Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Lưu Lãng Hàm Chi Sĩ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 237: Chương 237
Thích Mê đang mải lau nước mũi cho các bé con, liếc mắt lườm lão Ngụy một cái, trêu ghẹo: “Tôi thấy anh giống với ông chú trung niên tốt của chủ nghĩa xã hội thì đúng hơn.”
Lão Ngụy ngạc nhiên, trông nét mặt bé con nghiêm túc phản bác mình, nổi hứng thú trêu chọc: “Cô giáo Thích của các cháu hung dữ như vậy, nào có dáng vẻ của nữ sinh, đương nhiên chỉ có thể đi tìm vợ thôi!”
Thích Mê cười trộm một tiếng, trong đôi mắt ngập tràn yêu thương chọc chọc vào cổ bé con Diệp Thù Từ tinh quái.
May mà chẳng bao lâu sau họ đã đi tới bệnh viện trung tâm, thời gian lão Ngụy xấu hổ không quá dài. Xe cứu thương mới mở cửa ra, anh ấy đã vội vã nhào xuống, nhanh chóng điều chỉnh dáng vẻ uy nghiêm của một trưởng quan tinh lọc, trao đổi tình huống cụ thể với bác sĩ và y tá.
Nghe xong chuyện Thích Mê còn thiếu nợ tiền viện phí, lão Ngụy cười ha ha một hồi, lòng sinh ra cảm xúc tóm được yếu điểm của cô rồi, thế là vung tay móc ví rút thẻ đưa sang: “Không sao, không sao, quẹt của tôi này.”
Sau khi kiểm tra, y tá tách nhóm người ra theo mức độ nhiễm bệnh, chia thành hai chiếc xe: ba người có giá trị SAN bình thường lên một xe, năm người có giá trị SAN hỗn loạn lên một xe, để lại bé con Diệp Thù Từ bị phân tới ngồi chính giữa Thích Mê và lão Ngụy.
Trong lúc nhất thời, mấy kẻ ý thức hỗn loạn chẳng thể nhớ ra được nhau, cãi vã vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Thích Mê nói hết nước hết cái, Trịnh Viện Viện và ba đứa trẻ mới chịu lên xe của lão Ngụy. Thấy gương mặt dữ dằn này của mình quá dọa người mà những người kia đều là bạn bè của Thích Mê, lão Ngụy tranh thủ thời gian quay đầu cười cười với họ, thử rút ngắn khoảng cách: “Xin lỗi vì đã dọa các cháu, các cháu đừng trông vẻ
Thích Mê xấu hổ cười cười: “Đúng, lại là tôi...”
Không có tiền phải ký sổ lần này lại chuẩn bị tiến cung lần thứ hai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao thì giống Liêu Dương là được.
Thích Mê cười cười, thắt dây an toàn cho tụi nhỏ, đóng cửa xe lại, gõ gõ cửa sổ dặn dò lão Ngụy lái xe cẩn thận một chút.
Chương 237: Chương 237
Nhóm người chờ ngoài trụ sở, đợi tiểu đội đến tiến hành kiểm tra và trị liệu.
Lão Ngụy bật cười, cũng đồng ý: “Cháu nói rất đúng.”
Bởi vì lần này họ gặp phải Quỷ Thập Tử cấp A, sức mạnh vô cùng lớn nên có khả năng sẽ bị dính phải ô nhiễm từ nó, cuối cùng toàn bộ tập thể quyết định cùng vào bệnh viện quan sát một đêm để yên lòng hơn.
[Yên tâm, anh vẫn nhớ được em là vợ của anh. Anh không sao đâu, em đừng khóc.]
Là do suy nghĩ của anh ấy nhỏ hẹp, không bằng cả một nhóc con.
Sau khi lên xe, lão Ngụy mới vừa trông thấy vợ giống như đã tan nát trái tim, lén lút lau lau nước mắt. Xuất hiện trong tầm mắt nhiều người như vậy, anh ấy vẫn luôn phải cố bảo vệ uy nghiêm cho chức vụ sĩ quan tinh lọc trung cấp của mình, sau khi lên xe rồi mới yên lặng rút điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi một đoạn tin nhắn an ủi vợ.
Chốc lát sau, hai chiếc xe cứu thương gào thét xông tới.
Lão Ngụy sửng sốt hai giây: "?"
Trông thấy Thích Mê, cô y tá nọ khẽ giật mình: “Lại là cô?”
“Tự đi tìm vợ của mình mà trò chuyện.” Lão Ngụy kiêu ngạo ngẩng đầu, cố ý cất điện thoại di động đi ngay trước mặt Thích Mê, còn vỗ vào túi đựng hai lần, ý tứ bày tỏ vô cùng rõ ràng: “Muốn xem à, không có cửa đâu.”
“Sai!” Diệp Thù Từ nghiêm túc hếch cái đầu nhỏ lên: “Mẹ con nói rồi, nữ sinh giống như đóa hoa, màu nào cũng đẹp. Trăm hoa đua nhau nở rộ là lẽ thường tình, chỉ có đàn ông các chú mới có nhiều yêu cầu vô lý như vậy!”
Thích Mê im lặng lườm anh ấy một cái.
Liêu Dương mở tin nhắn ra xem, hồi âm ngay tức khắc: [Về sớm một chút, em và con đều nhớ anh.]
Không ngờ rằng bé con Diệp Thù Từ bên cạnh vừa hay nghe ra được chỗ sai, lập tức ngọt ngào lên tiếng bảo vệ cô giáo của mình: “Chú, chú nói sai rồi, cô Thích là nữ sinh, cô Thích không thể có vợ được, cô Thích chỉ có chồng thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão Ngụy: [Anh cũng nhớ em *hôn*]
Bốn người ngoan ngoãn theo sau cô y tá xuống tầng hầm số một của bệnh viện.
Thích Mê khẽ hắng giọng, đẩy đẩy lão Ngụy.
Trong xe cứu thương, trông thấy lão Ngụy bày ra nét mặt dịu dàng ôm điện thoại di động, Thích Mê không nhịn được định tới liếc trộm. Kết quả cô mới liếc sang, người đàn ông kia đã giơ tay che kín màn hình.
“Chỗ này nào có người ngoài, toàn là người nhà cả mà.”
Thích Mê và Diệp Thạch Lục cũng kẹp theo một đứa nhỏ, khởi động xe chạy về phía căn cứ.
Trịnh Viện Viện thì phải dẫn theo ba đứa nhỏ xuống phòng bệnh dưới tầng hầm.
ngoài hung dữ của chú mà lầm, chú thật sự không phải người xấu đâu. Chú vốn là một thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa đấy, không tin các cháu cứ hỏi Thích Mê đi.”
Lão Ngụy giơ tay ra hiệu OK, khởi động xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
*
Hơn mười phút sau, xe tiến vào trong biên giới căn cứ.
Mặc dù cả bốn người đang trong tình trạng hỗn loạn này hoàn toàn không nhớ nổi Thích Mê là ai, nhưng dựa vào cảm giác nhiều ngày ở chung quen thuộc nên họ vẫn vô cùng tin tưởng cô.
Ba người có giá trị SAN bình thường chỉ làm ít kiểm tra đơn giản, chờ ngay ngoài đại sảnh.
Cách nhau một lớp bảo vệ trong suốt, lão Ngụy lưu luyến nhìn Liêu Dương một thoáng, sau đó lập tức tiến vào trạng thái làm việc, báo cáo tình huống với cấp trên.
Trịnh Viện Viện bật cười, tâm trạng căng thẳng đột nhiên dịu đi hơn hẳn.
“Con nhóc này!” Lão Ngụy nhẹ nhàng hứ một tiếng: “Người ngoài ở đây cũng không biết giữ chút mặt mũi cho tôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô y tá mỉm cười nhận lấy.
Lão Ngụy nghĩ nghĩ: “Dịu dàng? Đáng yêu? Tri kỷ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.