Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 216: Chương 216

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 216: Chương 216


Sau khi Thích Mê nghe xong, đầu tiên cô khắc ghi vào trong lòng.

Có ba người, một người đàn ông trung niên đầu trọc, một ông lão tóc bạc phơ và một đứa con nít ước chừng tầm sáu bảy tuổi đang ngồi xổm tạo thành vòng tròn.

Sau khi bọn họ đi, Thích Mê dùng dây kẽm mở một bên tay, thò người ra dùng đầu ngón tay đóng cửa sổ lại.

Phòng ở nơi này thiết kế theo hình chữ U, căn phòng của Diệp Thạch Lục nằm ở lầu hai đối diện với lầu ba chữa bệnh và phòng trực ban chăm sóc.

Anh ấy xòe ngón tay, lần lượt đưa ra dẫn chứng về năm người kia căn cứ theo phán đoán của mình.

Đôi mắt Thích Mê khẽ nhúc nhích: “Thật sao?”

Lão Ngụy thề thốt: “Yên tâm đi, theo kinh nghiệm của tôi đến tám chín phần là bọn họ, không sai.”

Y tá chạy khắp hành lang kêu lên đầy sợ hãi.

Trừ cô ta ra, nữ bác sĩ còn dẫn đến hai bác sĩ lạ lẫm khác cầm gậy điện, hai bên trái phải vây lại bên cạnh giường.

Bà dì tóc xoăn vừa khóc vừa an ủi cậu nam sinh tóc ngắn bên cạnh đang khóc bù lu bù loa.

Nữ bác sĩ lúc trước đến đây khám cho Phong Nhiên vừa tới, thoắt một cái xốc chăn mền ở trên giường lên.

Diệp Thạch Lục và Lão Ngụy trừng mắt nhìn nhau, vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì. Hai người ló đầu ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy cỏ dại ở sân sau để lại vết tích bị giẫm đạp.

Chưa kịp lộ đầu ra, y tá đã đến tới cửa.

Lúc chạm phải ánh mắt không thân thiện của cô, bác sĩ giật nảy mình.

Nhỡ đây bãi m.á.u đó chính là…

Ý thức hoàn toàn giống với người đột nhiên xuyên qua khiến tinh thần luống cuống.

Động tác gọn gàng mà linh hoạt, chỉ dùng vài giây đồng hồ, nhanh đến mức Diệp Thạch Lục chỉ cảm thấy có một ảo giác bay qua mặt anh ta đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Ước chừng tốc độ của y tá, không tới hai phút sẽ có thể đi tới bên ngoài phòng bệnh của cô.

*

Vẫn yên tĩnh như cũ.

“Anh xác định là bọn họ sao, không nhầm chứ?” Cô nhíu mày hỏi.

“Tôi không thể hiểu được, không cho tôi đi ra ngoài, bây giờ còn quấy rầy giấc ngủ của tôi, rốt cuộc mấy người muốn làm gì?” Khuôn mặt Thích Mê hung dữ nhìn bọn họ, lạnh đến mức muốn biến tầng một thành hầm băng.

Y tá yên lặng nuốt nước miếng, can đảm nhích từng bước về phía trước, lại hỏi thêm lần nữa: “Phong Nhiên?”

Nếu có vấn đề gì trong phòng xin hãy nhấn chuông khẩn cấp ở đầu giường, đến lúc đó bác sĩ hoặc y tá sẽ tới, hỗ trợ ngài giải quyết vấn đề.

Năm, nếu như ngài thấy bác sĩ mặc áo blue màu đỏ hay y tá mặc đồng phục màu đen ở trong viện, xin đừng kinh ngạc, bởi vì đây là thiết kế đồng phục cũ của chúng tôi, là chuyện bình thường.

Một khi ngài phát hiện bác sĩ hoặc y tá bước vào phòng với quần áo khác với màu quy định, yêu cầu ngài không được nhìn bọn họ, càng không được trả lời, nhắm mắt không nhìn là phương án tốt nhất.

“Thật, nếu không tin tôi cho cô xem.” Lão Ngụy dắt Thích Mê đi tới cửa, nhìn quanh bốn phía xác nhận không có ai chú ý liền kéo cô ngồi xổm qua bên cạnh hành lang.

Thích Mê đột nhiên choàng tỉnh.

Mười, đồng phục bệnh nhân của bệnh viện chúng tôi là sọc dọc đen trắng, sẽ không xuất hiện màu sắc hay kiểu dáng hoa văn nào khác, mời nhớ kỹ.

Thích Mê thở ra một hơi.

Nữ bác sĩ thở phào, khoát tay ra hiệu cho hai bác sĩ kia lui ra phía sau, mỉm cười với cô: “Vừa rồi y tá đến cửa phòng bệnh của cô tuần tra nhưng không trông thấy cô, còn tưởng rằng…”

Nếu như nữ bác sĩ và mấy người kia ở lại lâu thêm một chút, nói không chừng sẽ có người phát hiện ra, đến lúc đó toàn thân có mọc đầy miệng cũng không thể biện minh. Cho nên Thích Mê cố tình phát cáu trước mặt bọn họ, giả vờ bị bọn họ quấy rầy mộng đẹp mà tức giận, mau chóng đuổi họ ra ngoài.

Sau khi phản ứng lại hai giây, cô thầm nói không ổn, vội vàng trở lại phòng Diệp Thạch Lục, nhanh chóng giật tấm quy tắc bệnh nhân cần biết xuống kia, mở cửa sổ thả người nhảy xuống.

Lúc này y tá còn chưa biết chuyện gì xảy ra, dạo bước ung dung khẽ hát bước đi tới phòng bệnh. Thời gian bây giờ cô ta chỉ cần tuần tra như thông lệ, không cần mở cửa, trông thấy người bên trong thông qua cửa sổ nhỏ không xảy ra chuyện gì là được.

Khác biệt duy nhất chính là, trong túi Thích Mê có thêm tấm .

Hai người yên tĩnh ngồi ở bên cạnh là một bà dì tóc xoăn và nam sinh tóc ngắn.

Vừa rồi thời gian quá ngắn, cô từ cửa sổ chạy vọt đến bên giường, nhưng y tá kia đã sắp đến cửa phòng nên chưa kịp xích bản thân lại, cô cũng chỉ có thể kéo xích sắt và giấu mình vào trong giường.

Không lâu sau, tiếng bước chân hỗn loạn từ xa tiến đến gần.

Đánh giá ngoại hình, căn bản không có chút thuyết phục nào khiến Thích Mê nhất thời không xác định được.

Nhưng bây giờ năm người đều đã yên lặng hơn, hòa nhập vào tập thể của bệnh viện, có khả năng ý thức đã bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Nhận thấy biểu hiện số liệu không có vấn đề, quy tắc này không phải Quỷ Tạp Tử.

Hai, thông thường, bác sĩ trong bệnh viện của chúng tôi mặc áo blue màu xanh, y tá mặc đồng phục màu hồng.

Bảy, nếu như bác sĩ và y tá không giải quyết được vấn đề khỉ hoang, trùm kín chăn để nó không tìm thấy là phương án an toàn tốt nhất đối với ngài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi ổn định, cô mở trang giấy ra tiếp tục xem.

Thích Mê chậm rãi ngồi dậy, mỉa mai: “A, thì ra là nhìn thấy tôi trùm mền không nói lời nào... Tôi muốn hỏi chị y tá này một chút, lúc tôi đang ngủ thì làm sao mà nói chuyện được? Nói trong lúc ngủ sao?”

Không có tiếng trả lời.

Tám, tài nguyên của bệnh viện có hạn, chỉ có thể tiếp nhận mười sáu bệnh nhân, bác sĩ trị liệu có năm người, y tá có bảy người.

“Thật xin lỗi Phong Nhiên, bây giờ cô có thể nghỉ ngơi rồi, chúng tôi sẽ không quấy rầy giấc ngủ của cô nữa.” Nữ bác sĩ kịp thời giải vây, quay đầu ra hiệu cho bọn họ, dẫm đoàn người mau chóng rời khỏi phòng bệnh.

Đó chính là lúc cô về đến phòng, sợ y tá nghe thấy âm thanh, cửa sổ của căn phòng không đóng chặt, hiện tại còn để lại khe hở.

“Còn tưởng rằng tôi chạy?” Thích Mê ngắt lời nữ bác sĩ, ánh mắt sắc bén hơn.

Một, nghiêm túc chấp hành thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày, phối hợp với bác sĩ chẩn đoán và điều trị, phối hợp với y tá uống thuốc.

Sáu, do được đầu tư cải tiến vào năm trước, lầu năm của bệnh viện là khu vực nghỉ ngơi thường ngày của bác sĩ và y tá, tầm hầm là bãi đậu xe dưới đất, hai khu vực này sẽ không chào đón với ngài, xin ngài nhớ kỹ, tuyệt đối không được đặt chân vào.

Mười một, sau khi tắt đèn, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù ngài nghe thấy được âm thanh gì, xin hãy ở yên trong phòng, bởi vì căn phòng là nơi an toàn nhất.

[Quy tắc bệnh nhân cần biết khi ở bệnh viện Sâm Lam: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu không chú ý hai quy tắc đầu sẽ có khả năng làm sai.

Xuyên qua khe hở lan can hành lang, anh ấy lần lượt chỉ năm người cho Thích Mê nhìn.

Nữ bác sĩ ngượng ngùng: “Không, không phải sợ cô chạy, chỉ là nhìn thấy cô trùm chăn không nói lời nào, còn tưởng rằng cô ngã bệnh.”

Mấy phút, đủ để hơi thở của cô khôi phục lại bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sắc mặt Thích Mê trầm xuống: “Các người đang làm gì vậy?”

Chín, lầu ba là khu vực dành cho bệnh nhân có chứng bệnh nguy hiểm trầm trọng, bệnh nhân xin đừng nên tùy ý lên lầu, đề phòng gặp phải nguy hiểm.

Mười hai, nếu như ngài bỏ qua những quy tắc này mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bị thương hoặc c·h·ế·t, bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm.]

Cho nên cô trông thấy y tá từ trong phòng trực ban đi ra, đúng lúc quay người hướng tới phía phòng bệnh của cô.

Người đàn ông trung niên đầu trọc, khóc bù lu bù loa bởi vì không có tóc, hô hào cô ơi em sợ.

Vừa vặn năm người.

Vốn dĩ thân thể này không phải của mình, tính linh hoạt không quá tốt, chuyến chạy đua này khiến Thích Mê thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi, sợ vừa lên tiếng liền lộ ra sơ hở, đành phải câm nín không rên tiếng nào.

Ba, trong viện tổng cộng chỉ có bốn tầng, không tồn tại tầng thứ năm và tầng hầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Phong Nhiên, cô đang ngủ sao?” Y tá đẩy cửa ra hỏi.

Thích Mê bán tín bán nghi, bất thình lình ngẩng đầu một cái, phát hiện ở lầu ba đối diện bỗng nhiên xuất hiện ba y tá, cô liên tục không ngừng cúi đầu xuống, cố gắng co ro thân thể.

Ông lão tóc trắng cũng khóc bù lu bù loa vì biến thành người già hô hào cô ơi em muốn về nhà.

Đầu óc Thích Mê choáng váng, ánh mắt đờ đẫn chăm chú nhìn về phía tấm giường.

Thoáng chốc y tá không dám tiến lên, tâm lý sợ hãi Phong Nhiên khiến cô ta căn bản không dám tiến lên xốc chăn mền, chỉ dừng lại sau đó vội vàng quay người chạy ra ngoài: “Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây đi!”

Hoàn toàn trái ngược với những bệnh nhân ngoan ngoãn nghe lời khác.

[Bệnh viện của chúng tôi tuân thủ theo nguyên tắc ‘Đối đãi với bệnh nhân thật tốt, trợ giúp bệnh nhân mau chóng hồi phục’

Chương 216: Chương 216

May mắn thay y tá xưa nay sợ cô, không dám tiến lên xốc chăn của cô.

Nhìn qua toàn bộ tờ giấy, những quy tắc này vô cùng quái dị, mâu thuẫn lẫn nhau có rất nhiều, căn bản không thể phân ra đúng sai.

Căn phòng lúc này mới khôi phục lại trạng thái trước khi cô rời đi.

Cô vén chăn lên, phô bày cho nữ bác sĩ thấy tứ chi của cô đang bị xích sắt thô đen xích lại, dùng giọng điệu không thể kiềm chế hỏi: “Cô cảm thấy bộ dạng này của tôi có thể chạy sao?”

Cửa phòng một lần nữa được khóa lại.

Y tá: “...”

Đứa con nít sáu bảy tuổi, ngược lại không khóc, nhưng luôn cầm que gỗ vẽ thứ gì đó trên mặt đất.

Lão Ngụy tới đây sớm hơn bọn họ, biết nơi này đã từng có một bệnh nhân qua đời, kết hợp với phản ứng hiện tại của Thích Mê, anh ấy đoán cô bé này đang hiểu lầm, tranh thủ thời gian đứng dậy vỗ vỗ vai cô: “Yên tâm đi, tôi có thể xác nhận năm người kia có mặt ở đây, bọn họ tạm thời không có việc gì nên cô không cần lo lắng…”

Bốn, bệnh viện của chúng tôi là bệnh viện chính quy, không chăn nuôi khỉ hoang dã, nếu như ngài nhìn thấy bọn chúng ở trong viện, yêu cầu không được nhìn, càng không được ném cho chúng bất kỳ đồ ăn nào. Nếu như ban đêm có khỉ đến gõ cửa sổ của ngài, xin hãy nhấn chuông khẩn cấp ở đầu giường, bác sĩ và y tá của chúng tôi sẽ đến hỗ trợ ngài giải quyết vấn đề này.

Nhưng còn một chút sơ hở mà cô không có cách nào để che giấu ——

Thích Mê nhìn tới nhìn lui hai ba lượt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thừa dịp lúc y tá ra ngoài gọi người, cô tranh thủ xích mình lại, tạm thời thoát được một kiếp.

Giờ phút này cô không còn tâm trí để quan tâm đến quy tắc thông dụng nữa, trong đầu đều là những lời dặn dò vừa rồi của Lão Ngụy.

Những quy tắc trên tường có thật có giả, Trịnh Viện Viện và bọn nhỏ đã tiến vào kết giới trước, nếu làm sai quy tắc thì phải làm sao bây giờ?

Theo nguyên tắc, tận tâm tận lực chăm sóc mỗi một bệnh nhân trong bệnh viện. Vì tình trạng sức khoẻ của ngài, trong lúc nhập viện, ngày cần phải tuân thủ theo các quy tắc:

Thích Mê chỉ có thể giành giật từng phút từng giây chạy về phòng, một khi bị bọn họ phát hiện cô lén lút chạy ra ngoài, khẳng định về sau họ sẽ trông giữ cô sẽ càng ngày càng thêm nghiêm ngặt!

Thời điểm lúc anh ấy vừa mới bắt đầu nhìn thấy bọn họ ——

Nhưng khi cô ta vừa mới hờ hững liếc mắt vào, trông thấy giường trong phòng phủ kín chăn mền, chỉ đại khái thấy được hình người mà thôi, không nhìn thấy đầu và chân, lập tức cảm thấy không lành, tranh thủ thời gian móc chìa khóa ra mở cửa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 216: Chương 216