Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chương 2


[Chị đã đặt vé cho em rồi, em mau dọn hành lý rồi mau đi ngay đi!]

[Cô ấy thật tuyệt, tôi chính thức làm fan đây! Tính cách đơn thuần và thẳng thắn thế này bây giờ hiếm lắm đó!]

Tôi thở dài, định giải thích với chị Trương một chút, nhưng còn chưa mở miệng thì giọng điệu của chị ấy lại thay đổi, tinh thần phấn chấn hẳn lên:

Nhìn số lượng người theo dõi mình tăng vùn vụt, Tô Vũ Nhu đắc ý hếch cằm và tiếp tục chất vấn tôi.

[Trời ạ! Vũ Nhu có tam quan chính trực quá đi, dám công khai chỉ trích Tần Liễu Liễu luôn!] (đọc tại Qidian-VP.com)

Truyền đi truyền lại, cuối cùng lại biến thành tôi hành hung Chu Thần Cẩn. Chuyện này đúng là nực cười hết sức mà!

Bình luận mắng tôi ít dần, thay vào đó là hàng loạt lời khen dành cho Tô Vũ Nhu.

Mười câu thì chín câu rưỡi là chửi tôi.

“Tần Liễu Liễu, cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện rồi à? Con người đáng sợ nhất không phải vì làm sai, mà là không nhận ra bản thân đã làm sai…”

Cảnh tượng ngày thường là: trên đấm viện dưỡng lão Nam Sơn, dưới đá nhà trẻ Bắc Hải*.

Mặt trời dần lên cao, cái nóng 38 độ khiến tôi bức bối không chịu nổi. Huống chi bên cạnh còn có một con ngốc không biết điều đang lải nhải nữa.

Từ khi bước chân vào showbiz, cô ta luôn xây dựng hình tượng cô gái quê mùa, vươn lên từ nghịch cảnh, chính trực ngay thẳng.

Tôi bị trợ lý nhỏ do chị Trương sắp xếp kéo lên xe trong tâm trạng cực kỳ không cam lòng.

[+1, tôi chỉ là fan qua đường thôi nhưng phải công nhận cô gái này tính tình quá ngay thẳng, đúng là một làn gió trong sạch giữa giới giải trí đầy cặn bã mà.]

Bình luận sôi sục:

Tất cả người lớn trong hai nhà đều trở thành bạn tập của tôi, có thể nói không chút do dự rằng, cả nhà đều bị tôi đá//nh từ nhỏ đến lớn.

[Vũ Nhu ơi, cô đừng chùn bước! Tôi luôn đứng về phía cô, hãy xé xác Tần Liễu Liễu đi, đuổi cô ta ra khỏi showbiz đi!]

(*Cách nói cường điệu để thể hiện việc nhân vật chính từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, đánh bại cả người già lẫn trẻ em.)

“Đâu ra con c·h·ó hoang chặn đường thế này? Muốn đi tè thì lượn qua cái cột điện bên kia mà giải quyết đi!”

Từ đó, tôi trở thành bảo bối trong lòng cả hai nhà Chu - Tần.

[Làm tốt lắm, Vũ Nhu! Tôi vỗ tay cổ vũ cô! Đừng sợ Tần Liễu Liễu, bọn tôi chính là hậu thuẫn vững chắc của cô!]

Ngơ ngác nhìn điện thoại, tôi lập tức gọi lại, nhưng máy đã tắt nguồn.

Đá//nh là thương, mắng là yêu, với lại tôi đam mê võ thuật và so chiêu với chồng mình một chút thì có gì đâu, sao lại đến mức phải đi tự thú cơ chứ?!

Ít nhất cũng phải cho tôi chút thời gian giải thích chứ?!

Nhưng ngay khi tôi xuất hiện, dòng bình luận lập tức cuộn nhanh như lũ quét. Tôi liếc mắt nhìn một cái.

Vẻ mặt nghiêm túc, cô ta nói:

Sắc mặt Tô Vũ Nhu lập tức xám xịt.

Câu nói của Tô Vũ Nhu lập tức thổi bùng một làn sóng mới trong phòng livestream.

Xui xẻo thật! Tôi lập tức quay đầu, định rời khỏi.

Thực ra, tôi sinh ra trong một gia đình có truyền thống võ thuật, ông nội tôi và ông nội Chu Thần Cẩn là đồng môn sư huynh sư đệ.

Nhưng bất đắc dĩ thay, thế hệ tiếp theo, tức là bố tôi và bố của Chu Thần Cẩn, lại sống ch//ết không chịu học võ.

“Vậy nên cô nên công khai xin lỗi Chu tiền bối ngay tại đây đi!”

Video lần này cũng chẳng khác gì những lần luyện tập bình thường như bao lần, chỉ không biết bị tay paparazzi nào quay lén rồi tung lên mạng thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Bé cưng ơi! Chị vừa nhận được tin mới nhất, Thái tử gia sắp tham gia một chương trình thực tế sinh tồn ngoài trời, chị đã nhanh chóng đăng ký cho em rồi đấy!] (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng cô ta còn nhanh hơn tôi, vèo một cái đã đứng chặn ngay trước mặt tôi.

Ông nội tôi ngày nào cũng nhìn bố tôi mà than ngắn thở dài, còn ông nội Chu thì khỏi nói, nhìn con trai mình là khó chịu vô cùng nên lúc nào cũng soi mói từng ly từng tí một. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Tô Vũ Nhu chính là tấm gương cho những người bình thường như chúng ta. Dù cuộc sống có khó khăn thế nào, cũng không bao giờ đánh mất nguyên tắc làm người!]

Lúc này, chương trình đã chính thức lên sóng trực tiếp. Trước khi tôi đến, bầu không khí vẫn còn khá ảm đạm.

[Huhu, tôi khóc mất… Mọi người đều biết Vũ Nhu xuất thân từ nông thôn, hồi mới vào nghề còn bị đối xử bất công vì gương mặt tròn trịa đáng yêu của mình. So với Tần Liễu Liễu có cả một bệ đỡ khổng lồ với lượng fan của cô ấy cũng ít hơn hẳn, vậy mà cô ấy vẫn dám đứng lên nói lời chính nghĩa. Quá dũng cảm mà!]

Hai ông nội lúc nào cũng khắc ghi giáo lý sư môn và thề phải phát dương quang đại võ học gia tộc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc đó, bố tôi và bố Chu mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần chịu ánh mắt ám sát của hai ông già nữa.

Mãi đến năm tôi ba tuổi thì vô tình bị ông nội phát hiện có thiên phú võ học.

Đến địa điểm quay, vừa xuống xe tôi liền phát hiện… Tô Vũ Nhu cũng tham gia chương trình này!

3

Tôi khẽ cười lạnh, trực tiếp xé toang lớp mặt nạ giả tạo của cô ta:

Chương 2: Chương 2

“Nếu cô không chịu hợp tác thì đừng trách tôi phải dùng đến biện pháp mạnh đấy! Tôi thực sự không thể để cô tiếp tục làm ô uế danh tiếng của giới giải trí nữa!”

[Em nhớ phải biết điều đấy, đương nhiên thái độ nhận sai nhất định phải có đó. Phải coi cậu ấy như tổ tiên mà cung kính, cậu ấy bảo em đi đông, em tuyệt đối không được đi tây; cậu ấy bảo em đuổi c·h·ó, em tuyệt đối không được trộm gà. Dỗ dành cậu ấy một chút, biết đâu cậu ấy sẽ bỏ qua cho em đấy!]

“Tần Liễu Liễu, cô đã nhận ra sai lầm khi dùng bạo lực hành hung tiền bối của mình chưa?”

Tôi còn chưa kịp nói ra chữ [Không đi] thì cuộc gọi đã bị cúp mất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chương 2