Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Lưu Lãng Hàm Chi Sĩ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 78: Chương 78
Lúc này, Eva đẩy cửa kính bước ra ngoài, chai bia còn nửa lủng lẳng trên tay cô ấy, cô ấy đi tới nghiêng người đến cạnh Đỗ Thụy nói: "Don"t worry, Thụy, người mới mới đến đây lần đầu đều lo lắng, nhưng anh đừng căng thẳng quá, nơi đây vẫn còn tôi và Mê mà.”
Thích Mê đi tới, ngồi vào ghế phụ: "Đừng lo lắng, anh lái xe rất vững vàng, cứ lái bình thường thôi."
Thích Mê bất đắc dĩ cười, quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ nép ở sau ghế, lập tức kéo Eva đi tới quầy bar: "Đi đi, đi đi, đừng uống rượu trước mặt bọn trẻ."
Chương 78: Chương 78
Đỗ Thụy hạ phanh tay, từ từ nhấc côn lên, khởi động xe rồi nhẹ nhàng lái xe về hướng Đông Nam mà Tiểu Lãng Dữ cảm nhận được.
Tiểu Lãng Dữ vội vàng cúi đầu che giấu khuôn mặt đỏ bừng.
Tinh thần căng thẳng cao độ, trên trán Đỗ Thụy toát ra một tầng mồ hôi lạnh dày đặc, dần dần lọt vào trong mắt. Anh ấymuốn lau nó, nhưng vì tayphải liên tục di chuyển nên chỉ có thể mắt mở mắt nhắm tránh thoát.
Đỗ Thụy đáp lại rồi dừng xe: "Có chuyện gì thế?"
Thích Mê đi tới, ngồi vào ghế phụ: "Đừng lo lắng, anh lái xe rất vững vàng, cứ lái bình thường thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Eva vội cầm đại đao định đi theo nhưng bị Thích Mê ngăn cản: "Xin lỗi Eva, tôi biết cô không muốn quan tâm đến bọn trẻ nhưng tôi phải nhờ cô. Hãy ở lại nơi này chăm sóc các bé hộ tôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Lãng Dữ cười lắc đầu: “Em ngồi đây cũng được rồi ạ.” Thích Mê mỉm cười, nhìn bộ dáng xinh đẹp đáng yêu của cậu, không khỏi ra vươn tay nhéo má.
Đỗ Thụy gật đầu nhận lấy, lau mồ hôi: "Xin lỗi..."
Mặc dù Thích Mê liên tục nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng" nhưng trái tim anh ấy vẫn như nghẹn trong cổ họng, không dám thả lỏng chút nào. Trên đường, ngoài những mảnh quần áo kỳ lạ rải rác trên mặt đất, đôi khi anh ấy còn bất ngờ nhìn thấy một bộ xương trắng, khiến anh ấy sợ đến mức hồn bay ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tôi đi tới phía trước nhìn xem. Mọi người ở đây chờ tôi về nhé." Nói xong, Thích Mê xuống xe.
Thích Mê tựa vào ghế hành khách vô thức ậm ừ.
Ding ding ding!
Thích Mê ngồi xuống chỗ của Eva, đối mặt với Tiểu Lãng Dữ: "Sao em không lên chơi với các bạn?"
Đỗ Thụy: "Tôi biết... đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài nên vẫn còn hơi lo lắng."
Lúc này, người cuối cùng của lớp - Đỗ Thụy cũng đã lên xe, anh ấy khóa cửa lớp Đậu Đinh rồi lên xe ngồi vào ghế lái.
"Bình tĩnh, không có gì phải sợ cả, cứ lái xe bình thường thôi." Thích Mê an ủi.
Cảm giác được hơi thở của Đỗ Thụy càng ngày càng nặng nhọc, Thích Mê nghi hoặc nhìn anh ấy. Thấy anh quá căng thẳng, cô lập tức nói: “Thầy Đỗ, anh dừng lại một lát.” Đỗ Thụy nuốt khan, phản ứng vài giây rồi từ từ đạp phanh.
Đỗ Thụy vô thức hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Chiếc xe buýt đang chạy trên một con đường vắng, đèn pha trắng bật sáng, xung quanh là bóng tối, trong im lặng, chỉ có tiếng bánh xe lăn qua lăn lại vang vọng, chợt xua tan bầu không khí u ám đặc trưng của ngày tận thế cấp độ cao nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đỗ Thụy ậm ừ, lớn tiếng hỏi: "Sẵn sàng chưa? Tôi... tôi sắp lái đi đó.”
Cô lấy điện thoại ra nhìn, khẽ cau mày rồi đứng dậy: "Thầy Đỗ, đỗ xe ở đây trước rồi mở cửa cho tôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Fine. Được thôi" Eva gần như đã quen với tính cách của Thích Mê, cô ấy trợn mắt, xoay người ôm chai ngồi sang một góc quầy ba.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Thụy ra đường sau nhiều ngày như vậy kể từ khi anh ấy đến nơi tận thế này.
Thích Mê đưa cho anh ấy mấy tờ giấy: "Anh căng thẳng quá rồi."
Trong xe nhất thời yên tĩnh, mọi người đều có tâm trạng yên bình nhàn nhã. Dần dần, Đỗ Thụy thở phào nhẹ nhõm, đã bình tĩnh hơn lại. Sau khi rời thành phố, anh ấy lái xe buýt nhanh chóng lao vào một cánh đồng.
Tối tăm và yên tĩnh hơn bao giờ hết.
Đỗ Thụy gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi khởi động xe lại.
Tiểu Lãng Dữ ngồi co ro trên ghế, hơi nhếch khóe môi, chăm chú lắng nghe tiếng ngâm nga của cô.
Bọn trẻ trên tầng hai cười không ngớt, giờ đây dưới sự dẫn dắt của Trịnh Viện Viện các em hát bài hát thiếu nhi "Trồng cây mặt trời", giọng nói ngây thơ đáng yêu vang vọng trong xe, đọng lại rất lâu trong vùng hoang dã.
Mặc dù đã có bằng lái xe nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy lái một chiếc xe lớn như vậy nên anh ấy vẫn có chút lo lắng, hít một hơi thật sâu mới nhớ thắt dây an toàn.
Eva cau mày: "Trước tiên hãy nói cho tôi biết cô định làm gì đã."
Anh ấy rất sợ có thứ gì đó khủng khiếp sẽ bất ngờ xuất hiện ở nơi được ánh đèn xe chiếu sáng.
"Hương vị không thay đổi thì cũng được." Nói xong, Eva ngẩng đầu lên nhấp thêm một ngụm.
Âm thanh yếu ớt của điện thoại di động phát ra từ trong túi của Thích Mê, phá vỡ sự yên bình hiếm có này.
“Không sao đâu, bọn trẻ đã thắt dây an toàn rồi.” Trịnh Viện Viện ở tầng hai trả lời.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.