Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Chương 17
Động tác gỡ tóc của Cam Mật nhanh đến mức lộ rõ vẻ vội vàng.
Cam Ngân Hợp ngớ ra, nhìn màn hình điện thoại một chút, xác nhận đúng là số của Cam Mật mới áp lại lên tai.
Đôi mắt Cam Mật phủ một tầng hơi nước mỏng, cô khẽ lắc đầu:
Cam Mật: "…"
"Đừng dọa người chứ, hành lang này làm gì có ai, sao lại có tiếng cửa đóng?"
Khoảnh khắc tiếp xúc ấy chỉ trong chớp mắt, nhưng lại như một dòng điện nhỏ chạy qua vào ngày mưa.
Thế nhưng vẫn chẳng khá hơn.
"Em chắc là tự gỡ được chứ?"
Giọng nói trong trẻo của Tống Mộ Chi làm dịu đi nỗi bất an vô thức của cô trong bóng tối.
Tiếng cười đùa nhốn nháo dần trôi xa theo bước chân của họ, cuối cùng biến mất nơi cuối hành lang.
Ánh sáng lan tỏa, phản chiếu trên gương mặt hai người.
Hàng mi dài của Tống Mộ Chi hơi cụp xuống, gương mặt lạnh lùng thường ngày chẳng lộ quá nhiều cảm xúc, lúc này lại phảng phất vẻ nghiêm túc.
Anh không vội, trong lúc gỡ tóc còn hỏi: "Có đau không?"
Cam Mật khựng lại ở câu cuối của anh.
D·ụ·c tốc bất đạt, Cam Mật càng vội càng làm cho nút thắt giữa hai người thêm chặt.
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, anh cứ cách một lúc lại hỏi cô có bị giật tóc không, khiến hai bên tai Cam Mật dường như nóng rực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa ngước mắt liền chạm phải ánh nhìn sâu thẳm của Tống Mộ Chi.
Bóng tối bao trùm, khuếch đại mọi giác quan.
Cam Mật vừa bị áp lên cửa, đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo thì ngay bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Tống Mộ Chi:
Cam Mật từ nhỏ đến lớn, ngoài anh trai mình ra, chưa từng ở gần ai đến thế.
Hơi thở ấm nóng của anh lướt qua, giống như mầm non âm thầm mọc lên trong tĩnh mịch, ngứa ngáy mà cào nhẹ vào lòng người.
Cam Ngân Hợp chắc thấy cô lâu không xuất hiện nên trực tiếp gọi điện tới.
"Lần sau đi đường nhớ nhìn cho cẩn thận."
Cô kết thúc câu nói gần như cảm ơn rồi lập tức xoay người mở cửa, chạy vọt đi như thỏ xổng chuồng.
Sau một hồi giằng co, do bước chân không vững, Cam Mật đột ngột mất thăng bằng, bàn tay nhỏ vô thức bấu chặt lấy eo Tống Mộ Chi.
Giờ đây, họ đối diện nhau.
"Không có chuyện gì đấy chứ? Lề mề mãi, không biết còn tưởng em đi gặp đàn ông lạ rồi."
Bên trong và bên ngoài cánh cửa như hai thế giới tách biệt.
Tống Mộ Chi cụp mắt nhìn cô.
Nghĩ đến đó, Cam Mật không kiềm được mà liếc nhìn sang.
Thi thoảng cô lại quay đầu nhìn ra sau, lo lắng rằng Tống Mộ Chi có thể sẽ đuổi theo.
Hiếm khi nào Cam Mật lúng túng đến vậy trước mặt Tống Mộ Chi.
Lời nói vừa dứt, khoảng cách giữa hai người bị kéo ra.
Như một nút c·h·ế·t, càng kéo càng rối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cam Mật hơi nghiêng đầu, mái tóc xoăn nhẹ che bớt ánh đèn chói mắt, làn lông tơ trên má cũng được ánh sáng nhu hòa tôn lên vẻ mềm mại.
"Alo..." Cam Mật đi tới một góc khuất, cúi đầu trả lời khẽ.
Cam Mật ngoài mặt đáp lời, nhưng trong lòng thì cả ngàn dòng chữ đang chạy loạn.
"Vừa rồi các cậu có nghe thấy gì không?"
"Em đi vệ sinh mà rớt xuống bồn cầu luôn à?"
Tống Mộ Chi đưa tay lên, đầu ngón tay mang theo chút lạnh nhạt chạm vào tay cô, từng ngón từng ngón gỡ ra, sau đó lần đến mái tóc đang quấn chặt của cô.
Trông có vẻ như anh còn định nói gì đó, nhưng Cam Mật bỗng nhớ lại chuyện mình vừa nắm eo anh, mặt cô bất giác nóng bừng lên, liền vội vã cướp lời:
Cô vẫn chưa hoàn hồn vì sự thật đáng sợ—Tống Mộ Chi bước đi quá nhẹ, đến mức cô chẳng nghe thấy gì.
"..."
Vậy mà mấy lần ít ỏi này, tất cả đều dành cho Tống Mộ Chi.
Nếu nói có người đi cùng...
Chưa kịp nghĩ sâu hơn, sự yên tĩnh bất chợt bị cắt đứt.
Hình như đúng là có thật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàng mi cô run run, chóp mũi khẽ động, hơi thở phả ra bị cái oi nồng của mùa hạ làm nóng lên, mang theo một chút ngọt ngào ấm áp.
Những lọn tóc cô bị anh nhẹ nhàng gỡ ra, từng chuyển động nhỏ bé đều bị khuếch đại, lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
Cô chạy một đoạn thật nhanh, sau đó cứng đờ lê từng bước trên tấm thảm, như thể cả người vẫn chưa kịp thích ứng.
"Tách!"
Đèn trong phòng sáng trưng.
Trong khoảng lặng ngắn ngủi, hơi thở hai người gần kề, rõ ràng đến mức có thể nghe thấy.
Cam Mật giống như con cá bị nướng trên chảo nóng, dù sắp mất nước đến giây cuối cùng vẫn cố vùng vẫy.
Ngay lúc này, giọng nói của nhóm người vừa đi qua khúc quanh ngày càng lớn hơn.
"Rồi rồi, anh chỉ nói đùa thôi mà. Đừng lang thang bên ngoài lâu quá, chú ý an toàn. Có muốn qua bên này chơi không? Lần này em tới, hình như chẳng ai đi cùng, tối nay anh trai đưa em đi dạo nhé?"
Cô ngước mắt nhìn người trước mặt.
"Anh Mộ Chi... tóc của em..."
Cả hai không hẹn mà cùng giữ im lặng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
"Ấy, nhưng hình như có thật, nghe như tiếng đóng cửa ấy?"
Cam Mật nghe vậy liền khựng lại. Ngay sau đó, cô cảm nhận được anh nghiêng người sang bên, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Sững sờ trong thoáng chốc, cô không kịp suy nghĩ mà theo phản xạ co ngón tay lại, như thể muốn kiểm tra xem có thật không, lại vô thức siết thêm một cái.
Cô vội vàng cúi đầu.
Bị giam trong vòng tay anh, thân thể Cam Mật mềm mại như cành dây leo bị uốn cong, gần như tựa sát vào eo anh.
Hu hu hu, cô muốn chui xuống đất ngay lập tức!
Tê tê, ngưa ngứa, thoáng qua rồi đọng lại.
"…Cũng không đau lắm."
Sau khi gỡ lọn tóc cuối cùng, Tống Mộ Chi nhìn cô, giọng điềm nhiên:
Chương 17: Chương 17
"Để anh." (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh bị vây quanh bởi hương thơm chỉ có trên người con gái, mùi sữa nhàn nhạt hòa quyện với hương cam quýt thanh mát.
Cánh cửa phòng còn khẽ lay động, khép hờ, từ khe cửa có thể nhìn thấy ánh đèn từ hành lang bên ngoài.
Giữa những tiếng loạn nhịp của trái tim, điện thoại trong túi cô liên tục reo lên những âm báo tin nhắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nếu không muốn bị phát hiện, thì đừng lên tiếng."
Dù là trong xe trước đó hay trong căn phòng kín này, mùi hương ấy theo từng cử động của cô dần lan tỏa, như đường phèn tan chảy trong nước, lặng lẽ thấm dần rồi khuếch tán ra khắp không gian.
"Chờ chút."
"…Em chắc chắn!"
Thế nên khi vừa bật người dậy, cô đã đâm sầm vào anh, chẳng hề có một chút phòng bị.
Có lẽ vì ánh sáng trở lại mà con người cũng có thêm dũng khí.
Tống Mộ Chi nhìn cô gái nhỏ với cách làm chẳng theo trật tự gì, giọng điệu lộ rõ sự bất đắc dĩ.
"Xong rồi."
Tống Mộ Chi chỉ kịp thoáng thấy bóng dáng cô gái nhỏ, chưa kịp phản ứng thì người đã biến mất.
Ừm, đúng là thật, cảm giác chạm vào rõ ràng đến vậy.
Cam Mật nín thở. Xung quanh chỉ còn lại hương thơm thanh nhã trên người Tống Mộ Chi. Anh cao lớn, giờ phút này hơi cúi xuống để phối hợp với cô, bóng dáng như bầu trời đêm bao phủ trọn lấy cô.
"À… ừm…"
"Anh mới là người đi gặp đàn ông lạ ấy!"
Sau chuyện vừa rồi, Cam Mật như người mất hồn. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Đôi mắt hạnh của Cam Mật như phủ một tầng nước, sáng long lanh, trong ánh nhìn còn vương chút thẹn thùng khi làn da gần như áp sát vào anh.
Tống Mộ Chi: "…"
Thời gian lặng lẽ trôi qua từng chút một.
Không biết câu nào chọc trúng dây thần kinh của Cam Mật, giọng cô bất giác cao lên:
"Không có mà, cậu tưởng tượng đấy à?"
"Nếu đã xong rồi… cảm ơn anh, anh Mộ Chi, em… em còn có việc, đi trước đây!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.