Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Lưu Lãng Hàm Chi Sĩ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
Đỗ Thụy: “Có muốn chơi Ultraman thêm lần nữa không?”
"Ừ."
Anh cho rằng mình đã nhìn nhầm, vặn tay nắm cửa, muốn đẩy cửa ra lại cảm nhận được ngoài cửa có lực chặn lại . (đọc tại Qidian-VP.com)
“À, chút nữa nếu sáng lên thì đỡ bị chói mắt.” Thích Mê giật giật khóe miệng, nhanh chóng lôi Trịnh Viện Viện đến chỗ mười đứa trẻ đang xếp hàng chờ sẵn, cười nói: “Các em, chúng ta đều thấy hiện tại đang có nhật thực, vì sự an toàn của mọi người, chúng ta ở đây chờ một chút, đợi nhật thực biến mất rồi đi tìm cha mẹ được không?"
Thích Mê liếc nhìn biểu cảm của mười đứa trẻ.
Anh ấy còn chưa nói hết câu, Thích Mê đã lập tức đóng cửa lại, ánh sáng của điện thoại di động chiếu lên hành lang, khung cảnh đổ nát chợt lướt qua trước mắt.
Vương Tiểu Hổ bỏ tay xuống, nghiêm túc nói: "Cô ơi, bên ngoài tối như vậy, lỡ có xe chạy qua đ.â.m c.h.ế.t cha mẹ chúng em thì sao?"
Thích Mê: "Thầy Đỗ?"
Rốt cuộc vẫn là trẻ con, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, các bé lập tức nín khóc mỉm cười lao vào trò chơi. Theo đội được phân công trước đó, Đỗ Thụy dẫn sáu bé trai, Trịnh Viện Viện dẫn bốn bé gái cùng chơi trò đại chiến Ultraman và Liên minh quái thú.
Trịnh Viện Viện nhìn rèm cửa bị kéo xuống, vẻ mặt mờ mịt chớp chớp mắt: "Cô Thích, sao cô lại kéo rèm? Bên ngoài còn tối lắm mà."
Giây tiếp theo, giọng nói của Thích Mê truyền vào. Cô cố ý hạ thấp giọng nói, chỉ dám thì thầm: "Thầy Đỗ, hiện tại có một tin xấu... Chúng ta có thể đã xuyên không."
Cách hành lang không xa, có một vũng m.á.u khô lớn đen kịt, những mảnh quần áo loang lổ m.á.u trên mặt đất, không còn nhìn được màu sắc vốn có nữa. Cô cẩn thận tránh vũng máu, đi ngang qua phòng học đối diện, chiếu đèn vào trong, phát hiện bên trong là một đống bàn ghế gỗ đổ nát, góc tường giăng kín màng nhện.
Thích Mê: “Nhất định đừng để họ nhìn ra ngoài, càng không được để họ ra khỏi cửa.”
Đỗ Thụy im lặng hai giây, sau đó nhíu mày: "?"
"Muốn!"
“Được rồi, bạn học Vương Tiểu Hổ đồng ý.” Thích Mê cười cười vỗ cái đầu nhỏ của cậu bé, bởi vì cắt đầu đinh nên lúc xoa có chút đau tay, cái đầu bé y như quả kiwi vậy.
Đỗ Thụy: "..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đỗ Thụy nhìn cô ấy, cố ý bước tới dùng thân mình che tấm rèm lại. Anh suy nghĩ một lúc, giơ tay phải và tay trái lên, tạo thành hình chữ thập, mặt không biểu cảm: "Ultraman."
Mặc dù nơi này tĩnh mịch đến mức đáng sợ, nhưng không thể phủ nhận kiến trúc và cách bố trí của nó vẫn giống y đúc nhà trẻ Xuân Nha.
So với bọn nhỏ đằng kia, cô ấy chỉ có hơn chứ không kém.
Nói thật, Thích Mê hơi sợ đứa nhỏ này đặt ra câu hỏi, bởi vì mạch não của nó thật sự... hơi kỳ. Nhưng có nhiều người đang nhìn như vậy, cô không thể làm ngơ, chỉ có thể hỏi: “Bạn học Vương Tiểu Hổ, có chuyện gì sao?”
Quả nhiên, động tác đẩy cửa dừng lại, âm thanh Đỗ Thụy thì thầm truyền đến: "Cái gì?"
Như thể vừa được cái gì đó triệu hồi, mười đứa trẻ cũng làm động tác tương tự, đồng thanh hét lên: "Bạn—có—tin—vào—ánh sáng—không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng không biết cha mẹ cậu bé ở thế giới xa xa kia có thấy lạnh sống lưng không.
“Tôi biết chuyện này thật buồn cười, nhưng chúng ta thật sự đã xuyên đến tận thế.” Thích Mê dựa vào cửa, dùng điện thoại di động chiếu sáng xung quanh, vừa rồi trong phòng học cô chưa cảm nhận được mấy, nhưng khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, mùi bụi bặm và hôi thối xộc lên mũi, khiến cô lập tức căng thẳng, “Trước hết tạm thời đừng nói cho cô Trịnh với bọn trẻ, tôi đi xem xét xung quanh một chút, chỗ này giao cho anh."
Thích Mê xoa đầu Vương Tiểu Hổ, đáp lại cậu bé rằng sẽ không có chuyện thế đâu, ngẩng đầu lên thấy Đỗ Thụy cầm điện thoại chuẩn bị mở cửa, cô vội vàng ngăn lại: “Anh Đỗ, anh ra ngoài sao?” Cô quay ra nhìn Trịnh Viện Viện, ý bảo cô ấy để ý bọn trẻ, sau đó đi thẳng ra cửa.
Quả nhiên, lại nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thích Mê: "..."
Chương 2: Chương 2
Đỗ Thụy chậm rãi hạ tay xuống, suy nghĩ một chút, quay đầu lại thì thấy Trịnh Viện Viện đang vén một góc rèm lên, anh lập tức hô lớn: “Dừng lại!”
“Hay là để tôi đi cho.” Thích Mê giành trước một bước, lách người chui ra từ khe cửa.
“?!” Trịnh Viện Viện run rẩy đáp lại: “Sao vậy thầy Đỗ?”
Thấy cô đã chủ động ra ngoài, Đỗ Thụy không dám bỏ Trịnh Viện Viện lại một mình, đành phải dặn dò cô: “Bên ngoài trời tối lắm, cẩn thận—“
Trịnh Viện Viện sửng sốt hai giây: "Hả?"
Đỗ Thụy im lặng vài giây, sau đó chậm rãi thở dài: "... Ừ, vậy giao cho tôi."
Nhưng Vương Tiểu Hổ không bỏ tay xuống, ngược lại còn kiễng chân giơ cao hai tay, suýt chút nữa đánh thẳng vào mặt Thích Mê. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, Vương Tiểu Hổ - đứa trẻ nghịch ngợm nhất lớp đột nhiên giơ hai tay lên, bộ n.g.ự.c nhỏ ưỡn cao.
Đỗ Thụy khẽ mở cửa, chậm một chút mới quay đầu lại: “Ừ, tôi đi kiểm tra nguồn điện tổng.”
Xung quanh rất yên tĩnh, trong lớp vang vọng tiếng trẻ con cười nói vui vẻ, sinh ra một loại cảm giác thế giới bình thường vẫn đang tồn tại.
Đỗ Thụy im lặng. Anh vốn dĩ là người không giỏi ăn nói, muốn kiếm cớ lừa gạt người khác thật sự rất khó khăn, nghĩ tới nghĩ lui mới nói được cái lý do sứt sẹo: “Bên ngoài… quá tối.”
Cuối cùng cô vẫn nói ra.
Đã vài phút trôi qua, nếu là bug, bọn họ đã xuyên trở về, nhưng không có gì xảy ra nên cô đành chấp nhận. Cô cho rằng Đỗ Thụy ngày thường tương đối bình tĩnh, nếu nói cho anh biết, biết đâu anh còn có thể tìm được biện pháp xoa dịu tâm tình của bọn trẻ.
“Cô Thích?” Đỗ Thụy khó hiểu, thử đẩy cửa thêm lần nữa.
Dù sao, vị đồng nghiệp họ Trịnh này thật sự có thể sẽ khóc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.