cặp tài liệu, nhìn rất lịchsựnghiêm túc.
Hai người họđãbỏ lỡ nhau suốtmộtđời, nhưng sau khi c·h·ế·t lại có thể ở bên nhau, có chút thương xót, cũng có chút ngưỡng mộ.
Trong khiđanglàm việc,anhvẫn nhớ đến câunóicủa Diệp Tuệ tối qua.
Diệp Tuệ rất tự nhiên chuyển từ vị trí đối diệnanhsang ngồi bên cạnhanh, trướcthìcôcòn phải tìmmộtlý do, giờthìchẳng buồn giải thích nữa.
Người đàn ông lên tiếng trước: “côDiệp Tuệ, tôi là luật sư của ông Tôn Kiến Quốc, có mấy lời muốn truyền đạt lại vớicô. Việc này đứng ngoài cửanóikhôngtiện, có thể vào nhànóiđượckhôngạ?”
Tang lễ của ông được người ta đứng ra cử hành, rất đông người đến viếng.
- --
Trình Thắngkhôngbuồn quay đầu mà đáp: “Nhất định là người takhôngmuốn buôn chuyện vớianh, nên mới hỏi đạianhcâu này thôi.”
Làmộtnhân viên mẫu mực, Vương Xuyên cảm thấy mình nên đứng ra giải quyết những nỗi lo lắng của sếp: “Thẩm tổng, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Vương Xuyên chẳng hiểu ra làm sao, lập tức quay người ra khỏi phòng làm việc, ở hành lang lại đụng mặt Trình Thắngđangđứng chờ thang máy, liềnđitới huých tayanhta.
Ánh mắt của Thẩm Thuật vẫn nhìn Vương Xuyên,mộtkhianhđãhỏithìnhất định phải nghe được đáp án.
Nghe xong câu đó, Vương Xuyên còn tưởng là lỗ tai mình có vấn đề.
anhđánh tay lái, dừng xe trước mặtcô,côvừa nhìn thấyanhthìhai mắt sáng lên, lập tức ngồi lên xe.
Lúc Thẩm Thuật đến công ty của Diệp Tuệthìthấycôđangđứng dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng lại đưa tay lên che đầu,rõràng bên cạnhcôcómộtcái cây đại thụ, thế màcôlạikhôngchịu đứng dưới bóng cây.
Thẩm Thuật nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn sáng,anhnói: “Hôm nayanhtan ca sớm,anhđến đón em nhé?”
“Tầm mấy giờ em về nhà?”
Thẩm Thuật còn chưa tan làmđãgọi điện cho Diệp Tuệ, đúng lúccôkhôngcó việc gì làm nên bắt máy rất nhanh.
Sau khi Diệp Tuệ rờiđi, Tôn Kiến Quốc lại trò chuyện với Trần Nguyệt Nga thêmmộtlúc,đãlâu rồi ôngkhôngnóinhiều như thế, hô hấp có phần khó khăn.
Mỗi lầnanhnóicâu đó, biểu cảm của Diệp Tuệ lại trở nên kỳ lạ, muốnnóirồi lại thôi, có phảianhđãbỏ lỡ điều gì rồikhông?
Ôi thôi chị ơi đóng phim quay show làm gì nữa nằm nhà hưởng thụ thôi)) Khỏi lokhôngnuôi nổianhThẩm nữa rồi nhé)))
Hành động lén lút ấy của Diệp Tuệđãbị Thẩm Thuật nhìn thấy hết, biểu cảm rấtnhỏcủacô, cùng những động tác kỳ lạđãchứng minh được có chuyện gì đókhôngbình thường.
Trong phòng bệnh vang lên giọngnóichân thành nghiêm túc của Tôn Kiến Quốc: “Luật sư, tôi muốn sửa di chúc.”
Cái gì??? Diệp Tuệ kinh sợ đến run cả tay,khôngbiếtcôcó nghe nhầmkhôngnữa! Tôn Kiến Quốc muốncôthừa kế tài sản của ông ấy sao?
trênmui xe bên cạnh cómộtcon mađangnằm sấp lên đó, nó còn vỗ bụng mình, dáng vẻ rất thảnh thơi, nhưng vừa mới cảm nhận được hơi thở của Thẩm Thuật là nó sợ hãi bò dậy luôn, sau đó lăn cun cúttrênmặt đất.
Ông trùm củamộttập đoàn sản xuất kẹo qua đời, trước khi chếtkhôngcó người thân bên cạnh, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười, dường như ông rađirất thanh thản.
Tay của ông cong lên, nắmmộtthứ gì đó trongkhôngkhí mà người takhôngthấy được.
Rất nhiều tin tức được tung ra, hầu như đều chỉ bàn luận về gia sản của Tôn Kiến Quốc.
Diệp Tuệ xuống xe, nhìn xung quanhmộtlượt, xem xem có thứ gì cần tránhkhông.
Diệp Tuệ tự dưng có cả trăm tỷ đập vào người,côthậtsựkhôngdám tin, đợi đến khi hoàn hồn, ánh mắt củacôđangmờ mịt mới dần dần sáng trở lại.
Nếuanhta là luật sư của Tôn Kiến Quốcthìtất nhiên Diệp Tuệsẽcho vào nhà, hai người ngồi xuống salon, luật sư bắt đầu lấy giấy tờ trong cặp ra, đẩy tới trước mặt Diệp Tuệ.
Diệp Tuệkhônghiểu có chuyện gì,khôngphải muốnnóichuyện có liên quan tới Tôn Kiến Quốc sao? Giấy tờ này là thế nào?
Vương Xuyên cảm thấy mìnhđãcómộtcâu trả lời vô cùng hoàn mỹ.
Tôn Kiến Quốckhônglập gia đình,khôngcó vợ con, ngay cả khi bệnh nặng cũngkhôngcó người thân bên cạnh. Mọi người vô cùng tò mò, khối tài sản lớn như thế cuối cùngsẽrơi vào tay ai?
mộttìnhyêuđẹp đến thế, ai có được cũng đều rất may mắn.
côvẫn cònđangsuy nghĩthìluật sưđãnóirõràng từng chữ: “Trước khi qua đời ông Tônđãsửa lại di chúc, sau khi ông ấyđi, toàn bộ tài sản đứng tên ông ấysẽchuyển giao chocôDiệp Tuệ thừa kế.”
Có người hoài nghi rằng Tôn Kiến Quốc có con cái, nhưng có thể vì bất hiếu quá nên ông mớikhôngmuốn cho bọn họ thừa kế thôi, cũng có người nghĩ rằng Tôn Kiến Quốcsẽđem hết tài sản để làm từ thiện.
côđãchính tai nghe được chuyện tìnhyêucủa Tôn Kiến Quốc và Trần Nguyệt Nga,mộtmặtcôrất thương tiếc Tôn Kiến Quốc, mặt khác cũng chúc phúc cho Trần Nguyệt Nga.
Cùng lúc đó,trênTV trong phòng khách truyền đến giọng của người dẫn chương trình thờisự: “Gia sản hàng trăm tỷ của Tôn Kiến Quốc cuối cùngsẽdo ai thừa kế đây?”
Vì Diệp Tuệ là nghệ sỹ nên Thẩm Thuậtđãđặtmộtphòng riêng, hai người có thể ngồi riêngmộtchỗ dùng cơm.
nóinhư vậy là,côchính là người may mắn được thừa kế khối tài sản trăm tỷ đó sao?
“Tôi cảm thấy chuyện này vẫn cứ nên tin là cóthìhơn, mặc dùkhôngthể nhìn thấy ma, nhưng biết đâu nó thựcsựtồn tạithìsao, nếuanhmuốn tìm hiểurõhơnthìtôi có thể giúpanhliên lạc với những người có liên quan.”
anhquét mắt nhìnmộtlượt gian phòng, nếu dựa theo suy nghĩ này,thìtrêntrần nhà,trênbàn, thậm chí là mỗimộtgócnhỏở đây đều có thể có ma.
Số tài sản của ôngsẽdo ai thừa kế đây?
Diệp Tuệ trả lời ngay: “Được ạ, em đứng ở cửa công ty chờanh.”
“Món này được đấy, món này cũng ngon.” Diệp Tuệ chuyên tâm nhìn thực đơn để chọn món.
Nếu Diệp Tuệ có thể nhìn thấy ma quỷ, vậythìmọi chuyện coi nhưđãcó lời giải thích chính đáng. Vậy là lúc trướccôvẫn luôn bám theoanh, chính là bởi nguyên nhân này sao?
Nhưng bây giờ… Ông cảm thấy mình cần phải sửa lại di chúcmộtchút.
anhtanóirất lưu loát, từng câu chữ đều thểhiệnrasựhào hứng, hiển nhiên cảanhta và mọi người đều rất tò mòkhôngbiết người nàosẽđược thừa kế khối tài sản ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôn Kiến Quốc lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, trải qua mấy thập niên, ông trở thànhmộtngười rất có danh tiếng trong ngành thực phẩm, nhất là công ty sản xuất kẹo của ông, lượng tiêu thụ luôn đứng hạng nhất.
[Ông trùm của tập đoàn sản xuất kẹo qua đời, khối tài sản trăm tỷkhôngcó người thừa kế?]
anhấy còn tưởng là sếpsẽhỏi chuyện công việc, nào ngờ sếp vừa lên tiếngthìlại là hỏi vấn đề kia,khônglẽ là có liên quan đến Diệp Tuệ?
Chương 44
Nhà hàng này hoạt động dưới danh nghĩa của nhà họ Thẩm, quản lý nhà hàng biết chuyện của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ nên rất kín miệng, dẫn hai người đến chỗ ngồi.
Tôn Kiến Quốc cũng rất cảm kích Diệp Tuệ, ông còn tưởng là mìnhsẽkhôngcòn được gặp lại Trần Nguyệt Nga nữa, nhưng Diệp Tuệđãhoàn thành được tâm nguyện của ông, đời nàykhôngcòn gì phải tiếc nuối nữa rồi.
Đâykhôngphải là lần đầu tiên Diệp Tuệ hỏianhvề vấn đề này, nhưng lần nàoanhcũng chocômộtđáp án trái ngược, chính làtrênđời nàykhônghề có ma quỷ.
Diệp Tuệ hơi ngạc nhiên,côkhônghề quen biết người này.
Lúc này bỗng có tiếng chuông cửa, Diệp Tuệ đứng lênđira mở cửa, bên ngoài làmộtngười đàn ông.
“anhcảm thấytrênđời này có linh hồnthậtkhông?”
nóiđượcmộtlúcthìông lại nhớ tới Diệp Tuệ, Trần Nguyệt Nganóivới ông rằng Diệp Tuệ là người tốt,côấy biếtcôlà ma nhưng vẫn giúpcôhỏi thăm tin tức của ông, dẫncôtới bệnh viện.
côvội vàng vòng qua xe,đitới bên cạnh Thẩm Thuật, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, vẫn nên dựa gầnanhthìmới an toàn được.
Diệp Tuệđangngồi nhà xem TV, tùy tiện chuyển các kênh, đúng lúc thấy đưa tin Tôn Kiến Quốc qua đời,cômới dừng lại xem.
[Tôn Kiến Quốckhôngcó con cháu, vậy khối tài sản của ôngsẽthuộc về ai?]
Còn về chuyệntrênmạngđangbàn luận về khối tài sản của Tôn Kiến Quốc, Diệp Tuệ chỉ nhìn qua chứkhôngbận tâm, vìcôbiết nhất định là Tôn Kiến Quốcđãcó quyết định từ trước rồi.
Thẩm Thuật nhìn góc mặt nghiêng củacô, lại nhớ lần trướccôđangăn đượcmộtnửathìđột nhiênnóimuốn ngồi cạnhanh, có phảicôsợ hãi điều gìkhông? (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Xuyên bừng tỉnh ra, gật đầu,thìra là thế, cách làm việc của Thẩm tổng quả nhiênkhônggiống với người thường, khiếnanhkhôngthể phán đoán được.
Tầm mắtanhlạimộtlần nữa nhìn vào Diệp Tuệ,anhphải tìm cơ hội đểnóivớicôrằng, cho dùtrênđời nàythậtsựcó ma quỷđinữathìcôcũngkhôngviệc gì phải sợ hết.
Edit: Ngân Nhi
Diệp Tuệ ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Thẩm Thuật hỏicôchuyện này,côkhôngsuy nghĩ nhiều mànóiluôn: “Em sắp xong việc rồi, có chuyện gìkhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)
anhlái xe vào bãi đậu xe,khôngcó ánh mặt trời nên Diệp Tuệ có thể nhìn thấy ma quỷ xuấthiệnkhá nhiều, với lại bãi đỗ xe vừa trống trải lại vừa râm mát, chính làmộtnơi lý tưởng để chúng nó nghỉ ngơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Xuyên suy nghĩmộtlúc rồinói: “Tôi nhớ bà ngoại tôi có biếtmộtbà đồng, người đó cứ cách mấy hômthìlạinóilà mình bị thần linh nhập vào người, có thểnóichuyện được với người c·h·ế·t…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.