Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69
Diệp Tuệ nhận ra giọngnóinày, lòngcôtrùng xuống.
Trong đêm mưa, lần đầu tiên Thẩm Thuậtnóichuyện nhiều như thế,anhđãđem chuyện mà mìnhđãgiấu kỹ vào nơi sâu nhất trái tim, chậm rãi kể hết chocônghe.
Thịnh Vân tỏ vẻ thất vọng, đưa cái bánh kemđangcầm trong tay cho Diệp Tuệ,nói: “Ngày kia là sinh nhật Thẩm Thuật rồi, mẹđãtự tay làmmộtcái bánh kem, con giúp mẹ đưa cho nó nhé.”
côcố gắng bình tĩnh lại, đưa tay ấn nút thang máy xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn số tầng hiển thị, xin mày đấy, lên nhanhmộtchútđi…
anhnhìncô, tầm mắt hai người giao nhau, mưa càng lúc càng lớn, nhưng bóng dángcôlại dần trở nênrõràng hơn trong mắtanh.
anhnhìncô,nói: “Xin lỗi em, lúcanhmộng du chắcđãlàm em sợ rồi.”
Diệp Tuệ bật cười, ngữ điệu càng lạnh hơn: “À, suýt nữathìcháu quên mất, dù gìthìcôcũngđãrời khỏi nhà họ Thẩm nhiều năm rồi, chả trách mà lại nhớ nhầm ngày sinh của Thẩm Thuật.”
anhbước rất nhanh, bóng lưng vô cùng dứt khoát.
Diệp Tuệ vẫnđitiếp, nhưng bỗng dưng trước mặtcôcómộtbóng đen đổ xuống,côngẩng đầu lên nhìn, chẳng biết Thẩm Thuậtđãđứng trước mặtcôtừ bao giờ.
Thái độ củaanhrấtrõràng,anhkhôngmuốn nhìn thấy Thịnh Vân.
Diệp Tuệ nhìn vào mắt mèo, bên ngoài làmộtngười phụ nữ xa lạ, nhìn cũng có tuổi rồi, nhưng da dẻ chăm sóc tốt nên trông trẻ hơn những người phụ nữ cùng độ tuổi rất nhiều.
Nhưng bà takhôngchỉkhônglàm vậy, mà còn ngược đãianh, cuối cùng bỏanhmàđi. Bà ta mãi mãisẽkhôngthể biết rằng, mìnhđãkhiến cho con trai tổn thương biết bao nhiêu.
Diệp Tuệ lắc đầu, mắt ướt nhòa, lúc này rồi màanhvẫn nghĩ đến cảm thụ củacôđược,côkhẽnói: “khôngđâu, làm sao mà làm em sợ được chứ.”
Diệp Tuệ liếc nhìn cái bánh được làm rất cầu kỳ, nhưng vẻ ngoài có đẹp mắt đến đâu cũngkhôngthể che giấu đượcmộtđiều, đó là bà ấyđãnhớ nhầm ngày sinh nhật của Thẩm Thuật.
Bấy giờ Thẩm Thuật mớikhôngcam lòng kéo khóa áocôxuốngmộtchút, mặt Diệp Tuệ cũng từ từ lộ ra bên ngoài.
Thịnh Vânkhôngngờ là Thẩm Thuật lại lạnh lùng với mình đến thế, chỉ biết lúng túng đứng tại chỗ. Diệp Tuệ thấy phản ứng củaanhnhư vậythìcực kỳ lo lắng.
Diệp Tuệ nghiến răng: “Em sắpkhôngthở được đây này.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất chợt, Diệp Tuệ hắt hơimộtcái,côxoa mũi, ban nãy bị ngấm mưa, chắc cảm mất rồi.côchỉ mải suy nghĩ,khôngchú ý đến ánh mắt của Thẩm Thuậtđangnhìn mình.
Thếthìcuộc điện thoại ban nãy chỉ làmộtlời thông báo trước của bà ấy vớicôthôi, bà ấyđãcó chuẩn bị cho cuộc gặp mặt hôm nay từ lâu rồi.
Hai người sánh vai bướcđi, bóng của họmộtcaomộtthấp chiếu xuống mặt đất.
Diệp Tuệnóirõràng từng câu từng chữ: “Sinh nhật của Thẩm Thuật là vào mùa đông, cùng với ngày màcônói, nhưng là tháng sau cơ ạ.”
cônhẹnhàngnói: “Bây giờ bọn mình về nhà thôi.”
nóixong, ánh mắt Thịnh Vân chậm rãi đánh giá Diệp Tuệmộtlượt, dường nhưđangngẫm xem Diệp Tuệ có đủ tư cách để làm con dâu của mình haykhông.
“anhrất sợ,anhđập cửa cầu xin bà ấy hãy choanhra ngoài, nhưng bà ấykhôngđể ý đếnanh, cứ làm thế hết lần này đến lần khác…”
Diệp Tuệ cũng chạy vào trong cơn mưa, chặn đườnganhlại,cônhìn thẳng vào mắtanh,nói: “Thẩm Thuật, em đuổi bà ấyđirồi.”
Ngay lúccôcònđangsuy nghĩthìcó tiếng chuông cửa.
Thẩm Thuậtkhôngnhìncô, mắtkhôngcó tiêu điểm, tựa như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài,anhthìthào: “Về nhà?”
cômuốn mau chóng đuổi theoanh, bây giờ trạng thái củaanhkhôngổn,côkhôngthể đểanhbỏđimộtmình được. (đọc tại Qidian-VP.com)
côhờ hững phun ramộtcâu: “Dù sao cũng chẳng gặp được mấy lần, xưng hô thế nàokhôngquan trọng lắm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay bà ta chưanóitiếng nào màđãtrực tiếp tới đây rồi, vừa mất lịchsựmà vừa mặt dày nữa.
“Năm đó bàđãchọn bỏ rơianhấy rồi, bây giờ đừng đến quấy nhiễu cuộc sống củaanhấy nữa.”
Gương mặt của bà ấy rất đẹp, có nhiều nét giống Thẩm Thuật, Diệp Tuệ rùng mình, Thịnh Vân, mẹ của Thẩm Thuật thế mà lại tới tận cửa nhà rồi!
Những lầnanhmộng du cũng là tại Thịnh Vân mà ra, lúc mộng du,anhtrở lại thànhmộtđứa trẻ yếu đuối bất lực của quá khứ.
“Bà ấykhôngyêubốanh, sau khi sinhanhra, bà ấy bị trầm cảm sau sinh. Cứ khi nào bà ấy thấy bực bội khó chịu làsẽnhốtanhtrongmộtcăn phòng tối.”
Diệp Tuệ ngờ vực, tại sao tự dưng mẹ của Thẩm Thuật lại gọi điện chocô?rõràng là bà ấyđãrời khỏi nhà họ Thẩm từ lâu lắm rồi mà, còn bỏ lại Thẩm Thuật lúc ấy vẫn còn bé.
“anhchờ mãi, chờmộtngày bà ấy trở lại tìmanh, nhưngkhông, bà ấythậtsựđãvứt bỏanhrồi.”
Diệp Tuệ nắm tayanh, nhấn mạnhmộtlần nữa: “Đúng vậy, bọn mình về nhà nhé.”
Ngay lúccôđangngơ ngáckhônghiểu gìthìlại thấyanhcúi đầu xuống, hai tay cầm lấy vạt áocô.
Thịnh Vân cũngkhôngdám chắc là mình nhớ đúng, bà chỉ cómộtấn tượng rất mơ hồ về ngày sinh nhật của Thẩm Thuật thôi.
Nhìn hành động của Diệp Tuệ, ánh mắt Thẩm Thuật thoáng xao động,nhẹnhàng nở nụ cười.
Dưới mái hiên rất yên bình, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi.
Cuối cùng cũng xuống tầngmột, Diệp Tuệ chạy ra khỏi thang máy, nhìn bên ngoàimộtlượt,khôngthấyanhđâu cả.
Diệp Tuệ lo lắngđira ngoài, trong màn mưa dày đặc,cônhìn thấymộtngười, lập tức hô lên: “Thẩm Thuật.”
Diệp Tuệ chợt cảm thấy khó chịu trong lòng, lại nghĩ đến chuyện Thịnh Vânđãbỏ rơi Thẩm Thuật, cảm giác khó chịu ấy lại càng mãnh liệt hơn.
Diệp Tuệ nhìn trời, mưađãtạnh,cônói: “Tạnh mưa rồi, bọn mình về nhà thôi.”
Diệp Tuệkhôngnhận cái bánh,côlạnh lùng nhìn Thịnh Vân,nói: “côà, sinh nhật của con mình màcôcũng nhớ nhầm sao?”
Trong lòng Diệp Tuệ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Thịnh Vân nhìn vào trong nhà, hỏi: “Thẩm Thuật có nhàkhông?”
Edit: Ngân Nhi
Thịnh Vân cố gắng duy trìsựbình tĩnh: “Con là vợ của Thẩm Thuật, gọicônghe xa cách quá, phải gọi là mẹ mới đúng.”
Diệp Tuệ cố chấp đứng trong mưa vớianh, dáng người mảnh mai, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sáng trongẩnchứasựlo lắng.
Hôm nay, Thịnh Vân đến, nỗi ám ảnh lại ùa về, lònganhngỡ nhưđãbình thường trở lại, nhưngmộtlần nữa lại xuấthiệnmộtvết thươngkhôngthể chữa lành.
Mấy giây sau, cửa thang máy cũng mở ra, Diệp Tuệ bước nhanh vào, ấn tầngmột.
Thẩm Thuậtkhôngnghecô, ngữ điệu rất hùng hồn: “khôngđược, em bị cảm rồi, phải tránh gió.”
Timcônhói đau, giống như khi thấyanhmộng du, lúc đóanhyếu đuối vô cùng.
Diệp Tuệ thở phàonhẹnhõm, còn chưa kịpnóigìthìanhđãkéocôđến chỗ mái hiên. Mưa to quá, hai người tạm thờikhôngthể lên nhà được, đành tìm tạmmộtchỗ để trú mưađã.
Bà ta vừađi, Diệp Tuệ liền đuổi theo Thẩm Thuật luôn, lòngcôđangrất rối bời, lúc chạy đến chỗ thang máythìđãchậmmộtbước, cửa thang máyđãđóng lại.
“Có chuyện gìthìbọn mình cùng nhau giải quyết.”
Trước khi cửa khép lại, Diệp Tuệ vẫn kịp nhìn thấy Thẩm Thuật,anhcúi đầu,khôngtập trung nhìn vàomộtđiểm gì, dáng vẻ cứ thẫn thờ.
- --
cônhìn vào mắtanh, giọng rất dịu dàng: “Về sau mỗi khianhkhôngvui,anhnhất định phảinóicho em biết đấy nhé.”
Thịnh Vânkhôngngờ Diệp Tuệ lại mồm mép tới vậy, nhưngcôlại cố tình dùngmộtchất giọng rấtnhẹnhàng êm ái mànóira những câu đó.
Đúng lúc này,mộtgiọngnóiquen thuộc truyền tới, so với lúc bình thường còn lạnh lùng hơn mấy lần: “Bà đến đây làm gì?”
“Ừ.”
Thịnh Vân sững người.
Thẩm Thuật giơ tay đội mũ áo lên chocô, làm ánh sáng trước mắtcôbị che hết.
Diệp Tuệ đến bây giờ mới hiểu là vì sao hôm khóa cửa phòngcôbị hỏng,anhlại điên cuồng phá cửa như vậy, vì hồinhỏbị ám ảnh, nênanhkhôngmuốncôcũng phải trải qua cảm giác ấy giống mình, bị nhốt trongkhônggian kín. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Khi đó Thẩm Thuật cònnhỏthế, vậy màcônóiđilàđi, người nàokhôngbiết còn tưởng làcôsẽkhôngquay về nữa ấy chứ.”
Ánh mắt Thịnh Vânhiệnlênsựvui mừng, bà ta bước lại gần,nói: “Lâu rồi mẹ con mìnhkhônggặp nhau, hôm nay mẹ tới là muốn…”
anhtrai củaanhqua đời, khiến choanhphải cõngtrênlưng cái mệnh khắc người thân, khi ấy, đáng ra Thịnh Vân phải ở bên cạnh che chở choanhmới đúng.
Chị Tuệ thông cảm choanhnhà emBị cảm làkhôngđược để gió lùa chị ạkhôngcảm nặng thêm đấy, nênanhnhà em phải bịt kín chị lại cho chắcMà quên cmn mất chị là con người, haizz, thôithìanhem cho chị thòi được cái mũi ra ngoài là tốt rồi đấy, lại tưởng bịt kín xong bá đạo vác lên vaiđilên nhàthìchết bà
LờicônóiThẩm Thuật nghe rấtrõ,anhnhìncô, mấy giây sau mới nhếch môi đáp: “Được.”
Diệp Tuệ nhìnanh, cònanhnhìn vào màn mưa, dường nhưđangnhìn lạimộtđoạn ký ứcđãqua: “anhvẫn luôn nghĩ là bà ấysẽquay về…”
Mưa vẫn rơi,khôngcó dấu hiệu tạnh, thấm ướt quần áo của cả hai. Thẩm Thuật đứng trong mưa, Diệp Tuệ cũng đứng cùnganh.
Bất chợt Diệp Tuệ nghe thấy Thẩm Thuậtnói: “Ngày bà ấyđi, trời cũng mưa to thế này.”
Tầm mắt Thẩm Thuật từ từ khôi phục lại bình thường,anhnhướn màynói: “Em ướt sũng rồi.”
Đầu tiên là lông mày, sau đến đôi mắt, rồi đến cái mũi…Tới khi dừng ở miệngcôthìThẩm Thuậtkhôngcó ý định kéo xuống tiếp nữa.
Chương 69
Diệp Tuệkhôngnghĩ ngợi nữa,cômở cửa ra, nhìn Thịnh Vân, Thịnh Vân ngẩng đầu nhìn Diệp Tuệ,nói: “Mẹ là mẹ của Thẩm Thuật.”
cônhìn Thịnh Vân, thằng thừng đuổi khách: “Mời bà cầm cái bánh kemđivềđi, đừng bao giờ đến đây nữa, chúng tôikhôngchào đón bà đâu.”
Thẩm Thuậtđangđứng đằng kia, ánh mắtanhtốiđi, môi mím chặt.
Thịnh Vân tức giận: “cô…”
Thẩm Thuật cài khóa kéo,nhẹnhàng kéo khóa áocôlên, Diệp Tuệ cứ thế nhìnanhkéo khóa áo lên tận cằm mình, cuối cùng kéo hẳn lên tận đỉnh đầucôluôn.
anhđangtức giận.
Giọngcôrầu rĩnói: “Thẩm Thuật à,anhkéo khóa xuống cho em.”
Diệp Tuệ gật đầu với bà ấymộtcái, lạnh nhạtnói: “Chàocôạ.”
Thẩm Thuậtkhôngđứng lại, vẫn bướcđitrong gió mưa, quần áo củaanhđãướt hết, nhưnganhvẫn chưa tỉnh táo lại được, cứ đờ đẫnđivề phía trước.
Diệp Tuệ thầm cười trong lòng, bàđãđối xử với Thẩm Thuật như thế, bây giờ còn muốn bám víu lấy chút quan hệ này sao? Nghĩ đến những lần Thẩm Thuật bị mộng du là có liên quan tới bà ta, Diệp Tuệthậtsựkhôngthể nuốt trôi cục tức này.
đãtối muộn rồi,khôngbiết trờiđãđổ cơn mưa từ khi nào, từng hạt mưa lạnh như băng rơi xối xả xuống mặt đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sinh nhật củaanhkhôngphải là vào ngày kia.
Diệp Tuệ ngạt thở muốn c·h·ế·t,côvội vàng hít thở sâu,khôngquên lườmanhmấy lần.
Ôi giời ơi hai ông bà ơi cóđilên nhà thôi cũngkhôngyên được) Lại tấu hài rồi))
Trước mắtcôbây giờ hoàn toàn làmộtmàu đen, chẳng nhìn thấy gì nữa cả.
“anhấy vẫn chưa về ạ.”
Diệp Tuệ vừaâmthầm trách Thịnh Vân làm mẹ màkhôngnhớ nổi ngày sinh của con mình,nóibóng gió ám chỉ bà ta là người vô trách nhiệm,khôngcó tình người, lại vừa nhắc nhở bà ta rằng, nhiều năm về trước bà tađãnhẫn tâm bỏ lại Thẩm Thuật màđi, cho nên bây giờ bà ta chỉ làmộtngười xa lạ đối vớianhmà thôi. Nếucômà là Thịnh Vânthìchắc chắn ngày nàocôcũng cảm thấy cắn rứt lương tâm,khôngbao giờ dám quay trở về nữa.
Còn chưa dứt lời, Thẩm Thuậtđãquay ngườiđi,anhkhônghề nhìn thẳng mặt Thịnh Vânmộtlần nào, cứ thế bỏđi.
Thịnh Vân im lặng vài giây, sau đó ra về.
Diệp Tuệ mở to mắt,anhlàm gì thế hả?
Giọnganhnhỏđimộtchút: “Nếu bà ấyđãbỏanhmàđi, vậy tại sao hôm nay còn quay về?”
“Bây giờđangyênđanglành lại đột ngột đến đưa bánh kem thế này, cháuthậtsựkhôngdám nhận đâu ạ, nếu nhậnthìcó lỗi với lương tâm quá,côthấy có đúngkhông?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.