Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52
Bức tranh ấy bị gió thổi bay vào trong hồ, lúcanhcố gắng lấy nó vềthìkhôngcẩn thận ngã xuống nước. Tống Tiêu sợ hãi,côkhôngthể đểanhtrở thành người thế mạng được, nhất địnhcôphải cứuanhlên.
Trong thế giới tàn ác này, Tống Tiêu bỗng cảm thấy cómộttia sángnhỏxíu chiếu xuống giữa màn đêm tăm tối.
Cómộtngày, Tống Tiêu ngồitrênbậc cầu thang bên cạnh phòng tập múa, ôm lấy đầu gối, cúi đầu khóc.
Diệp Tuệ sợ hãi nhắc nhởanh: “anhcẩn thận đó.”
côkhó hiểu hỏi: “anhsao thế?”
Tống Tiêu gật đầu: “Hôm trước nhìn thấy chị, emđãđoán ngay ra là chị có thể nhìn thấy ma rồi.” Lần đó Diệp Tuệ tưởng nó là ma ác, nên nó chưa có cơ hội đểnóichuyện, đành rờiđitrước.
“Được rồi, bọn mình đến phòng tập vũ đạođi.” Diệp Tuệ đưa mắt nhìn phương hướng, chợt lướt về phía Thẩm Thuật,khôngngờ lại bắt gặp ánh mắt sâu kín củaanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau này, mỗi lần Tống Tiêu trông thấy có người rơi xuống nước,côđềusẽcố gắng hết sức để cứu họ lên.
Chiếc áo khoác tràn ngập mùi hương củaanh, mùi hương thơm mát rất quen thuộc, lấp đầy khoang mũicô.
anhcòn chưa khôi phục lại tinh thầnthìDiệp Tuệđãđứng thẳng người rồi,côkhôngpháthiệnrasựkhác thường củaanh, cứ thế kết thúc cái ôm ngắn ngủi này.
Cũng may ở chỗ nàykhôngcó cánh phóng viên, nếu mà bị chụp lại cảnh nàythìcôcũng tự nghĩ luôn được tiêu đề cho số báo ngày mai rồi đấy.
[Nữ minh tinhđanghot nào đó vật vã khổ sở trèo tường vàomộttrường trung học.]
Thẩm Thuật thấy các học sinh dầnđixa rồi, liền chuẩn bị đưa Diệp Tuệ rời khỏi trường họcthậtnhanh, nếukhôngcômà bị bắt đượcthìngười tasẽnhận ra ngay.
Buổi chiều hôm ấy, đànanhngồi xuống bên cạnh Tống Tiêu,khônglên tiếng an ủi, chỉ đưa chocômộtcái khăn giấy.
mộtgiây sau,anhchống hai tay lên tường, hơi dùng sứcmộtchút rồi bay người qua mặt tường trong chớp mắt, động tác rất gọn gàng.
Thế rồi vào mùa hè sau khi kết thúc năm lớp mười hai, Tống Tiêu ngã xuống hồ do bị ma nước dụ dỗ, trở thành người thế mạng.
Hôm sau, Diệp Tuệ quyết định đến trường Tống Tiêu họcmộtchuyến, cho dù có phải trèo tườngthìcôcũngsẽnhẫn nhịn, chỉ có điều chuyếnđilần này tất nhiên là phải dẫn theo cả Thẩm Thuậtđicùng.
Mợ, đầu truyệnđangthương em ma nước phát khócthìđến cuối hai ông bà làm cho quả cườikhôngnhặt được mồm))anhThẩm ơi trùm áo kín đầu rồi nắm tay kéo ngtađilà được màanh,anhtúm chặt áo bịt đầu vợanhlôiđithìlà thể loại gì vậyanh?)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Tiêu c·h·ế·t rồi,anhsẽkhôngbao giờ biết rằngcôyêuthầmanh. Nhưngcôluôn hi vọng sinh mệnhanhsẽđược kéo dài.
Hết giờ giải lao, các học sinh lại lục đục trở về lớp, sân trường lại khôi phụcsựyên tĩnh.
Trước mắt Diệp Tuệ bỗng trở nên tối đen, ánh sángđãbiến mất trong nháy mắt.
mộtgiây sau, Thẩm Thuật túm chặt lấy taycô, hơi dùng lực kéocôvàomộtgóc yên tĩnh.
Hơi thở củacôphảnhẹlên cổanh, khiếnanhthấy hơi ngưa ngứa.
Thẩm Thuật ngẩn ngơ, toàn thân cứng đờ.
Chương 52
Tống Tiêuđãtrải qua ba năm trung học bị bạo lực học đường, mặc dù phải chịu nhiều đau khổ, nhưngcôvẫn giữ trọn tấm lòng thiện lương nhân hậu của mình.
“Suỵt.” Thẩm Thuật đưa tay ra dấu im lặng,anhcởi áo khoácđangmặc ra,nhẹnhàng trùm lêncô.
Thẩm Thuật khép áo lại che kín mặtcô, chỉ chừa chocômộtkhe hởnhỏ,anhnóinhỏ, giọng trầm hơn hẳn bình thường: “Đề phòng bất trắc, trước tiên đành để em chịu thiệt vậy.”
anhđãtừng bước vào cuộc sống củacô, kéocôra từ nỗi tuyệt vọng tột cùng.
Nét mặt Tống Tiêu căng cứng lại, nước mắt chảy xuống sàn gỗ: “Từ rất lâu rồi, emđãyêuthầm người họa sĩ kia.”
Khoảnh khắc cảm động ngắn ngủi vừa rồi giờđãtan biến hết,côgiữ chặt lấy tayanh, kéo cái áo khoác ra khỏi đầu mình.
Lúc này, trong phòng tậpkhôngcó ai, Diệp Tuệ tìm đượcmộtbức ảnh tập thể treotrêntường, là ảnh chụp trongmộtbuổi biểu diễn mà Tống Tiêu tham gia.
côrất chân thành khen ngợi động viênanh, nhưng mà Thẩm Thuậtkhôngtiếp đất vững nên títhìngã, suýt trẹo cả chân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tuệ lấy ra hai cái khẩu trang trong túi, làm như vật quý đưa tới trước mặt Thẩm Thuật: “anhnhìnđi, emđãchuẩn bị cả choanhrồi nè.”
“Thẩm Thuật!”
Diệp Tuệ rất tò mò về thời học sinh củaanh, nhìnanhngoan như thế, chắckhôngcó chuyệnđihọc muộn rồi trèo tường vào đâu nhỉ.
Diệp Tuệ kiên nhẫn đợi nghe tiếp,côbé lạinói: “Chị có thể nhờanhấy vẽ cho emmộtbức tranhkhông?”
Thẩm Thuật cam chịu số phận khom lưng xuống, tay vòng qua đầu gối Diệp Tuệ, khép chặt tay lại, nângcôlên cao.
Hoàn cảnh gia đìnhanhsa sút, mỗi ngàyanhphải vẽ tranh cho người ta để kiếm tiền đóng học. Lúc nàokhôngcó khách,anhlại tự ngồi vẽmộtbức tranh mà mình thích.
Trong tranh là cảnh hồ Nhĩ Hải, Tống Tiêuthìở bên cạnh nhìnanh.
Cả haikhôngcó đồng phục học sinh,khôngthể tranh thủ chen vào giữa đám học sinh để vào trường được, cho nên Diệp Tuệkhôngcòn cách nào khác là tìm đường tắt.
Thầy chủ nhiệm bất ngờ gõ cửa, lôi hết những nữ sinh bắt nạt Tống Tiêuđi, lúc mọi ngườiđihết rồi, Tống Tiêu nhìn thấy đànanhđangđứng bên ngoài cửa.
Thẩm Thuật: “…”
Thẩm Thuật ôm lấy eocô, nhấccôtừtrêntường xuống.
Diệp Tuệ chụp hìnhcôbé lại, giải quyết xong,cômới thở phàonhẹnhõm: “Bọn mình quay về đường cũđi.”
Tayanhvẫn cònđangtúm chặt cái áo khoác, cả cái đầu của Diệp Tuệ bị bịt kín bên trong, chỉmộttí màđãcảm thấy sắp hếtkhôngkhí để thở rồi.
Vậy làcôđãkhôngcòn có cơ hộinóivới đànanh, rằngcôđãyêuthầmanhtừ rất lâu rồi.
“Nhìnanhtrèo tường còn điêu luyện thành thạo hơn cả em.” Diệp Tuệ nhìnanh,khôngnhịn được mà thở dàinói.
Bị mùi hương củaanhbao vây khiến Diệp Tuệkhôngtự chủ được mà đỏ hai tai, từ tai lan đến mặt, cảm giác nóng bừng lên.
Trong ảnh có rất nhiều người, Tống Tiêu đứng ở chính giữa, rất nổi bật giữa nhữngcôgáikhác cũng xinh đẹpkhôngkém, Diệp Tuệ mới nhìn cái là tìm racôbé ngay.
Sau khi xảy ra chuyện, người nhà Tống Tiêuđãrời khỏi Đại Lý đầy những thương tâm này, Tống Tiêunóicho Diệp Tuệ biết tên trường mình học, ở đó có ảnh chụp củacôbé. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu đồng nghiệp củaanhmà ở đây, chắc họsẽnóirằng đường đường là tổng giám đốc của Hoa Thụy, vì theo đuổi vợ mà ngay cả chuyện trèo tường cũng dám làm.
Bầukhôngkhí rất yên ắng, Thẩm Thuậtkhôngnóigì, hiển nhiên làkhôngmuốn trả lời câu hỏi củacô.
Đeo khẩu trang choanhxong, Diệp Tuệ lại nhanh nhẹn làm tốt công tác ngụy trang cho bản thân, sau đóđitới vách tường, quay người lại, cười híp mắt vẫy tay với Thẩm Thuật.
- --
“Emkhôngđủ cao,anhgiúp em với.”côrất thẳng thắn đưa rayêucầu.
Tống Tiêu nghenóiđànanhthi vào Học viện Mỹ Thuật,côliền liều mạng học hành, mong muốn có thể vào đượcmộttrường cùng thành phố vớianh.
Thấyanhlại gần, Diệp Tuệ liền giang hai tay về phíaanh, tỏ ý muốnanhômcôxuống. Ởtrêntường ngồi lâu quá, chânkhôngchạm đất,côthấy hơi sợ.
nóixong, Thẩm Thuật liền kéocôđi, nhưng tay củaanhlại bất ngờ bịcôbắt lấy, phía sau truyền đến giọngnóibất đắc dĩ củacô.
Diệp Tuệ: “Chị là Diệp Tuệ, em ở đây đợi chị à?”
côđứng bên ngoài vách tường trường học, ngẩng lên nhìn độ cao của nó, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Thuật: “Trước đâyanhcó từng trèo tường bao giờ chưa?”
Còn những ngườiđãbắt nạt Tống Tiêu, nhữngcôcậu thiếu niên độc ác ấy, họ chỉ coi những hành động của mình như nước chảy bèo trôi, nhưngthậtra nó lại tạo thànhmộtsựtổn thương vô cùng lớn.
Cả hai còn chưa kịp về chỗ cũthìtiếng chuông tan học bất ngờ vang lên, toàn trường bắt đầu trở nên huyên náo, các học sinh lần lượtđira khỏi lớp.
Ở đâykhôngcó nhiều học sinh lui tới, nhưng tiếng cườinóicủa học sinh truyền tới từ phía xa cũng đủ khiến cho người ta căng thẳng.
Trong ảnh Tống Tiêu cườithậtxinh, hình nhưcôbé rất vui vì buổi biểu diễnđãthành công, tâm trạng củacôbé có thể vượt ra khỏi tấm ảnh mà lây sang cho người khác.
Sau khi cứuanh, Tống Tiêu thấy tần suất đến Nhĩ Hải củaanhngày càng nhiều hơn,côcó thể thường xuyên gặp đượcanh, nhưng mà,côpháthiệnthời gian của mìnhkhôngcòn nhiều nữa,côsắp phảiđirồi.
Lúc hai người đến nơithìcác lớpđanghọc, cổng chínhkhôngmộtbóng người.
Nghe xong câu chuyện của Tống Tiêu, Diệp Tuệ thấy nước mắtcôbé rơi xuống, Tống Tiêunóivớicô: “yêucầu của em rất đơn giản.”
Diệp Tuệ hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ củaanh,cônghĩ rằng chỉ cần có thể giúp được mấy con ma,côcó thể làm được những việc mà mình nghĩ làkhôngthể.
Người ta có bắt nạtcôthế nào,côcũngkhôngthèm quan tâm nữa. Chỉ có điều mỗi khiđingang qua phòng vẽ tranh của trường,côliền nghĩ đến người mà mình thầm mếnđangở nơi phương xa.
Tư thế này khiến cho cả người Diệp Tuệ bị ép vào ngựcanh, mặtthìdán vào cổanh.
côlập tức nhìn quanh bốn phía, muốn xem có chỗ nào để trốnkhông.
Diệp Tuệ chẳng quan tâm đến mấy ý nghĩ củaanh,côgiúpanhđeo khẩu trang vào, ở đây có camera giám sát, nếu bị quay đến mặtthìsẽkhônghay lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần tiếp theo, Tống Tiêu bịmộtnhóm nữ sinh hư hỏng túm tóc ấncôvào tường, bọn họ rất đông,côở giữa nhưmộtcon chuộtnhỏyếu ớt, ngay cả sức để giãy dụa cũngkhôngcó.
côbénóiluôn cả vị trí tường cụ thể cho Diệp Tuệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Thuật dừngmộtgiây rồi đáp: “khôngcó gì.”
Tống Tiêu là người múa chính trong đội múa của trường, nhưng vì tính cách điềm đạm ítnóinên bị người ta cho là kiêu căng ngạo mạn, khinh thường người khác. Tống Tiêu bị các bạn nữ cùng lứa bắt nạt, mấycôgáiđó lấy mất giày múa củacô, gạt hết sách trong ngăn bàncôxuống đất, kéo mái tóc dài củacôấn vào tường…
Hoàn cảnh gia đình của Tống Tiêukhôngtốt, những người nhưcôấy, chỉ có thể cố gắng học tậpthậttốtthìmới mong rời khỏi nơi này.
Ở trong hồmộtthời gian khá dài, Tống Tiêu tưởng rằng mìnhsẽmãi mãikhôngđược nhìn thấy đànanhnữa, nhưng bỗngmộtngày nọ,côlại trông thấyanhđangngồi vẽ tranh bên bờ hồ.
“anhkhôngbỏ tay rathìemđikiểu gì hả?!!”
Cómộtnam sinhđitới trước mặtcô,cônhận raanh,anhlà đànanhlớp mười hai, lúc nào cũng lạnh lùng ítnóiômmộttập tranh vẽ.
Bọn họ cũng chẳng còn nhớrõmìnhđãtừng tạo ra cho Tống Tiêu biết bao nhiêu thương tổn nữa rồi.
Cuối cùng, ánh sángđãmộtlần nữa trở về vớicô.
Tống Tiêu bị đánh sưng cả mặt, nước mắtkhôngthể làm vơiđinỗi đau, các nữ sinh càng ngày càng thùcôhơn, lần lượt cười nhạocô, tẩy chaycô, đánh đậpcô.
“Chúng tađithôi.”
Cách lớp áo, giọng củaanhnghe vẫn rất gần, nhưđangkề vào taicôvậy.
Vì được ma tìm gặp nhiều lần rồi nên Diệp Tuệ rất hiểu: “Có phải em vẫn cònmộttâm nguyện chưa hoàn thành được đúngkhông?”
Thẩm Thuật lạiđitới vách tường, Diệp Tuệđangngồi bêntrên, bức tường này hơi cao so vớicô, nếu trực tiếp nhảy xuốngthìrất có thểsẽbị thương.
Thẩm Thuật với ánh mắt phức tạp nhận lấy cái khẩu trang, hồi lâu vẫnkhôngnhúc nhích.
côấy và cậu họa sĩ học cùngmộttrường cấp ba, cậu họa sĩ là đànanhkhóatrêncủacôấy, cũng chính là chàng trai tốt đẹp duy nhất màcôấy gặp được trong những năm thanh xuân ngắn ngủi.
*Theo truyền thuyết về thủy quỷ, linh hồn c·h·ế·t đuối nếu dụ được người nào xuống nước trở thành kẻ thế mạngthìlinh hồn đó mới đượcđiđầu thai.
Diệp Tuệ hoảng hốt, bộ dạng củacôvàanhlúc này nhìnđãthấykhôngbình thường rồi, aisẽtin là bọn họ chỉ tới để chụp ảnh Tống Tiêu thôi cơ chứ.
Tống Tiêu làmộtnạn nhân của bạo lực học đường.
côgáima nướcnóicho Diệp Tuệ biết thân phận của mình: “Em tên là Tống Tiêu.”
Động tác củaanhrất ổn định, đợi đến khicôngồi vữngtrêntường rồi,anhmới bỏ tay ra.
Quý zị có thể nhìn ảnh bên dưới để hình dung về chị Tuệ lúc nàyKéo taythìko kéo lạiđikéo đầu, ok tôi ổn
Edit: Ngân Nhi
“Trường em thắt chặt an ninh lắm,anhchịkhôngvào bằng cổng chính được đâu, phải trèo tường vào đó.” Tống Tiêu có lòng dặn dò hai người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.