Tôi Làm Thực Tập Ở Địa Phủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Hai người bạn mới
Làm cái nghề câu hồn sứ giả thật vô cùng nhàm chán, cứ đúng giờ đúng khắc xuất hiện ở địa điểm đã được báo trước, để nghênh tiếp âm hồn đã được chỉ định, thỉnh thoảng, âm hồn được chỉ định cũng có thể biến thành hai.
Tôi chán nản nhìn hai t·hi t·hể trước mắt, nếu không phải trước đó đã nhìn thấy hai người cãi nhau ỏm tỏi, gầm gào lớn tiêng với đối phương thì tôi cứ ngỡ rằng, hai người này ôm nhau âu yếm, bởi họ đều bị trúng độc mà c·hết, dù độc là do đối phương hạ thủ.
" Tại sao lại hạ độc cho đối phương c·hết như vậy, sao không viết giấy l·y d·ị cho hai bên thoải mái? " tôi hỏi Tiểu Thiến bên cạnh. Cô nàng đến là để định hồn người chồng.
" Vì người đàn bà này lăng nhăng n·goại t·ình, còn gã đàn ông không muốn âm thầm mọc sừng, rồi lại trả tự do cho cô ta " Tiểu Thiến vô cùng chán nản dùng quạt điểm lên t·hi t·hể của gã đàn ông kia.
" Vậy sao? "
" Tớ đoán ” cô nàng cười ranh mãnh.
Tiểu Thiến vốn không phải tên là Tiểu Thiến, nhưng kể từ sau khi làm câu hồn sứ giả, cô nàng đã lựa chọn cái tên Nhiếp Tiểu Thiến, với hy vọng có thể gặp được một chàng thư sinh cùng chơi trò tình yêu da diết giữa người và quỷ, trong bộ phim đình đám của Trung Quốc ' Thiện nữ u hồn'. Đương nhiên cách nghĩ này hoàn toàn không được Vô Thường đại ca đánh giá cao, thậm chí có khi còn bị anh ấy thường lấy ra chọc.
Sau khi biết tôi và cô nàng cùng quê Bến Tre, thì mối quan hệ giữa hai chúng tôi càng lúc càng thân thiết, mỗi lần trở về địa phủ đều đi cùng nhau, thậm chí bây giờ đi định hồn cũng như có hẹn trước vậy, ở cùng một địa điểm. Khi còn sống, ta hẳn không sao tưởng nổi rằng trong một thời gian ngắn ngủi đã thân cận với một người như vậy, à không, phải nói là đồng nghiệp mới đúng, ta thậm chí còn chưa hoàn thành kỳ thực tập nữa là.
Tiểu Thiến đúng là mẫu người bốc đồng, tốc độ tìm kiếm đối tượng cũng khiến người ta kinh ngạc, cô nàng công tác ở An Giang, đang thầm yêu một người đã ba năm nay, mà người bị yêu thầm kia, vừa tròn mười bảy tuổi. Cô nàng hoàn toàn không hề để tâm đến chuyện đó, " Dù gì em đã xác định sẽ mãi dừng lại ở tuổi hai mươi lăm, thì tại sao không thể tìm một tay trẻ tuổi, dần dần đợi cậu ta trưởng thành cũng được mà "
Khi còn sống, năm hai mươi lăm tuổi Tiểu Thiến kết hôn với chàng trai cô yêu sâu đậm, nhưng hạnh phúc cũng chỉ dừng lại ở tuổi đó, máy bay chở bọn họ đi nghỉ tuần trăng mật bất ngờ nổ tung giữa không trung, chỉ lưu lại một đám khói lửa rực rỡ chói sáng và vô cùng diễm lệ. Để cô nàng vĩnh viễn ở lại tuổi hai mươi lăm, đối với bản thân cô cũng chính là một nỗi đau không gì sánh được.
Cơ hồ mỗi âm hồn đều có một câu chuyện rung động lòng người hoặc là nỗi nuối tiếc tươi đẹp mỹ lệ, chỉ có tôi là khác hẳn, lúc nào cũng bình bình thản thản, không chút sóng gió, thậm chí cũng chưa từng động lòng sâu sắc với bất kỳ ai, cho nên tôi khó mà thấu hiểu nổi niềm hứng trí hừng hực của cô nàng Tiểu Thiến.
Hôm đó, cô nàng đưa tôi đi thăm đối tượng mà cô ấy yêu thầm. Tôi, cô ấy và một câu hồn sứ giả khác tên là Lý Đức, cả ba ngồi ở bờ kè của Chợ Mới, đợi người trong lòng của Tiểu Thiến đi qua.
Lý Đức là âm hồn đến từ miền Bắc, so với hai chúng tôi thì bảo thủ hơn nhiều, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ nghiêm túc và có suy nghĩ khá là kiểm soát mọi thứ, đồng thời luôn cho mình là đúng. Tôi hoàn toàn không tỏ ý kiến về tư tưởng gia trưởng này của anh ấy. Nhưng Tiểu Thiến lại cho rằng đó là một loại biến tướng tự giày vò tâm linh của mình mà thôi, nhất định một ngày nào đó phải giải phóng cho anh ta mới được. Nói thì nói vậy nhưng Tiểu Thiến nỗ lực suốt cả năm trời mà vẫn chưa thành công.
Bọn tôi gọi một bàn đầy cá viên chiên và trà sữa, ba câu hồn sứ giả góp lại ba tờ năm mươi ngàn, đương nhiên là đủ dùng. May mà trong ngũ cảm của câu hồn sứ giả vẫn còn tồn tại vị giác, nêu không câu hồn sứ giả sống trên đời còn có lạc thú gì nữa, tỷ lệ nhảy việc chắc phải tăng hai trăm phần trăm.
Tôi nhấp một ly trà sữa, thật ngọt: " Tiểu Thiến, tại sao cậu biết là nhóc học sinh đó nhất định sẽ đến đây? ”.
" Cậu ta là học sinh cấp ba vào đầu tuần và cuối tuần sẽ hẹn các bạn chung lớp đến đây để học nhóm, trò chuyện tán dốc... thú vị lắm phải không? " Tiểu Thiện vừa mặt đỏ vừa nói.
Tôi tủm tỉm cười, chẳng cảm thấy có gì thú vị ở đây cả, mà còn chợt nghĩ đến những quyển tiểu thuyết xuyên không trước đây từng đọc, nếu đây là bối cảnh xuyên không, bây giờ đã đến lúc nữ chính trổ tài ca hát rồi đây.
" Tụi nhóc học sinh cấp ba bây giờ toàn là nghiện game và chỉ biết xin tiền bố mẹ" Lý Đức trầm giọng nói, mỗi tuần hai lần anh ta đều bị Tiểu Thiến lôi đến đây để cùng ngắm "trai đẹp" đương nhiên chẳng ưa nổi nhóc học sinh này.
Tiểu Thiến lườm bạn, rồi lại tiếp tục trông ra đường.
Không lâu sau, liền thấy ở phía đầu đường có học sinh mặc đồng phục trắng tinh đang lững thững đi tới, ngoài mặt mày trắng trẻo ra tôi chẳng thấy nhóc đó có điểm đặc biệt gì khác, không gây cho người khác cảm giác chấn động choáng váng như các "trai đẹp" trong các thể loại truyện xuyên việt, hơn nữa trong con mắt tôi, nhóc ta còn khá lùn, chưa đến mét bảy, mặc đồng phục trường, vừa cũ kỹ lại còn điểm thêm mấy vệt thâm kim, xem ra nhà nhóc cũng chẳng thuộc loại giàu sang phú quý gì.
Tiểu Thiến hai mắt dán chặt vào nhóc học sinh, tôi cười thầm, may mà nhóc đó không nhìn thấy cô nàng, chứ nếu không bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hết lần này sang lần khác thì chắc sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.
Nhóc học sinh đó tiến lại bàn ở bờ kè, hội họp với mấy học sinh khác. Mấy nhóc chỉ gọi trà đá nhưng lại ngồi chém gió đến cả nửa ngày trời. Chủ quán hết sức xem thường đám học sinh nghèo này nhưng cũng chẳng làm sao đuổi bọn nhóc đi được.
Tôi lắng nghe bọn nhóc ôn bài vở với nhau một cách chuyên chú, vốn không hứng thú về chuyện học hành như tôi, cũng hoài niệm về tuổi học trò trong quá khứ hồi còn Dương Thế.
" Chín? Tại sao tên của cậu là Nguyễn Chín ? " Lý Đức đột nhiên hỏi tôi, với anh chàng mà nói thì tên của con trai nếu không có văn này văn nọ thì cũng phải là Lý này Đức kia, chứ dùng chữ số để đặt tên thì khá là hiếm thấy và đặc biệt.
"Vì tớ sinh ngày 9 tháng 9, xem như là một ngày đặt biệt nên cha mẹ quyết định đặt tên tớ là Chín" tôi đáp.
Lý Đức có tỏ vẻ không hiểu, Tiểu Thiến thì có phần khá là hiểu rõ, cô nàng bèn giải thích
" Cậu biết sao không ? Ngày 9 tháng 9 dương lịch cũng giống như bao ngày bình thường khác, không phải là một dấu mốc lịch sử cũng chẳng có sự kiện gì đặc biệt. Tuy nhiên, nhiều cư dân mạng lại có một cách lý giải vui về ngày 9-9, khiến nó trở thành ngày đặc biệt " Tiểu Thiến bẽn lẽn cười nói.
Thấy Lý Đức có vẻ hứng thú về chủ đề này, Tiểu Thiến giải thích tiếp.
" Cụ thể người ta tính như thế này nè! Ngày của mẹ là ngày 8/3, ngày của con là ngày 1/6. Khi chúng ta đem cộng ngày của mẹ với ngày của con (8/3 + 1/6) thì sẽ được ngày 9/9. Chính vì sự đặc biệt này mà nhiều người coi ngày 9/9 là ngày của cha cho dù phép tính trên có phần “sai bét” Tiểu Thiến cười ha hả kể.
" Tuy ngày mùng 9/9 không được công nhận là ngày của cha, nhưng nếu ta cảm thấy thật thú vị thì hoàn toàn có thể chấp nhận, coi nó như một ngày kỷ niệm dành cho người cha thân yêu của mình, hoặc rộng hơn nữa là anh em trai, là người thương… Có thêm một ngày kỷ niệm đặc biệt thì càng vui đúng không nào? " Tôi chen vô nói.
Lý Đức và Tiểu Thiến đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Dù sao ai cũng thích có thêm nhiều ngày lễ cho có nhiều lí do hơn để đi chơi hay ở bên một ai đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.