Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 21: Chương 21

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Chương 21


“Lần sau cô Thích còn dọa người ta như thế tớ sẽ không thích cô ấy nữa!”

Hai người chỉ nhìn nhau mấy giây nhưng đó đã là một khoảng thời gian vô cùng dài với Trịnh Viện Viện đang không biết chuyện gì xảy ra. Thấy Đỗ Thụy đứng bên cửa sổ không nói một lời, cô ấy vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Có phải… phải cô Thích không?” Mặc dù cô ấy đã cố bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn mang âm điệu run run như khóc.

Thích Mê cử động cổ, nhếch khóe môi, cũng không có ý định nói nhảm với cô ta, xoay con d.a.o gọt trái cây trong tay rồi lao thẳng tới.

Vừa mới đây thôi, sau khi anh ấygiải thích với bọn trẻ rằng đó chỉ là “trò đùa dai”, quay đầu lại đã thấy nữ quái vật kia giãy khỏi Thích Mê đứng dậy.

Con quái vật gặp phải lần này khác với con quái vật ở hành lang nhà trẻ trước đây, nó có hình dạng càng giống con người hơn, màu da bình thường và có thể đứng thẳng bước đi, nếu cắt đầu nó ra thì chắc chắn sẽ không thể nhận ra đó là một con quái vật.

Thích Mê?!

“Tớ cũng thế!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Quà á?!” Đám trẻ vừa nghe thấy thế thì hai mắt phát sáng, lập tức nghe lời bịt tai lại bắt đầu hát hò lung tung không theo trật tự.

“Chị gái nhỏ à, thịt trên người chị thơm quá. Ừng ực…” Giọng nói không lớn, nhưng Đỗ Thụy đang đứng bên cửa sổ lại nghe rõ mồn một.

m thanh xuyên qua tấm kính rơi thẳng vào tai Thích Mê. Cô cười khúc khích, cô biết đó là giọng nói của thằng quỷ con nghịch ngợm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đỗ Thụy nhìn cái là hiểu. Anh ấy xoay người về phía bọn trẻ vỗ tay để thu hút sự chú ý của chúng: “Các em, các em còn nhớ trò chơi bịt tai ca hát chúng ta đã từng chơi không? Cô Thích nói ai hát hay nhất sẽ được thưởng một món quà bí mật.”

Trong chốc lát, nào là “Cừu vui vẻ, cừu xinh đẹp, cừu lười biếng...”, “Yêu em khi một mình bước trong ngõ tối, yêu cái cách em không quỳ…” còn cả những bài hát không rõ lời như “La la la, la la la...”, nhiều giọng nói của trẻ thơ hòa vào nhau, vừa dễ thương vừa ồn ào.

Đỗ Thụy hơi ngơ ngác một lúc, khi ý thức lại được thì lòng chợt phừng lên lửa giận, anh ấy vén rèm lên, hỏi: “Đùa vui quá…”

Cô phải giải quyết con quái vật này trước khi bọn trẻ hát xong!

Cảnh tượng này có thể nói là sự diễn giải rất sinh động về thuyết thung lũng kỳ lạ…

Ngay tức thì, im bặt.

Đỗ Thụy giả vờ thở phào nhẹ nhõm quay người lại: “Ừ, là trò đùa của cô Thích thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau vài giây im lặng, Vương Tiểu Hổ là người đầu tiên bùng nổ: “Cái gì vậy trời! Cô Thích trẻ con quá rồi đó!”

Đỗ Thụy Đứng bên cửa sổ khẽ cau mày. Anh ấy không bịt tai nên có thể nghe được không sót tí nào, cũng nhìn thấy rõ ràng.

Đỗ Thụy cảm thấy đầu óc choáng váng, hóa ra người vừa đập vào cửa sổ thực sự là quái vật?!

Các xúc tu duỗi dài ra lao tới, Thích Mê nghiêng người né sang một bên, đồng thời tóm lấy nó.

Mắt Thích Mê cong cong, cô đưa tay ra hiệu im lặng.

Vừa mới vén một góc lên, chưa kịp nhìn rõ, đã nghe thấy vài tiếng cười trong trẻo và dịu dàng từ ngoài cửa sổ: “Xin lỗi, lần này tôi đùa hơi quá rồi.”

Đỗ Thụy đang lo lắng cho Thích Mê. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đỗ Thụy rùng mình, tỉnh táo lại.

“Đúng vậy! Đêm hôm rồi còn làm tớ sợ muốn c·h·ế·t!” Triệu Nhất Triết cũng phụ họa.

Quái vật cười khanh khách mấy tiếng, cử động cái xúc tu xấu xí của nó duỗi ra rồi co lại: “Chị gái nhỏ à, cô thật tốt bụng, sợ lũ trẻ sẽ nghe thấy tiếng kêu trước khi c.h.ế.t của cô à? Ực... yên tâm, tôi sẽ cho chị c.h.ế.t thật thoải mái, ừng ực....” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thích Mê ngậm điện thoại di động trong miệng, ánh sáng chiếu xuống phía dưới, chiếu đúng vào khuôn mặt của một nữ quái vật có đôi mắt lồi với cái miệng xúc tu. Trên tay cô cầm một con d.a.o gọt hoa quả dính đầy máu, tóm lấy chân của con quái vật kéo về phía cửa.

Trịnh Viện Viện an ủi bọn trẻ, đến khi cô ấy ngẩng đầu lên, Đỗ Thụy vẫn đứng bất động bên cửa sổ.

Xoẹt!

Quái vật khom người, xúc tu dài ngắn bắt đầu công kích.

Sau khi lùi lại và né tránh, cô ho khan rồi làm động tác bịt tai về phía Đỗ Thụy đang đứng bên tấm kính.

Thích Mê bước vài bước tránh đi.

Thích Mê thực sự rất lợi hại, động tác nhanh nhẹn khéo léo, không một động tác thừa, mỗi động tác dường như đã được tính toán chính xác.

Một giống loài khác cực kỳ giống con người, thật sự có thể khiến người ta tê dại da đầu, toàn thân ớn lạnh.

Tiếng thét của con quái vật chưa kịp hạ xuống thì chợt dừng lại. Thích Mê sợ bọn trẻ sẽ nghe thấy tiếng thét nên đã dùng con d.a.o vừa cắt đứt xúc tu quái vật trên tay đ.â.m vào cổ họng cô ta.

Bọn trẻ nhìn nhau và “lên án” trò đùa trẻ con của Thích Mê. Trong đó có một vài bé con cảm thấy bị lừa nên tủi thân oà khóc. Nhưng sau trò hề như vậy, bé Địch Vân Đồng nhỏ nhất cũng đã ngừng khóc, chỉ cắn vào tai con gấu đồ chơi và rúc trong của Trịnh Viện Viện.

Mấy đứa trẻ tai thính trong phòng cũng nghe thấy câu này, Vương Tiểu Hổ hét thẳng ra ngoài cửa sổ: “Ôi cô Thích ơi! Đừng dọa chúng em nữa! Chúng em đã biết cô đang đùa rồi mà! Thật là, lớn vậy rồi mà còn trẻ con thế là sao?”

Con quái vật ngã xuống đất, ôm lấy cái cổ đang chảy máu, đôi mắt nhìn thẳng vào Thích Mê, trong cổ họng phát ra một âm thanh nghèn nghẹn: “Mày nghĩ... làm vậy... là có thể g·i·ế·t... g.i.ế.c được tao à? Ừng ực…”

Chương 21: Chương 21

Đỗ Thụy nhìn Trịnh Viện Viện và lũ trẻ đang rúc vào nhau, lấy hết can đảm cẩn thận vén rèm lên.

Lời còn chưa dứt, cơn tức vừa dâng lên ngay tức thì bị cảnh tượng trước mắt triệt tiêu sạch.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Chương 21