Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Chương 27
"Á, tớ không cố ý… Cậu không sao chứ?"
Mà bây giờ, khu vực cô đi qua lại đúng là nơi đông đúc nhất. Có người nhận ra cô, lập tức kéo bạn bè xung quanh bàn tán.
Trong khi nhiều người còn đau đầu không biết nên chọn nơi nào, thì Cam Mật lại có một rắc rối khác—
Cô bạn bị Cam Mật "khóa họng" không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này vẫn tỉnh bơ, vừa tránh né vừa nói tiếp:
Lúc đầu Cam Mật còn nghe loáng thoáng gì đó về “nửa cái đầu”, còn hơi hoang mang.
Nhưng đến khi cô chợt nhận ra có một ánh nhìn chậm rãi quét đến từ phía sau—
“Cậu quê mùa quá rồi, người ta vốn dĩ là công chúa mà.”
Lúc nào chứ?! (đọc tại Qidian-VP.com)
Cam Mật bỗng cảm thấy bản thân quá kém cỏi.
Sau khi tạm biệt Tống Mộ Chi, cô bước nhanh về phía cổng nam của Đại học Kinh Hoa. Nhưng chưa đi được bao xa, bỗng nhiên nhận ra xung quanh có một đám đông tụ lại, từng tiếng bàn luận khe khẽ vang lên.
Cam Mật nghĩ vậy, dứt khoát mở tin nhắn ra.
Phòng ký túc xá của cô là dạng căn hộ đôi do trường cấp, có không gian riêng biệt giữa trong và ngoài, diện tích khá rộng rãi.
"Sao ai cũng tò mò chuyện này vậy?"
Thấy Cam Mật định bước lại gần, Tống Mộ Chi giơ tay ra hiệu cô không cần qua.
Nói cũng lạ, lần trước đến văn phòng Tống Mộ Chi… cô lại chẳng có vấn đề gì cả.
Anh vẫn chưa rời đi.
Cô còn đang mãi vật lộn với đống suy nghĩ của mình, vô thức siết tay chặt hơn, suýt chút nữa khiến bạn cùng phòng "ra đi không lời từ biệt".
Nhưng có lẽ do gần đây tiếp xúc với anh nhiều, cô dần quen với kiểu ép buộc này, cũng lấy lại dáng vẻ ngày trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Họa xã và thư xã mời cô về thực tập quá nhiều!
Thêm nữa, nhắn tin thì không cần đối diện trực tiếp, nên cô càng chẳng ngại đáp trả.
"……"
Vô cùng khó hiểu.
Với Cam Mật, căn hộ đôi là lựa chọn hợp lý nhất. Cô rất khó ngủ, lại kén giường, mặc dù không đến mức thiếu ngủ, nhưng chất lượng giấc ngủ luôn phải đảm bảo.
“Không phải rõ ràng quá rồi sao? Cô gái vừa bước xuống xe đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ lặng lẽ… đưa mắt tiễn cô đi?
Làn gió đầu thu hơi khô thổi qua, lướt trên mặt cô, mang theo cảm giác ngưa ngứa như những hạt mưa phùn lất phất.
Thấy vậy, Cam Mật giật mình chớp mắt, vội buông tay:
Cam Mật rất nổi tiếng ở Đại học Kinh Hoa. Ngay từ khi nhập học, đã có không ít người tò mò rủ nhau đến nhìn thử xem vị tiểu công chúa nhà họ Cam trông như thế nào.
Tống: "Anh cho em cửa sau."
"Cam Cam! Vừa nãy tớ đứng trên ban công nhìn thấy hết rồi! Người đưa cậu về là ai đấy?"
Mặt Cam Mật lập tức đỏ bừng như trái cà chua chín mọng, hai má nóng ran.
Giờ này vừa đúng lúc chập choạng tối, khu vực giữa cổng trường và ký túc xá vốn là nơi đông sinh viên qua lại.
Bạn cô là bạn học cùng lớp, nhưng hiếm khi ở ký túc. Bình thường cứ đeo giá vẽ đi khắp nơi, cả tháng chưa chắc gặp được mấy lần.
Đầu năm học mới, ai cũng có chút chật vật để thích nghi, Cam Mật cũng nhanh chóng gạt bỏ nỗi nhớ nhà, tập trung hoàn toàn vào guồng quay bận rộn của năm cuối.
Nhìn qua thời gian, cô mới về ký túc chưa được mấy phút.
"Nói… nói bậy gì đấy?!"
"Tớ thấy không giống anh trai cậu, mà chắc chắn không thể là ba cậu rồi. Chỉ tiện đoán bừa thôi, vậy mà cậu phản ứng mạnh thế à?"
Cam Cam: "Hơn nữa, anh bảo em đi là em đi à? Thực tập không cần phỏng vấn chắc?"
Mà sinh viên khoa mỹ thuật vốn ít, lại do yêu cầu đặc thù của ngành, nên khoa được phân nhiều suất căn hộ đôi hơn các khoa khác.
Cam Mật hoàn toàn không nhớ mình đã nhảy xuống xe như thế nào.
Lúc bước vào ký túc xá, Cam Mật có cảm giác như mình đang giẫm trên bãi cát mềm, vừa nhẹ vừa lâng lâng, không thực sự chạm đất.
Chuyện quan trọng như giấc ngủ, cô chưa bao giờ chịu thiệt.
Ngoài việc phải chuẩn bị đề cương luận văn và xác định đề tài nghiên cứu, kỳ thực tập bắt buộc của Đại học Kinh Hoa cũng chính thức bắt đầu đếm ngược.
Tình hình này, chắc nguyên đám sinh viên gần cổng nam Kinh Hoa đều hóng hớt cả rồi.
Cô cầm lên xem, là Tống Mộ Chi.
Và ngay tức khắc, liền chạm phải ánh mắt của Tống Mộ Chi, người vẫn đang ngồi trong xe.
Theo tiêu chuẩn thông thường, ký túc xá của Đại học Kinh Hoa là phòng bốn người, muốn ở căn hộ đôi thì phải nộp đơn xin.
Tin nhắn của anh là—
Ánh mắt cô lập tức dừng lại.
Quyết định rồi…
Xung quanh khi đó ồn ào đến thế.
Cam Mật còn đang mải nghĩ, vừa định đóng cửa thì phát hiện bạn cùng phòng đã có mặt.
Có lẽ là… thấy cô vừa lên lầu, nên nhắn tin hỏi thăm?
Cam Mật chớp mắt, đưa tay gãi nhẹ lông mi:
Không những chưa rời đi, mà thậm chí còn hạ cửa kính xuống một nửa.
Cam Cam: "Quyết định cái gì chứ! Không phải bảo để em suy nghĩ sao!!"
Tống: "Với anh, em là ngoại lệ."
Sinh viên năm cuối cần thực tập đủ số giờ tại một đơn vị liên quan đến chuyên ngành, sau đó nộp hợp đồng có đóng dấu xác nhận để tích lũy đủ tín chỉ.
Cô lập tức xoay người lại.
Thôi kệ, nghĩ nhiều làm gì. Cam Mật rũ bỏ suy nghĩ vẩn vơ, lao thẳng lên giường.
“Ai là Cam Mật vậy? Tớ nhìn không ra.”
Bước lên bậc cuối cùng, cô đẩy cửa phòng, nhưng dường như vẫn cảm nhận được ánh mắt phía sau chưa tan đi.
Sau khi dỗ dành xong bạn cùng phòng, Cam Mật đi vào trong.
Tống Mộ Chi trả lời rất nhanh, điện thoại rung hai lần, Cam Mật nhìn vào tin nhắn, lòng như bị gãi nhẹ một cái, ngứa ngáy tê dại.
“Khoan đã, người đưa cô ấy về trường là ai thế? Tớ chỉ thấy được nửa cái đầu, nhưng trông đẹp trai quá trời!”
"……"
Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh khi nãy—Tống Mộ Chi ngồi trong xe, im lặng dõi theo cô.
Nhưng anh như chẳng hề nghe thấy.
Không chỉ có dáng xe sang trọng, mà từng đường nét sơn mạ ánh vàng tinh tế còn càng tôn lên giá trị xa xỉ của nó.
Đúng lúc ấy, điện thoại bỗng reo lên.
Anh cứ thế nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:
Cam Mật nhớ lại khi nãy, anh rõ ràng có dáng vẻ "không gật đầu thì khỏi mở cửa". Trong lúc bối rối, cô giơ ba ngón tay lên trời, thề thốt liên tục là sẽ suy nghĩ thật kỹ sau này—lúc ấy Tống Mộ Chi mới mở khóa xe.
Không biết có phải do lời bạn cùng phòng khi nãy không, mà cô bỗng nhớ tới chuyện này.
Và ánh mắt của những sinh viên ấy cứ không ngừng đảo qua đảo lại giữa cô và chiếc xe phía sau.
Cam Mật vừa nằm vừa nghĩ ngợi vẩn vơ, xoay qua xoay lại trên giường.
"Tại vì anh ấy đẹp trai xỉu! Tớ đứng tận trên ban công mà còn thấy đẹp muốn ngất luôn! Nhưng sao trông lạ mặt quá vậy? Là vị hôn phu của cậu hả?"
"Cậu nghĩ sao?" Giọng cô bạn như bị ép ra từ cổ họng, "Nếu tớ có mệnh hệ gì, nhớ đốt cho tớ mấy bộ giá vẽ xịn xò trên mộ nhé."
Giống như đang dò xét, nhưng lại không hoàn toàn giống vậy.
Kết quả, chưa kịp chờ Cam Mật trả lời, Cam Quý Đình đã liếc một cái sắc lẹm, chém đứt mạch câu chuyện ngay tại chỗ.
Tống: "Chuyện thực tập ở họa xã quyết định vậy đi."
Mang theo lòng hiếu kỳ với giới danh gia vọng tộc của Ngân thành , sinh viên qua lại đều đổ dồn sự chú ý vào chiếc xe kia.
"Anh nhìn em lên lầu."
"……"
Chưa kể đến khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện sau lớp kính xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù khoảng cách hơi xa, chỉ nhìn thoáng qua cũng có chút mơ hồ.
Dù ít khi chạm mặt, nhưng cả hai hợp tính, nên khá thân thiết.
Ngoài ra, trường còn có cả phòng đơn, nhưng chỉ dành cho nghiên cứu sinh.
Cô lắp bắp, chỉ thiếu nước nhào qua bịt miệng bạn:
Chương 27: Chương 27
Chiếc giường này được đặt riêng theo tình trạng cơ thể cô, vận chuyển từ nước ngoài về, sau đó còn phải nhờ Cam Quý Đình tìm đủ mọi cách mới đưa được vào ký túc. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chắc là anh trai cô ấy?”
Lúc này, cô bạn tròn mắt sáng rỡ, hớn hở hỏi:
“Cậu đừng nói chứ, cô ấy đẹp thật đấy! Nhìn như công chúa vậy.”
Nhưng cũng đủ để tưởng tượng ra dáng vẻ xuất chúng kia.
Sau này, khi Cam Ngân Hợp biết chuyện, liền hỏi cô: "Sau này lấy chồng rồi tính sao? Chẳng lẽ phòng nào cũng đặt một cái giường như này à?"
Cảm giác như có ai đó dịu dàng nâng niu, rồi dùng lông vũ khẽ lướt qua.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.